Thiên hậu trở về - Chương 102: Đại boss phúc hắc
Lệ Lôi rất vui, anh biết mọi cô gái đều thích công viên giải trí, dẫn cô đến đây là lựa chọn chính xác.
Cô tung tăng chạy lại, bàn tay nhỏ nhắnkéo ống tay áo anh: “Bên kia có nhà ma, đi, chúng ta đến nhà ma đi.”
Anh cười nói: “Được.” Anh thích nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, tất cả niềm vui đều hiện hết lên mặt, không sợ trời không sợ đất mà xông xáo.
Anh đã gặp rất nhiều cô gái cố làm ra vẻ yểu điệu, nghĩ đủ mọi cách để dụ dỗ anh, cũng gặp rất nhiều cô gái ra vẻ hoạt bát, nhưng lại lỗ mãng hấp tấp, ngu xuẩn lại giả vờ đơn thuần.
Chỉ có cô, không giống những người khác.
Có lúc, cô giống một đóa hoa kiêu ngạo nở trên đỉnh núi cao, một mình đối mặt với gió tuyết lạnh lẽo, không kể lểsự đau khổ với bất cứ ai, nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà muốn che chở. Có đôi khi, cô lại giống một chú thỏ con ngây thơ, tất cả vui sướng và tức giận đều viết trên nét mặt, đôi mắt trong veo không lẫn tạp chất, làm trái tim người ta cũng bừng sáng theo.
Cô là thế giới của anh, là người độc nhất vô nhị.
Lệ Lôi duỗi tay nắm chặt tay cô: “Đi, chúng ta đến nhà ma.”
Cô thật sự rất vui, không chú ý đến bàn tay bị anh giữ chặt, vô cùng hưng phấn chạy theo anh.
Hai người đi thẳng vào nhà ma, cô thường xuyên bị ma quỷ đột nhiên xuất hiện dọa đến mức thét chói tai, có mấy lần, đễn chỗ nguy hiểm liền lùi ngay vào trong ngực anh. Lệ Lôi yên lặng ôm cô, bảo vệ cô không bị ma quỷ quấy nhiễu, hương thơm trên người cô như có như không truyền đến, trêu chọc nơi sâu nhất trong trái tim anh. Cô lại không hề có cảm giác, thậm chí không hay biết rằng bản thân đã không hề kháng cự cái ôm của anh, còn vui vẻ cười đùa, rất nhanh cô đã thở hổn hển, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Từ nhà ma đi ra.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Lệ Lôi nói.
Cô chơi đến mệt rồi, vì thế cũng đồng ý.
Anh dẫn cô đến một quán cà phê tận sâu trong rừng, buổi chiều, ánh nắng mặt trời trước cửa sổ càng rực rỡ.
Lệ Lôi gọi cho cô một ly hồng trà: “Giọngcủa cô vừa mới khỏi, đừng uống những đồ kích thích như cà phê.”
Hạ Lăng gật đầu tỏ vẻ đã biết, trên thực tế, cho dù ngày thường cô cũng rất ít khi uống cà phê. Nhận ly hồng trà, cô thỏa mãn uống một ngụm, sau đó nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
“Mệt à?” Anh nói: “Có thể ở đây ngủ một giấc.”
Hôm nay anh đưa cô đến công viên giải trí, nhưng thực ra vẫn dẫn theo vệ sĩ, mặc quần áo bình thường, không bị cô phát hiện. Lúc này, cô cuộn người lại, nằm ngủ trên chiếc ghế gỗ dài trước cửa sổ, anh gọi vệ sỹ đưa gối và chăn đến, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Không bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.
Anh ngồi bên cạnh cô, cẩn thận lấy chiếc gối dưới cổ cô ra, để cô gối đầu lên đùi mình, động tác nhẹ nhàng như đang ăn trộm. Cô khẽ động, nhưng không tỉnh, nghiêng người đổi một tư thế thoải mái, lại ngủ thiếp đi.
Lệ Lôi hài lòng cười, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô thật xinh đẹp, giống như viên ngọc được thợ thủ công chạm khắc tỷ mỉ, không phức tạp, nhưng mỗi đường cong đều vừa vặn, tăng một phần hay giảm một phần đều biến sắc. Lông mi cô thật dài như được mạ một tầng vàng kim nhạt, làn da mềm mại có thể thấy cả lông tơ, lúc ngủ mơ, miệng cô hơi chu về phía trước, cũng không biết là đang mơ thấy chuyện vui vẻ gì.
Lệ Lôi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi cô.
Mềm mại, ngọt thanh giống như trong tưởng tượng của anh.
Trong mắt anh càng thêm dịu dàng, cứ ôm cô như vậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh lại không phát hiện, trong rừng cây ngoài cửa sổ, có một cô gái mặc váy dài, cô đơn đứngđó, thu hết một màn này vào trong mắt. Trong tay cô ta cầm một ítgiấy tờ, đó là tư liệu khẩn cấp cần Lệ Lôi ký tên.
“Trợ lý Tô.” Bên cạnh cô ta, là vệ sỹ của Lệ Lôi, “Thiếu gia đã dặn, đừng làm phiềnanh ấy.”
Sắc mặt Tô Đường bất động, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn ưu nhã kiêu ngạo, biết che giấu cảm xúc của mình như thế nào. Cô không nhìn hai người đang ôm nhau ấm áp kia nữa, quay đầu, cười với vệ sỹ: “Tôi đi trước đây, nhờ anh chuyển lời đến thiếu gia, báo cáo tài chính được đưa đến gần đây có mấy vấn đề cần thiếu gia quyết định.”
Vệ sỹ cung kính trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
Tô Đường nói cảm ơn bọn họ, rồi xoay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, cô ta đi ngược đám đông ra ngoài công viên giải trí, nơi nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ, từng đôi tình nhân cùng nhau bước đi. Cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy ánh mặt trời thật chói mắt, cô gái kia… Cô gái bình thường như vậy, tại sao lại được thiếu gia ưu ái? Vì sao mình đi theo anh nhiều năm như vậy, nhưng trước nay anh chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn mình?
Không cam lòng!
Cô rất không cam lòng…
Rốt cuộc là vì sao?
Không hay biết Tô Đường đang bi thương khổ sở kia, bên này, Hạ Lăng ngủ một giấc dậy, phát hiện mình thế mà lại gối lên đùi Lệ Lôi ngủ. Cô hoảng sợ, lập tức tỉnh táo ngồi dậy.
Lệ Lôi bị cô đánh thức cũng tỉnh, mở đôi mắt còn chút mơ màng ra nhìn cô.
“Boss, anh anh anh…” Tay cô run rẩy chỉ vào anh, nói không ra lời.
“Tôi làm sao?” Lệ Lôi rất vô tội.
“Anh anh anh, tôi tôi tôi…” Hạ Lăng quả thật muốn nói mà không nói ra được: “Tại sao tôi lại ngủ trên đùi anh hả?”
“Thật không?” Lệ Lôi hơi nghiêng đầu, có chút mê muội chớp mắt: “Nghe cô nóivậy, đùi tôi hình như hơi tê thật… Tiểu Lăng, cô vừa ngủ trên đùi tôi à? Sao tôi lại không biết?!”
“Anh làm sao mà không biết được!” Ánh mắt Hạ Lăng lên án.
“Cô ngủ không bao lâu thì tôi cũng dựa vào ghế rồi ngủ, lúc nhắm mắt cô vẫn gối đầu trên gối mà.” Lệ Lôi trợn mắt nói dối, nhìn xung quanh một vòng, “Cô nhìn đi, gối rơi xuống đất rồi, hay là lúc ngủ cô làm rơi gối, rồi coi chân tôi như gối đầu.”
Theo ánh mắt anh, Hạ Lăng nhìn thấy chiếc gối rơi trên mặt đất, nghi hoặc, chẳng lẽ là như vậy sao?
Vệ sỹ đứng ở một bên quả thật không nỡ nhìn thẳng, thiếu gia, anh nói dối như vậy cũng được sao?
Đáng tiếc, bạn học Tiểu Lăng không biết tiếng lòng của đám vệ sỹ, đã thừa nhận cách nói của Lệ Lôi. Gương mặt cô bắt đầu đỏ lên, quá mất mặt, làm sao lại ngủ đến mức gối lên đùi một người đàn ông chứ?
“Thực… Thực xin lỗi.” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu.
Lệ Lôi hào phóng nói: “Không trách cô, dù sao cô cũng chỉ ngủ một chút thôi, lại không làm gì.”
Sắc mặt Hạ Lăng càng đỏ.
Trong lòng đám vệ sỹ vô cùngmuốn ói, thiếu gia, ngài có biết xấu hổ không? Rõ ràng là ngài làm gì con gái người ta đấy, nhân lúc người ta ngủ còn hôn trộm người ta, bây giờ còn giả vờ rộng lượng?
Tinh thần chính nghĩa quả thực khiến bọn họ không thể nhìn tiếpai nấy đều rối rít quay đầu sang hướng khác.
Bạn học Hạ Tiểu Lăng ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt anh ta. Quá xấu hổ, quá mất mặt, cho dù cô phải đối mặt với tiếng chửi bới của các fan trên toàn thế giới, phải đối đầu với kẻ địch trong trận chiến lớn, nhưng gặp chuyện như vậyvẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lệ Lôi cười ngây thơ vô hại: “Nếu cảm thấy có lỗi, thìđồng ý vớitôi một chuyện đi.”
Lần này, đám vệ sỹ chẳng những không nhìn nổi, mà cũng không nghe nổi nữa, đại Boss phúc hắc của bọn họ, lại muốn tính kế rồi…