Tiêu Dương giương miệng, nhìn người đứng cách mình vài bước, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ,dùng sức trừng mắt mà nhìn. Phỏng chừng đối phương bị dọa bởi vẻ mặt của hắn, cũng đơ tại chỗ, trừng mắt lại, sau đó sợ hãi nâng lên móng vuốt, vẫy vẫy : “ Hi, nhớ rõ ta không?” Nói xong còn quay đầu nhìn Lãnh Lăng Duệ phía sô pha,vô tội nói : “ nguy rồi Duệ Duệ, Hoa Hoa bị đơ.”
Tiêu Dương khép cằm lái, run rẩy chỉ vào mỗ yêu tinh, hỏi Lãnh Lăng Duệ : “..là….Tiểu quỷ kia?”
Lãnh Lăng Duệ xem thường nhìn y: “ vẫn là tính tình đó, chỉ đổi thân hình khác mà ngươi đã không nhận ra?”
Lãnh Kỉ Kỉ gật đầu phối hợp, nhìn Tiêu Dương ?: “ đúng đấy, ta là người, nhầm yêu..đặc biệt thế cơ mà” .Nói xong mới thấy từ này nói cùng nhau có vẻ loạn.
Bất quá Tiêu Dương không chú ý tới điều này, chỉ là cứng còng mang đồ ngồi xuống sô pha, Lãnh Kỉ Kỉ loạch xoạch đi tới, nhào tới cái túi Tiêu Dương đặt trên bàn, ôm lấy, ngồi xuống cạnh Lãnh Lăng Duệ. Như vậy, thêm tai nhọn và cái đuôi, tuyệt đối giống tiểu hồ ly nhìn thấy gà mái.
Lãnh Lăng Duệ thấy vậy, bèn đoạt lấy cái túi trong tay bé, đặt lại bàn, giáo huấn : “ ôm chặt thế làm gì?ở đây làm gì có ai tranh với ngươi! Dầu mỡ dính vào áo thì sao!”
Lãnh Kỉ Kỉ bĩu môi : “ Nga…” .Sau đó lại giữ chặt lấy cánh tay Lãnh Lăng Duệ, hưng phấn nói : “ tối nay ăn cái này nhé, được không?”
“……” Lãnh Lăng Duệ mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Dương.
“ bé…” Tiêu Dương như thể bị táo bón, hỏi Lãnh Lăng Duệ : “…sao lại biến thành như vậy??”
“ làm sao mà ta biết được!” Lãnh Lăng Duệ bất đắc dĩ trả lời. Nghĩ lát, sau đó kể lại chuyện đêm đó cho đến sáng hôm sau, Tiêu Dương nghe mà sửng sốt, im lặng lúc lâu mới nói : “ này.. ……cứ như phim hoạt hình ý nhỉ?”
“……” Lãnh Lăng Duệ không nói gì.
Mỗ yêu tinh xen mồm:“Ngô……các ngươi cần phải tập quen dần đi”
Lãnh Lăng Duệ méo miệng, lười quản bé.
Tiêu Dương hỏi : ” hai rượu thần kì đó đâu……ta cũng phải mua về, uống hẳn mấy bình xem có phản ứng gì không.”
Rượu gì với ngươi thì cũng chỉ có phản ứng thôi.” Lãnh Lăng Duệ nhướn mi, nhìn biểu tình này của hắn là biết ngay tiếp sau chẳng phải là lời ha, nhưng Tiêu Dương vẫn tự ngược hỏi: “ phản ứng gì?”
Lãnh Lăng Duệ còn chưa kịp mở miệng, Lãnh Kỉ Kỉ đã nghe được trả lời thay : “ loạn tính ! ~~” ( ..H ..lung tung ý )
“……”
Tiêu Dương oán hận trong lòng : mẹ nó, sao ta không có được siêu năng lực như tiểu quỷ kia nhỉ.
Lãnh Kỉ Kỉ phe phẩy ngón tay, đắc ý cười : “ ghen tị sao? ~”
Tiêu Dương cắn răng: Quả nhiên là trưởng thành rồi, cách nói chuyện càng thêm gợi đòn mà.
Lãnh Kỉ Kỉ nhìn Lãnh Lăng Duệ bên cạnh, nhích lại gần hắn, cơ hồ là kề sát vào, sau đó khiêu khích Tiêu Dương: “ ta có hậu phương.” B-)
“……” Tuy rằng Lãnh Lăng Duệ không nghe được tiếng lòng của Tiêu Dương, nhưng nhìn hành động của mỗ yêu tinh là biết y đang rít gào cái gì. Tuy biết là vô lý nhưng Lãnh chủ nhà vẫn rất ác, vô cùng bao che khuyết điểm, quét mắt Tiêu Dương, ánh mắt thể hiện ý tứ rất là rõ ràng.
Tiêu Dương thấy vậy, thật không còn gì mà nói: “ quên đi, đây là đia bàn của các ngươi, sao ta dám lỗ mãng.”
Bộ dáng này của Lãnh Lăng Duệ gọi là gì nhỉ?
Lãnh Kỉ Kỉ trả lời : “ trọng sắc khinh bạn.” =)) =))
Cứ cãi nhau mãi thế đến tận lúc trời tối, trên cơ bản, cả sinh lý lẫn tâm lý của Tiêu Dương đều đã tiếp nhận hình tượng mới của Lãnh Kỉ Kỉ, tuy vẫn chưa quen lắm nhưng chắc là chỉ vài ngày sau là không có vấn đề.
Lãnh Lăng Duệ nhìn giờ, vào bếp,dùng đồ ăn lúc trước về nhà thuận đường mua về làm đồ ăn, cũng phục vụ theo nhu cầu của mỗ yêu tinh món lạp xườn mà Tiêu Dương mang tới. Đợi mang hết đồ ăn lên, Tiêu Dương dùng ánh mắt quái lạ nhìn Lãnh Lăng Duệ, mở miệng hỏi : “ ngươi không thấy đồ ăn có vẻ hơi ít?”
Lãnh Lăng Duệ sửng sốt, thế mới nhớ tới chưa nói với Tiêu Dương chuyện sức ăn của mỗ yêu tinh yếu đi, liền trả lời cách giản lược : “ hôm nay bé ăn ít”
Lãnh Kỉ Kỉ vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật phũ phàng, vẫn thấy sức ăn bây giờ của mình chỉ là tạm thời thôi, ít nhất mình phải cao hơn thêm tí nữa. Vậy nên nghe Lãnh Lăng Duệ nói vậy, lập tức rầm rì phản bác : “ lúc trước mới chỉ ăn bữa thôi. Giờ ta đói bụng lắm đó, có khi cả bàn này cũng không đủ ăn!”
Lãnh Lăng Duệ ngồi xuống bàn ăn, không để ý chút nào gật gật đầu : “ ừ…đói thì cứ ăn, không đủ tính sau.”
Để biểu hiện khả năng còn có thể lớn lên rất nhiều nữa của mình, Lãnh kỉ Kỉ đút lấy thìa cơm to tướng ăn còn quá phận hơn cả bình thường.
Thấy vậy, Lãnh Lăng Duệ tức giận giơ đũa lên, lúc gần gõ lên đầu người nào đó rồi lại đổi hướng, chỉ gõ lên thành bát của Lãnh Kỉ Kỉ,trầm giọng nói : “ ăn chậm chút, còn ra thể thống gì nữa!”
Nói xong liền gắp thức ăn cho mỗ yêu tinh, sau đó mới ăn.
Tiêu Dương nhìn loạt động tác, ánh mắt của hắn, không nhịn được méo miệng : thật mẹ nó buồn nôn!