Thiên hậu trở về - Chương 119: Người theo đuổi.
Trong trí nhớ của Hạ Lăng không có người này, không biết anh ta là ai, hình như cũng không phải người nhà họ Diệp.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt nghi hoặc của cô, người đàn ông mỉm cười: "Chào cô, tôi là Nam Sênh, là bạn của chú Tư cô."
Hạ Lăng nói: "Chào anh." Nhưng trong lòng vẫn thấy khó tin, chú Tư cô đã bốn mươi, năm mươi tuổi mà người tên Nam Sênh này xem ra chỉ mới hai mươi tuổi thôi, hai người như vậy sao trở thành bạn được chứ?
Chú Tư giải thích thắc mắc của cô, nửa đùa nửa nhắc khéo: "Nam công tử là bạn làm ăn tốt của chú, tiểu Lăng, cháu phải lễ phép đấy." Gia đình Nam công tử buôn bán hàng dệt, sản xuất rất nhiều đệm giường, gối ôm, rèm cửa sổ... rất được người tiêu dùng yêu thích, vừa hợp với chú Tư buôn bán đồ gia dụng cho nên quan hệ của hai người rất gần gũi.
Nhưng Nam công tử là con nhà giàu đời thứ ba, so với chú Tư trắng tay lập nghiệp thì gia thế tốt hơn rất nhiều, vì vậy chú Tư gặp hắn cũng phải khách khí, nói là bạn nhưng dường như để Nam công tử làm chủ, không dám đắc tội.
Lần này, chú Tư vô tình nói với Nam Sênh chuyện đến nhà bố mẹ chúc thọ, trước giờ Nam Sênh chưa từng thấy tiệc mừng thọ ở nông thôn bao giờ, nổi máu tò mò mới theo đến dự. Một là chú Tư không có cách nào từ chối, hai là muốn nhân cơ hội này giúp quan hệ đôi bên thêm gần hơn nên đã dẫn theo hắn đến nông thôn.
Hạ Lăng nào quan tâm nhiều như thế, Nam công tử gì chứ? Chưa nghe bao giờ.
"Thành phố S?" Cô hỏi, thành phố S chính là thành phố cô ở.
"Ừ." Nam công tử hơi mất tự nhiên cười cười: "Nhà họ Nam ở thành phố S."
Hạ Lăng lễ phép gật đầu. Cô ở thành phố S đã hai đời, mười mấy năm trước đi theo Bùi Tử Hoành, đã tiếp xúc với tất cả tầng lớp quyền quý, giai cấp thượng lưu có tiền có thế kia nhưng chưa từng nghe qua nhà họ Nam bao giờ. Xem ra gia đình Nam công tử cũng chỉ là có chút của cải, còn xa mới đạt tới đẳng cấp đó, nếu không cũng không đến nỗi ngay cả tên cô cũng chưa từng nghe qua lần nào.
Nam công tử thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng có chút không vui nhưng nghĩ lại thì một ngôi sao nhỏ mới nổi chưa từng nghe danh tiếng nhà họ Nam của anh ta cũng bình thường thôi, loại ngôi sao nhỏ có xuất thân nông thôn như thế này thì có bao nhiêu kiến thức chứ? Nên anh ta cũng bình thường lại.
"Nam công tử, cậu nói tiểu Lăng tặng bộ quần áo này có tiền cũng không mua được là ý gì?" Có người tò mò hỏi.
"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì đây là quần áo của SSD" Nam công tử tinh mắt, đã sớm nhìn thấy logo của SSD trên cái hộp bình thường trong góc kia, đột nhiên lại có chút khó tin, một ngôi sao nhỏ không có kiến thức như Diệp Tinh Lăng sao có thể mua được quần áo của SSD? Nhưng anh ta vẫn nói: "Tiệm này may theo yêu cầu với chế độ hội viên, muốn làm thẻ hội viên ở đó không dễ chút nào, đều phải được xét duyệt thân phận, nếu chỉ có tiền không thì cũng không được."
"Có tiền cũng không được sao? Như chú Tư cũng không được à?" Bé gái nhà bác Hai ngây thơ hỏi.
Chú Tư mong chờ nhìn Nam công tử chờ anh ta trả lời, SSD là cái gì chứ? Chưa nghe qua bao giờ.
Nam công tử nhìn chú Tư: "Chú Diệp, đừng nhìn cháu như vậy, bộ quần áo này chú mang tiền đi cũng không mua được, người làm ăn mới phát tài như chú không giành được tư cách hội viên của tiệm đó đâu."
Chú Tư kinh ngạc, lần này ánh mắt nhìn Hạ Lăng cũng khác đi, con bé này có thể có được thứ ông không thể có ư? Ông ở bên ngoài làm ăn, kiến thức phong phú hơn so với người bình thường, cũng biết được có nhiều thứ có tiền cũng không mua được, vấn đề không phải là tiền mà là thân phận, con bé này từ khi nào lại trở thành người có thân phận rồi?
Xem ra, ngôi sao chính là ngôi sao, mặc dù ông hào phóng, nhưng thân phận và địa vị không giống nhau.
Không chỉ chú Tư mà ánh mắt những người khác nhìn Hạ Lăng đều có khen ngợi và hâm mộ.
"Chị Tiểu Lăng thật lợi hại." Bé gái nhà bác Hai nói: "Sau này lớn lên em cũng muốn làm người nổi tiếng."
Hạ Lăng cười nhéo mặt bé: "Được thôi, đến lúc đó chị sẽ che chở cho em."
Cô bé vui mừng, dùng cả tay chân bò từ dưới đất lên giường, ôm Hạ Lăng hôn một cái thật mạnh: "Chị hứa rồi nha, chị Tiểu Lăng ngoéo tay nào!" Cô bé quấn lấy Hạ Lăng ngoéo tay, rồi quay đầu chớp mắt hỏi Nam công tử: "Chú Nam, vậy chú có thể mua được đồ trong tiệm của chị Tiểu Lăng không?"
Nam Sênh ngẩn người, không ngờ cô bé sẽ hỏi như thế, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.
Đúng thế, ngưỡng cửa của SSD quá cao, ngay cả nhà họ Nam cũng không có tư cách làm hội viên. Hắn biết tiệm này là bởi vì hắn có ý muốn chen chân vào xã hội thượng lưu thật sự của thành phố S, tốn rất nhiều công sức nghiên cứu, hơn nữa gia đình hắn vốn buôn bán hàng dệt, mới có thể tìm hiểu được những thứ này. Hắn từng đi làm thẻ hội viên nhưng lại bị từ chối từ ngoài cửa, ngay cả đưa đồ hối lộ cũng vô dụng.
"Chú..." Con ngươi hắn xoay chuyển, đang nghĩ nên trả lời câu hỏi của cô bé thế nào.
Thím Tư bên cạnh đã tiếp lời, bà mắng cô bé: "Oanh Oanh nói cái gì thế hả? Chú Nam là ai chứ, đồ chị Tiểu Lăng mua được, chú Nam sao lại không mua được? Phải không, Nam công tử?" Bà vừa nói vừa cười lấy lòng Nam Sênh.
Nam Sênh giống như bị người khác đặt lên lửa nướng, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.
Hắn cười khan, chuyển đề tài: "Bác gái cả đâu rồi ạ? Sao còn chưa đến nữa? Cơm tối chuẩn bị xong hết rồi mà."
"Đúng vậy, tôi đi giục bác gái cả, nên ăn cơm rồi..." Mọi người không nghi ngờ gì chuyển đề tài câu chuyện theo Nam Sênh.
Trong lòng Nam Sênh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hết nghi ngờ, ngay cả người ba đời giàu có như bọn họ mà cũng không thể làm thẻ hội viên, cô gái này chỉ là một ngôi sao nhỏ xuất thân nông thôn mà thôi, sao có thể làm được? Xem ra ít nhiều gì cô ta cũng có cách nào đấy, nhưng là cách gì mới được chứ...
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hạ lăng, ừ, là một cô gái sạch sẽ, ngoại hình không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng yên lặng ngồi đó lại có loại khí chất thần bí trong trẻo, lạnh lùng. Cô gái có vẻ ngoài như thế có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đàn ông, nghe nói giới giải trí rất loạn, mấy ngôi sao nhỏ sẽ tìm cho mình vài kim chủ để làm chỗ dựa, nói không chừng là cô ta dựa vào việc đó mà trở thành hội viên của SSD, hoặc là bộ quần áo này do kim chủ của cô ta đưa cho...
Không thể không nói suy đoán của Nam Sênh có một phần gần với sự thật.
Hạ Lăng không có cảm giác gì với ánh mắt dò xét của hắn, cô đang trò chuyện trong nhà với bà nội Diệp: "... Làm gì có người yêu gì chứ, nội à, cháu vừa mới lớn thôi... Người theo đuổi ạ? Người theo đuổi thì có mấy người... Ha ha nội à, cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn đâu..."
Đúng rồi, nhất định là như vậy, cô gái này nhất định không sạch sẽ.
Suy nghĩ của Nam Sênh trở nên linh hoạt, nhà họ Nam bọn họ mấy năm nay kiếm được chút tiền nhưng vẫn còn xa mới đạt tới đẳng cấp để bước vào xã hội thượng lưu thật sự, muốn đặt chân vào trong đó rất khó, không phải chỉ cần có tiền là đủ, hắn luôn cố gắng nhưng vẫn không thành công. Ngôi sao nhỏ tên Diệp Tinh Lăng này, vậy mà lại quen biết người quyền thế, có lẽ có thể thông qua cô ta để địa vị của hắn và nhà họ Nam được nâng lên một bậc nữa...
Nhìn cô gái đang thản nhiên nói cười, ánh mắt của Nam Sênh trở nên thâm trầm.