Thiên Hải Nguyên Đường

quyển 1 chương 45: gặp mỹ nam dạ vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một câu nói này như sét đánh bên tai Chiêu Tư Dung, nàng ta vừa kinh ngạc lại vừa ẩn ẩn căm phẫn, bàn tay giấu trong cánh tay áo rộng nắm chặt hồi lâu rồi buông lỏng.

-Kiều quận chúa, nàng nói phải lắm, bổn quận chúa cần chi phải chấp nhất mấy loại hạ phầm như kia. Tô thượng cung, không phải thượng cung nói muốn nghe ta gảy đàn. Mà khoan, Trương tiểu thư đây không biết cầm nghệ thế nào?

-tiểu nữ còn chưa từng sờ qua dây đàn.

Hải đường thẳng lưng, ngẩng cao đầu, thật thà ngay thẳng khai báo .Đôi mắt nàng mở tròn xoe ,tựa như một viên đá lâu năm ẩn mình trong làn nước suối nhè nhè lưu động.

-vậy chứ nàng tinh thông thứ nào? Liền thể hiện cho mọi người được mở rộng tầm mắt.

Chiêu Tư Dung dường như không muốn buông tha cho Hải Đường dễ dàng, xem ra nàng ta bắt được con nai vàng ngơ ngác lại còn mới toe nên quyết định bày trò tiêu khiển.

Hải đường vẫn cười thoải mái, lời thốt ra khỏi miệng càng nhẹ tênh, dễ dàng không chút cố kị, không hề chịu ảnh hưởng chút sức ép nào.

-cầm ,kỳ ,thi, họa tiểu nữ đều cô phụ lão sư, không dám mang ra làm mất nhã hứng các tiểu thư.

Một nàng khác phụ họa xen vào.

-Trương tiểu thư đây là chê chúng ta không đủ trình thưởng thức tài nghệ sao?

-tiểu nữ thủa bé không hiểu chuyện, thường hay trốn ra ngoài chơi cùng đám chăn cừu.

Hải đường ngửa mặt lên trời cười càng tít mắt, tiếp tục sự nghiệp tự bôi xấu bản thân, mà thật ra đó đều là đúng cả. Có điều ,thẳng thắn không chút che dấu nói với cái biểu tình vô tư như vậy nên khiến cả đám nữ nhân quyền thế vốn bắt buộc phải học từ nhỏ đều trợn mắt kinh ngạc cùng khinh thường.

Nàng là nữ nhân hiện đại, thời buổi đó còn được mấy ai theo học cái môn nghệ thuật cao siêu thâm thúy ấy. Cho nên việc nói ra một cách tùy tiện mà xem thường khiến đám nữ nhân cổ đại được ăn học đến nơi đến chốn đều tự động trong đầu hạ thấp nhân phẩm cấp bậc Hải Đường xuống.

Nhưng Chiêu Tư Dung kia nhìn nhìn Hải Đường cảm thấy càng gai mắt ,không chịu nổi cái thái độ ung dung bất cần đó. Rõ ràng Chiêu quận chúa thân phận tôn kính, dung mạo kinh diễm là thế mà Hải đường lại đối đáp câu lệ khách xáo ,ngang hàng như thế làm nàng ta cực kỳ khó chịu.

Chiêu quận chúa là muốn nhìn thấy sự tự ti mặc cảm vì bản thân xấu xí ,vô dụng, thấp kém của Hải Đường khi đứng bên cạnh nàng ta. Thế nhưng Hải Đường lại hết lần này đến lần khác đều trưng ra cái biểu hiện cứ như là hạ thấp địa vị Chiêu quận chúa xuống cùng bậc.

Kiều quận chúa cũng tinh mắt để ý, Trương tiểu thư này tuy nói năng lễ phép nhún nhường nhã nhặn, nhưng cử chỉ hành vi là tùy tiện buông lỏng, như thể không chịu chút xíu áp lực nào từ phía các nàng.

Ánh mắt Hải Đường mở to tròn, dường như rất hứng thú đối với câu chuyện, khi nhìn người nói đều là trực diện và thẳng thắn, khiến người khác đâm ra lung túng vì khó hiểu. Sao có thể có cái thái độ không e dè sợ sệt lại nói năng khuôn xáo, cứ như các nàng cũng chỉ đơn thuần giống như đám lão bá thành thường dân buôn chuyện tám phét lúc nhàn dỗi.

-được rồi, tiểu nữ sẽ không quấy rầy các tiểu thư nữa, xin phép cáo từ.

Hải đường lại nhã nhặn nhún nhường thi lễ một cái rồi xoay thân bỏ đi luôn,Mặc Vân cũng rất nhanh nhẹn đoan chính bám theo ngay. Hai người đi trước đi sau một đoạn rồi Hải Đường bước chậm lại sóng ngang hàng cùng Mặc Vân, đôi mắt khẽ liếc cảm thấy nếu đặt nàng ta đứng cùng chỗ với đám nữ nhân kia xem không hề thua kém chút nào.

Trời chiều đã tắt nắng,Hải đường duỗi chân ngồi trên lang can, lưng ngửa ra sau tựa vào cây cột cái ,ngay bên cạnh là cây tử đinh hương, từng chùm hoa mọc đâm lên có màu tím nhàn nhạt cùng hương thơm dịu nhẹ rất dễ chịu. Nàng vươn một tay ra, cầm lấy chén quân nhỏ xíu chứa nước trà Tuyết Shan thơm đậm đà, nhấp một ngụm nhỏ, lại nhón lấy miếng mứt tết làm từ hạt sen.

Phía sau tiền viện là khoảng sân nhỏ,dãy hành lang nối đông viện và tây viện với nhau có nữ nhân thoải mái ngồi đó một cách tùy ý. Gia nhân làm việc đi ngang qua cũng liếc ngang một cái rồi nhỏ tai nhau buôn chuyện. Chuyện là, làm sao một nữ nhân trong đám hậu viện hoa hòe hoa sói của vương gia lại dám ngang nhiên ngồi nhởn nhơ ở khu vực bị cấm này.

Dù có tò mò nghị luận thế nào thì đó cũng không phải bổn phận của bọn họ, đám lính tuần đứng ngay đó còn chẳng ho he chút nào thì dĩ nhiên nàng là được phép rồi.

-Mặc Vân, bọn họ ai cũng xinh đẹp tài giỏi, không hiểu dựa vào tiêu chí gì nàng cho rằng ta thắng cuộc…

Nàng đây không khéo đến cái vòng gửi xe cũng chẳng lọt vào được.

-Hải Đường cô nương, nếu như đây là cuộc thi dành danh hiệu hoa khôi toàn thành, thì nàng đúng là không có cửa đặt chân…

Mặt Hải Đường hơi xụ một chút, mặc dù biết rõ mình luận về tài cán dung mạo đều chẳng bằng ai thế nhưng từ chính miệng Mặc Vân thừa nhận ,vẫn có chút khó chịu.

-nhưng mà vì đây là lễ tuyển phi …cho nên…mọi chuyện…quyền quyết định đương nhiên thuộc về Minh Đạo vương.

Hải Đường kinh nghi, buột miệng vấn.

-lạ nhỉ, không phải Cảnh Đế sao?

-Cảnh Đế…hắn ta muốn làm gì tùy ý…có điều chỉ cần ý chủ nhân không muốn thì Cảnh Đế cũng phải nhường ba phần.

Nghĩa là sao chứ? Ý là tên Hồng Y này cho hoàng đế chút thể diện hay nói đúng hơn là chẳng thèm để tâm tới quyền hành của hoàng đế. Bởi vì từ trước tới giờ hắn ta chỉ tùy hứng làm theo ý thích? Mà căn bản hắn không có nhiều tính toán lên cũng lười để ý?

Thế này không phải rất khó hiểu sao? Nếu không muốn lấy thì chẳng phải nói đại một câu từ chối liền được thỏa nguyện, còn ngược lại, bọn thuộc hạ lại có bản lĩnh lay chuyển tâm ý tên Hồng y đó? Hơn nữa, chỉ là tìm thê cho vương gia chứ có phải lễ chọn hoàng hậu đâu? Làm gì mà lại tranh đấu ác liệt vậy chi?

-nhưng vì sao cái tên Vô Danh này chỉ là vương gia lại thu hút số lượng mỹ nhân tới tham gia động đảo tới vậy?

- người được chọn làm vương phi sẽ được Cảnh Đế sắc phong là Dương Lộ công chúa, gia thế cũng nâng lên một bậc nếu là hàng tam phẩm nên nhị phẩm, nhị phẩm lên nhất phẩm, còn nếu đã là nhất phẩm sẽ phong vương, cấp đất. Lễ hậu như thế, có ai không muốn a?

-Vô Danh lại được lão hoàng huynh yêu thương vậy sao?

-yêu thương? Gia đình hoàng tộc thì được mấy cân lượng tình cảm? Hắn ta…là đang cố tạo ra điểm yếu cho chủ nhân…

-tìm điểm yếu? Vì sao phải vẽ đường vòng vất vả cho bản thân? Hắn chỉ cần tạo một màn kịch mưu phản…

Dựng một vở tuồng hạ sát Cảnh Đế là có thể danh chính ngôn thuận mà lăng trì tên Hồng Y rồi.

Vừa nghĩ đến đây Hải Đường đột nhiên rùng mình kinh hãi, sao mà nàng lại có thể nảy sinh ra ý nghĩ này được.

Nếu như…không thể gặp lại đối phương thì nàng sẽ ra sao?Tương lai sẽ thế nào? Sau này sẽ sống mà không có người đó kề bên? Đời người vẫn như thế tốt đẹp?

Cũng có thể nàng sẽ quen một ai đó,và sống những tháng ngày bình bình đạm đạm đến già…cũng có thể nàng sẽ chẳng thể nào quen được một ai và sống cô độc lặng lẽ đến hết đời.

-Mặc Vân…nàng nói thánh nữ và Vô Danh là ái nhân của nhau…và vì ta giống nàng ấy nên các ngươi mới ủng hộ việc ta trở thành vương phi…nhưng ta cảm thấy Vô Danh dường như chưa từng xem ta là thánh nữ… hoặc nói đúng hơn…xem ta như một người xa lạ không quen biết…vì sao lại thế?

Mặc Vân lắc nhẹ đầu từ chối đáp lời, đôi mắt nhìn nàng lại tràn ngập dịu dàng yêu thương, vẫn không phải là chân chính nhìn Hải Đường.

Vị thánh y thánh đó… là người thế nào lại được bao người trân trọng?

-Mặc Vân…nàng làm sao lại đi theo thanh y thánh?

-…lúc còn nhỏ ta bị chính phụ mẫu bán vào thanh lâu…vì gia cảnh rất nghèo hơn nữa lại là nhi tử lớn nên ta cam chịu…lúc đó ta mới tuổi nên chỉ phải làm những việc lặt vặt, nhưng năm sau…họ bắt ta phải tiếp khách cho nên ta nhiều lần tìm cách bỏ trốn tiếc thay lần nào cũng bị bắt trở về và đánh đập đe dọa…cuối cùng ,ta giết vị khách nhân đầu tiên của mình…sau đó treo cổ tự tử…

Giọng của nàng ấy rất nhẹ, bình thản như kể một câu chuyện thường ngày của ai đó xa lạ.

-Mặc vân …

Nàng ấy quay lại khẽ cười.

-nhưng tất nhiên là ta không chết, Mặc Phong cứu ta sau đó thì gặp thánh nữ …Người không những mua lại thanh lâu biến nó thành phường thêu thùa còn chuộc thân cho các cô nương ở đó rồi dậy nghề cho họ, cho họ một công việc ,một cuộc đời mới được làm lại…Đối với riêng bản thân ,ta vô cùng biết ơn người…Thánh nữ giống như mặt trăng ,chỉ lối con đường phủ bóng tối và soi tỏ tương lai phủ sương mờ của ta…

Hải Đường im lặng không biết phải nói gì ,luôn cảm thấy…Mặc Vân, Huyết Hoa và cả Mặc Phong…bọn họ đối với thanh y thánh không phải chỉ đơn thuần là mối quan hệ thuộc hạ - chủ nhân. Hơn mức đó…giống như là lo nghĩ về một người thân thiết cực kỳ quan trọng…

Mặc Vân nhìn Hải Đường hồi lâu rồi mỉm cười ôn nhã quay đi.

Trời chiều dần tắt nắng, cửa hậu rộng mở, liền thấy hai nam nhân dẫn đầu, một người là tên Tử Kỳ, người còn lại thân thể cao gầy thon dài, y phục tuyền đen từ đầu tới chân ,khí thế lạnh lẽo nhàn nhạt lan tỏa như một cơn gió đông kèm tuyết giá vờn tới, tạo ra cảm giác âm trầm thâm hiểm .

Nắng hoàng hôn hắt lên chất lụa đen quý hiếm phản lại sắc vàng trắng, như thể y phát ra vòng hào quang hư ảo, làm tăng thêm một phần mị hoặc.

Y bước tới một khoảng cách nhất định thì dừng lại, Tử Kỳ bước tới bên Mặc Vân, gật nhẹ coi như chào rồi quan tâm hỏi thăm Hải đường.

-Hải đường cô nương thấy vương phủ thế nào?

-rất đẹp,trang nhã mà vẫn quyền uy…

Nàng cười cười thân thiện rồi bổ sung thêm.

-…đám mỹ nữ nơi hậu viện…rất thú vị…không khí nơi này…rất thoải mái nha.

Tử kỳ nhìn nàng cố nhếch mép cười đáp lễ, thầm nghĩ cái đám như chim sâu đó mà thú vị cái gì, là vô vị ,cùng cái đám như thế qua lại mà không khí không thấy nhàm chán hoặc bực bội sao?

-Hải đường cô nương thích nơi này thì tốt quá…ta chỉ sợ có gì tiếp đãi không chu toàn…

-không đâu, còn phải làm phiền huynh chiếu cố…

-này không thành vấn đề, có gì cô nương cứ sai bảo, nếu không còn gì nữa ta đi làm việc của mình.

Tử Kỳ đi rồi, nam nhân kia trước sau chưa từng dời ánh mắt khỏi người Hải Đường,thu hồi lại vẻ sửng sốt kinh ngạc trên gương mặt, bấy giờ mới chầm chậm lại gần ,nhoẻn miệng khẽ cười với Mặc Vân.

-Vân tỷ,đã lâu không gặp!

Mặc Vân dịu dàng cười đáp lại,khóe môi hồng cong cong tinh tế lại có chút giảo hoạt, ánh mắt cũng thập phần nhu hòa song vẫn có tia đùa giỡn.

-ừ Dạ Vũ,đã lâu không gặp! Rất nhớ chủ công sao?

Bạc môi mỏng của Dạ Vũ càng nhếch lên một độ cong hoàn hảo,ánh mắt một mí híp lại,cong thành vầng trăng non, khuôn mặt càng vì biểu lộ như thế mà tỏa ra luồng mị hoặc hấp dẫn triệt để người khác.

Nhưng hắn không đáp lời Mặc Vân, lại quay sang nhìn chăm chú Hải Đường thêm một hồi nữa ,Mặc Vân cũng yên lặng đứng bên chờ đợi hắn tự ý mở miệng hỏi.

-chính là nữ nhân đã cứu chủ công đây sao?

Mặc vân gật nhẹ,giới thiệu.

-Hải Đường cô nương, vị mỹ nam tử này tên Dạ Vũ, là thuộc hạ thân tín của chủ công, thường ngày làm việc ở chỗ khác, lâu rồi mới chịu trở về…

Hải đường không gác chân lên thành lan can nữa, thả chân xuống cứng gắc lại như tượng gỗ, lưng càng thẳng lại nhưng vẫn hơi dựa vào cột chống, ánh mắt nàng hiếu kỳ nhìn nhìn Dạ Vũ .

Nam nhân này tóc đen như mực cột gọn lại bằng ngọc quan trắng muốt lộ ra khuôn mặt tinh xảo mà sắc bén ,hàng mi dài như mái hiên cụp xuống che dấu bới ánh mắt sâu thẳm thâm thúy đầy toan tính,bạc môi mỏng khẽ nhếch một bên biểu lộ ý cười sâu xa.

Vẻ đẹp hoa mỹ mà tà mị, y chỉ đứng đó lặng lẽ như cái bóng họa lên dung mạo ,lại như thế tràn đầy khí chất cường giả, uy vũ và áp bức như cửu vĩ hồ ly chuyển thế ,phận làm thường dân thường thì không có mấy sức lực chống cự lại nổi.

-ừm,ta đi xem phòng bếp chuẩn bị đồ ăn tối thế nào,hai người từ từ nói chuyện.

Mặc Vân nhẹ nhàng bỏ lại câu nói trước khi đi ,tự cho mình là kỳ đà cản mũi mà rút lui về hậu trường làm Hải đường trợn mắt không hiểu. Nàng và cái nam nhân dung mạo như yêu nghiệt này thì có cái gì mà phải thảo luận riêng tư đâu?

Dạ Vũ đột nhiên lại áp sát gần hơn rồi nở nụ cười ,nụ cười nửa miệng tựa như nhìn thấy món đồ chơi thú vị, lại tựa như muốn quyến rũ món đồ chơi đó. Hải đường căng thẳng toàn thân vô thức lùi lưng lại ra sau, gương mặt vẫn cố tỏ ra như không vấn đề.

Nụ cười của y lực sát thương thật mạnh a,nhưng nàng cười như khóc, khóe miệng nhúc nhích, thầm mắng “tên Hồng y đó, rốt cuộc kiếp trước tạo ra bao nhiêu phước đức, thế quái nào lại có một đám mỹ nhân như họa thủy kề cận ,thảo nào không buồn để mắt tới đám mỹ nữ nơi hậu viện.”

Nàng hướng ánh mắt ra sau hắn, Mặc Phong đi đón Hồng y, sao vẫn chưa về? Hải Đường nhíu nhíu mày, cố gắng nói bình tĩnh.

-ừm…huynh có gì cần nói với ta sao?

Dạ Vũ bước tới càng gần hơn, cái mũi hít hít hương thơm thanh lãnh quen thuộc ùa về trong tâm trí khiến y thoảng ngẩn ngơ. Đúng, chính là mùi thân thuộc này, nhớ trước kia y không thể ngủ được vì thường xuyên gặp ác mộng cùng cảm giác bất an và lo sợ hiểm nguy rình rập, nếu như không phải có thánh nữ bên cạnh không ngừng an ủi động viên, thì hắn chắc chắn đã sớm hóa điên hóa dại.

-này…chúng ta có quen nhau không?

Hải Đường mơ hồ cảm thấy người thanh niên xa lạ này lại có chút thân quen khó hiểu.

-đúng rồi!

-thật sao?…Ta không nhớ ?

Mặc dù câu trả lời xác nhận nhưng nàng vẫn bán tin bán nghi,vì trong trí nhớ dường như chưa từng tiếp xúc qua.

-chính xác...không sai đâu.

Dạ Vũ vừa nhẹ giọng nói vừa vô thức hơi cúi sát thêm làm Hải Đường phát hoảng. Không phải người thời cổ đại rất để ý câu nam nữ thọ thọ bất tương thân sao?

-này…ngươi không thấy mình rất vô lễ hay sao?

-vô lễ?

Y nhướn mày ngài thanh thoát như vẽ, không chút để ý tiếp tục sự nghiệp hít ngửi của bản thân.Hương thơm này y hảo tưởng niệm, tựa như được uống một viên tiên đan, khiến cho nội tâm bình lặng an ổn rồi nhè nhẹ trìm sâu vào giấc ngủ không mộng mị hiếm hoi.

Ánh mắt Dạ Vũ rất mềm mại, gương mặt cũng vô cùng nhu hòa hiền lành, cứ như thể một người nào đó chưa từng trải qua sóng gió, thăng trầm .Một lát y sau gật gù hài lòng rồi chậm chãi nhả lời.

-Hải Đường cô nương, nàng là khách quý, tại hạ nào dám vô lễ.

Hải Đường trừng mắt, tên bá đạo ngông cuồng đó, miệng nói một đằng thân làm một nẻo.Y lại áp sát gần hơn, hơi hạ thắt lưng để mắt đối mắt với nàng. Hai tay chống lên thành lan can kề ngay cạnh tay nàng, thân hình thon dài cao lớn bao vây lấy cơ thể bé nhỏ, gương mặt đẹp như yêu nghiệt biến hình dụ hoặc phàm nhân phạm tội.

-tại hạ một chút cũng không dám bất kính nàng, nàng nói đi, tại hạ bất kính chỗ nào chứ?

Giọng nói từ tốn, trầm khàn lại mỏng manh,như ngọn gió sắc bén dễ dàng cắt đứt ngọn cỏ đáng thương. Giống như con thú hoang ngày qua ngày độc lai độc vãng truy tìm tổ ẩm đáng thương mơ hồ trong ký ức xa xăm.

Hải Đường mím mím môi nhỏ, mắt gắt gao nhìn ánh sáng tà mị trong khóe mắt câu hồn của y, hít nhẹ một hơi dài rồi cười cười.

-Dạ Vũ, dù gì ta cũng là chủ mẫu tương lai của ngươi, đừng để ta nói cho Vô Danh biết ngươi tính vô lễ ta.

“Dạ Vũ”

Dạ vũ vừa nghe xong khuôn mặt tinh tế lại ngẩn ngơ một chút như thể lạc vào vùng không gian nào đó nhưng giây sau liền trầm xuống thành màu xám tro, mắt phượng như phủ một màn sương dày. Y cúi đầu xuống, Hải Đường lại vô thức lùi cổ mình ra sau, cuối cùng suýt ngã. Trên hai bả vai nàng đặt một bàn tay nam nhân giữ chặt cơ thể lại không cho đổ tiếp.

Dạ Vũ giật hai tay kéo Hải Đường thẳng lưng lại,khuôn mặt đã khôi phục dáng vẻ bình ổn, ánh mắt sâu thẳm có tia sáng lay động như ngọn đèn trong đêm đông mê hoặc người lạc đường. Chất giọng nhẹ tênh, có phần hờ hững mà sắc lạnh phát ra lại khiến người khác cảm thấy y vô cùng tịch mịch.

-Hải Đường cô nương yên tâm, tại hạ tuyệt đối, tuyệt đối không thể đắc tội nàng…

Dứt lời y rời tay khỏi vai nàng, đứng lùi lại, nhìn khuôn mặt Hải Đường thêm một lúc lâu nữa mới ôn hòa mở miệng tiếp.

-ban nãy nàng nói chuyện trở thành chủ mẫu tương lai của tại hạ là sao?

Hải đường nghĩ nói ra chắc không có vấn đề gì bởi dù sao bọn họ cũng sẽ tổ chức một buổi họp mặt thảo luận vấn đề này thôi, hơn nữa xem ra mối quan hệ với Mặc Vân không tệ.

-Mặc Vân nói, sẽ để ta trở thành vương phi hữu danh vô thực của Minh Đạo vương…

-hữu danh vô thực?

Dạ vũ nhíu nhíu mày rồi cảm thấy tức cười mà bật thành tiếng.

-tại sao nàng lại nghĩ như thế?

-không phải vương gia của các ngươi không xem trọng hôn sự này,lấy ai cũng được…?

-đúng là có chuyện đó…mà khoan,chuyện này Mặc Phong biết chứ?

Hải Đường gật nhẹ xác nhận.

-lạ nhỉ? Không phản đối à?

Hải đường lắc đầu.

-huynh ấy nói…Vô Danh sẽ đồng ý chuyện này.

Dạ Vũ lặng người vừa quan sát Hải Đường vừa trầm ngâm ngẫm nghĩ, hồi lâu sau mới phán.

-nàng định ngồi đây chờ chủ nhân của ta sao? Không cần phải thế, Mặc Phong đi đón chủ nhân nên để hai người đó ăn chung với nhau. Chúng ta đi ăn tối trước ,ta nhìn thấy nàng liền cảm thấy đói bụng, đi ăn đi, đi đi nào. Lâu rồi mới lại được thưởng thức tay nghề nấu nướng Vân tỷ.

Dạ vũ miệng vừa liến thoắng nói tay cũng chủ động kéo nàng xuống đất rồi đẩy nàng bước đi.

-khoan, từ từ đã. Này, ta không muốn ăn với ngươi, ta đợi ăn cùng Mặc Phong và Vô Danh.

-ấy, nàng không nên phá đám chuyện tốt, nàng nhìn mỹ nam tử như ta bồi bên cạnh ăn không phải sẽ ngon miệng hơn sao?

- ai cần ? Tránh ra, đừng có động vào ta.Không cần đẩy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio