Lãnh Lăng Duệ trở lại phòng bếp tráng trứng tiếp.Khi hắn đặt nốt quả trứng thứ lên đĩa, chuẩn bị bê ra thì mỗ yêu tinh vừa rửa mặt xong cọ tới,đứng sau lưng hắn, thò đầu ra,thấm thía nói : " tráng thêm quả nữa đi, hôm nay ta rất vui ~~ "
Lãnh Lăng Duệ nghiêng đầu nhìn mỗ yêu tinh sau lưng mình, bất đắc dĩ lại cầm lên cái chảo vừa đặt xuống, lấy từ hộp trứng bên cạnh ra quả đập vào thành chảo.
Mỗ yêu sau lưng tiếp tục không sợ chết nói : " sau này ta muốn có nhiều đồ ăn hơn trong suất của mình ! cứ như vậy, chỉ tuần là ta có thể cao hơn cả ngươi và Hoa Hoa ! "
Cánh tay đang lật trứng của Lãnh Lăng Duệ cứng đờ, trong giây phút đó, Lãnh Lăng Duệ thề,hắn thực muốn đập chảo lên cái đầu vướng bận kia…
Hấp nóng ly sữa, lại bưng trứng tráng lên bàn,gắp cho mình quả, còn lại đều đặt trước mặt Lãnh Kỉ Kỉ đã mắt mạo lục quang, nghiêm mặt nói : " ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi. ".Dừng chút, lại bổ sung thêm câu nữa : " đã lớn rồi ,phải chú ý hình tượng khi ăn, đừng như trước kia. "
“Ngô ngô!” Mỗ yêu tinh rầm rì gật đầu, ngoạm lấy quả trứng, tướng ăn không có gì khác biệt so với trước.
“……” Lãnh Lăng Duệ méo miệng, nhận mệnh rút giấy ra giúp mỗ Yêu tinh lau vụn bên khóe miệng. Thôi vậy, thích ăn thế nào thì ăn,nói cũng như bằng không, nhã nhặn thì không là Lãnh Kỉ Kỉ rồi. "
——
“Ngạch?” Mỗ yêu tinh nuốt trứng trong miệng, đang cầm ly sữa uống ngụm, trên miệng là vệt sữa trắng tròn tròn,ngẩng đầu hỏi : " không là Lãnh Kỉ Kỉ thì là gì ? Kỉ Kỉ Lãnh ? "
" câm miệng ! ăn đi ! "
Lãnh Kỉ Kỉ lè lưỡi liếm đi vệt sữa xung quanh miệng, tiếp tục vùi đầu phấn đấu với trứng ,nhưng lạ là tốc độ chậm hơn chút so với khi ăn quả đầu tiên.
Lãnh Lăng Duệ mơ hồ thấy có gì là lạ,nhưng lạ ở đâu thì nhất thời nói không ra.Chẳng lẽ vì đã xem quen tiểu yêu tinh ăn,nay xem đại yêu tinh có cảm giác không quen ?
Có lẽ đi…… Lãnh Lăng Duệ không nghĩ nhiều nữa,cúi đầu ăn.
phút sau, rốt cục Lãnh Lăng Duệ cảm thây cái gì là lạ
Nhìn mỗ yêu tinh đang bĩu môi,chọc chọc quả trứng còn lại trên bàn, Lãnh Lăng Duệ cau mày, trầm giọng nói : " vừa rồi ngươi nói gì ? "
Khả năm phút đồng hồ sau, lãnh Lăng Duệ rốt cục cảm thấy sự tình không đúng đầu .
Nhìn một bên bỉu môi trạc bàn tử lý còn lại bốn tiên đản mỗ yêu tinh, lãnh Lăng Duệ cau mày trầm giọng nói:“Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Ta nói……” Lãnh kỉ kỉ cố thẳng lưng lên, lại ủ rũ mà cụp xuống, ngẩng đầu tỏ ra đáng thương nhìn Lãnh Lăng Duệ,than thở lại lần : " ta ăn không vào… "
“Ăn không vào?!” nếu có chuyện gì có thể khiến Lãnh Lăng Duệ giật mình đến không nói nên lời, thì đó chính là việc Lãnh Kỉ Kỉ_mỗ yêu vĩnh viễn đều không cảm thấy no lại đột nhiên không ăn nổi nữa.
Thư hoãn trong chốc lát, cuối cùng cũng sắp xếp lại đầu óc đang vận chuyển rối loạn, Lãnh Lăng Duệ nhìn bàn ăn, nói : " sao lại không ăn được nữa ? chẳng phải mới ăn quả thôi sao ? " Bình thường ngươi phải ăn quả là ít.
“Ngô,” Mỗ yêu tinh lại đâm đâm trứng, bị Lãnh Lăng Duệ vỗ chút vào móng vuốt, rốt cục cũng buông đũa xuống, vẻ mặt cầu xin nói : " khi ăn cái thứ ta đã cảm thấy no rồi. "
Thấy Lãnh Lăng Duệ trầm mặc không nói gì, Lãnh Kỉ Kỉ buồn bực :
" Duệ Duệ,chẳng lẽ ta bị bệnh ? "
Có khả năng là vậy.. Mẹ nó.sao chỉ uống chai rượu mà phát sinh lắm chuyện như vậy! Lãnh Lăng Duệ nghĩ nghĩ, nói : " tí nữa đi bệnh viện kiểm tra chút xem. "
Tuy không biết bác sĩ có thể nhìn ra được bệnh của yêu tinh hay không,nhưng cứ đi khám cho an tâm.
Dọn dẹp bát đũa, lại cho số trứng còn lại vào tủ lạnh.Lãnh Lăng Duệ đi tới ban công, nhìn ra bên ngoài.Trời đầy mây, có gió,cây cối bên ngoài lay động rất rõ ràng,lại thêm khí hậu thường lạnh của thành phố, phỏng chừng là trời rét.
Mở tủ quần áo ra,Lãnh Lăng Duệ mặc vào áo khoác đen, lại quàng thêm khăn quàng cổ màu xám.Lại cho mỗ yêu tinh mặc dầy thêm chút.Tuy giờ bé có bộ dáng của thiếu niên,nhưng Lãnh Lăng Duệ vẫn theo thói quen mà giúp bé cài cúc áo,choàng khăn, lại kéo chặt cổ áo lại, sợ bé ra ngoài sẽ bị gió lùa vào.
“Duệ Duệ, ngươi thật tốt!~” Lãnh kỉ kỉ luôn ca ngợi thẳng thắn mà trực tiếp,còn tặng kèm thêm khuôn mặt tươi cười sáng lạng mà ngốc nghếch.Lãnh Lăng Duệ đứng dậy, mặt vô biểu tình nhìn bé, định mắng câu, ví dụ như " đừng cười ngốc như thế ", nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mỉm cười, véo má bé, sau đó xoay người đi nhanh ra cười, bóng dáng cao lớn mà anh tuấn liền in vào trong mắt mỗ yêu tinh cách bá đạo.
Lãnh kỉ kỉ sờ sờ mặt, bỗng nhiên muốn cười dù không hiểu tại sao.
" bé con, đứng ngốc ở đấy làm gì ?! nhanh lên. "
Lãnh Lăng Duệ cầm chìa khóa,đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu lại thúc dục.Nói xong mới phát hiện thói quen gọi tiểu yêu tinh là " bé con " giờ đây nghe dường như hơn ý nghĩa khác.Thế nhưng khó mà sửa lại ngay lập tức được,liền nghĩ : " thôi cứ gọi như vậy đi.
“Vật nhỏ ngươi phát cái gì ngốc đâu?! Nhanh lên.” Lãnh Lăng Duệ theo hài cửa hàng cầm cái chìa khóa, một tay nắm ở môn đem thượng, hồi đầu thúc dục câu, nói xong phát hiện trước kia thói quen như vậy cái xưng hô hiện tại kêu đứng lên tựa hồ hơn chút cái gì ý tứ hàm xúc, khả một chốc lại không có khả năng sửa lại, liền nghĩ: Quên đi, liền như vậy kêu đi.
Mỗ yêu tinh nghe vậy, ngay lập tức hớn hở chạy tới,chọn đôi giầy của Lãnh Lăng Duệ trong tủ giầy,lại lấy ra miếng lót giầy, giờ mới hơi vừa chút.
Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa liền cảm thấy lạnh hơn nhiều,đúng lúc có trận gió thổi qua, Lãnh Kỉ Kỉ không chịu được, rụt cổ lại.
Lãnh Lăng Duệ đi ở phía trước, lại như là có mắt sau lưng,dừng lại, quay đầu kéo tay bé con qua, bàn tay ấm áp bao lấy tay bé,thấp giọng giáo huấn : " lề mề ! đi nhanh lên, vào trong xe sẽ hết rét. đoàn khói trắng bay ta từ đôi môi đang khép mở, trong tiết trời lạnh giá này, lại có vẻ thực ấm áp.
“Nga nga.” Mỗ yêu tinh đáp lời, nhanh chân theo sau, cuối cùng còn không quên than thở câu : " đừng kì thị chân ta ngắn hơn chân ngươi… "
“……”