Thiên hậu trở về - Chương 216 Không thể trả lời
Sự xao động trong lòng không thể kiềm chế được, anh quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn cô.
Cô lại bắt đầu bất an: “Máu, máu…” Cô vươn tay xé rách quần áo dính đầy máu trên người mình, ngón tay vốn được băng bó kỹ càng bị dính nước, băng gạc lỏng lẻo rơi ra. Đầu ngón tay bị thương đụng vào người, cô bị đau kêu lên một tiếng.
Lệ Lôi nhịn không được quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy một bàn tay cô ngâm ở trong bồn nước, máu trên ngón tay chảy ra, lan ra thành một vùng trong nước. Lệ Lôi hoảng sợ, anh bất chấp tất cả, cầm tay cô lên: “Em làm gì vậy?!”
Cô nhìn anh, khóc: “Thật nhiều máu… Đau…”
Anh chửi thề một tiếng, ôm suy nghĩ liều chết xông lên, thô bạo xoay thân thể của cô đưa lưng về phía mình, hai ba cái đã cởi hết quần áo dính máu trên người cô, ném ra xa.
Tấm lưng xinh đẹp của cô lộ ra, dưới da thịt là hai mảnh xương bả vai mỏng manh như cánh bướm, bị một sợi dây áo lót nhỏ nhắn siết chặt, trên vạt áo còn có một vết máu đỏ yêu mị.
Máu nóng xông lên não, thiêu đốt toàn bộ thần trí của anh, anh không biết mình đã vươn tay cởi cái sợi dây nhỏ kia ra như thế nào, chiếc áo lót mỏng manh trôi theo dòng nước, anh ôm chặt lấy cô, để lưng của cô dán vào ngực mình.
Cô vẫn còn đang khóc, nhỏ giọng đứt quãng.
Lệ Lôi muốn chặt tay mình, đôi tay kia giống như không nghe theo lý trí mà di chuyển dọc theo thắt lưng của cô lên phía trên, sau đó chạm đến nơi cấm địa mềm mại. Không, không được… Trong lòng Lệ Lôi có tiếng hô yếu ớt, dừng tay, buông cô ấy ra, mày không thể đối với Tiểu Lăng như vậy…
Nhưng anh căn bản không có cách nào kiềm chế mình.
“Tiểu Lăng…” Anh khàn giọng gọi, đôi môi khô khốc hôn lên gáy cô: “Đi đi, mau đi đi.”
Cô lại giống như không nghe thấy, càng dính sát vào ngực của anh hơn: “Em sợ.” Nước mắt rơi vào trong bồn nước, tạo lên một từng gợn sóng lăn tăn. Cô xoay người lại, đối mặt với anh, hai tay vòng qua cổ anh: “Đừng đuổi em đi.”
Anh là luồng sáng duy nhất của cô trong bóng tối.
Anh bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn thấy xương quai xanh dưới lớp da thịt đẹp đẽ kia, lý trí trong đầu như dây cung ầm ầm đứt ra. Anh lập tức ôm chặt lấy cô, thô bạo hôn lên môi cô, không giống sự quấn quít dịu dàng giữa người yêu, mà kéo dài, giống như dã thú đang cắn nuốt, cướp đoạt cùng cắn xé hết thảy.
Cô mềm nhũn nằm trong ngực anh, hoàn toàn dựa vào sức của cánh tay anh chống đỡ, cũng không chống cự, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi anh tách hai chân của cô ra, tiến vào.
Đau đớn thình lình kéo đến làm cho cô kêu lên, ánh mắt trống rỗng mờ mịt nhìn vào khoảng không, những hình ảnh như những đoạn phim ngắn kinh hoàng lại xuất hiện, nhớ lại những chuyện tàn nhẫn như thế, khiến cô không nhịn được bắt đầu giãy giụa, “Buông em ra! Buông ra… buông ra…”
Nhưng anh không buông tay, đến nước này rồi, làm sao có thể buông tay?!
“Tiểu Lăng, nhịn một chút.” Anh nói rồi tăng thêm lực.
Trong bồn nước ấm áp nổi lên một vệt máu, rất nhanh đã biến mất.
Hạ Lăng khóc thành tiếng: “Đừng như vậy, đau…”
Lệ Lôi như không nghe thấy.
Nhưng mà, câu tiếp theo của cô lại giống như đến từ vực sâu lạnh lẽo, dập tắt tất cả ham muốn cùng nhiệt tình của anh.
Cô nói: “Tử Hoành, đau…”
Anh chậm rãi buông cô ra.
Thân thể của anh ngả về phía sau, vô lực dựa vào bức tường nham thạch thấp ở khu nước cạn. Cô cuộn tròn lại bên bức tường kia, run lẩy bẩy, chật vật, yếu ớt không chịu nổi.
Lệ Lôi nhìn cô, trong lòng không nói rõ được là có cảm giác gì. Phẫn nộ? Bi thương? Thất bại? Hình như đều có.
Nhưng nhiều hơn là đau lòng, không biết là vì mình, hay là vì… Cô.
Ngay lúc bị anh chiếm đoạt, cô lại nói ra lời này.
Lệ Lôi không biết loại chuyện như thế này có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu đựng được, dù sao anh cũng cảm thấy mình sắp biến thành ninja rùa rồi, nhìn thấy cơ thể của cô từng chút từng chút trượt xuống mặt nước, anh thô bạo kéo cô lên, nhấc ra khỏi phòng tắm, một mạch bê cô vứt lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ.
Anh đem tấm chăn lông cuộn quanh người cô, đến khi thấy cô đã bị quấn thành cái bánh chưng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay, anh mới quyết định bỏ đi ra cửa.
Lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của cô: “Đừng đi… Tử Hoành, đừng đi…”
“Đi tìm Bùi Tử Hoành của em đi!” Lệ Lôi bộc phát, lần này anh đá văng cửa đi ra ngoài, cửa phòng bằng gỗ rắn chắc vang lên một tiếng thật lớn, bị anh đá đến mức lung lay sắp đổ.
Anh nổi giận đùng đùng lao ra ngoài, ném hết đồ đạc trong phòng khách, vẫn chưa hết giận, lại nện một quyền lên trên vách tường.
Máu trên xương ngón tay chảy ra.
Nhưng dường như anh không cảm thấy đau đớn, sắc mặt u ám. Hồi lâu sau, anh sải bước đi vào thư phòng, gọi một cuộc điện thoại, “Alo, Bao Nhân Cửu,” anh hỏi: “Chuyện điều tra Bùi Tử Hoành ông làm thế nào rồi? Bên cạnh anh ta trừ Hạ Lăng ra, còn có người phụ nữ nào có vướng mắc sâu xa xuất hiện hay không?”
Bên đầu kia điện thoại, lão Bao khục khặc cười lạnh: “Bùi Tử Hoành? Tên súc sinh kia chung tình lắm, nếu dễ dàng thay đổi như vậy thì cũng đã không hại chết con gái tôi. Cậu ta mắt mù mới yêu phải Hạ Lăng, ngoại trừ Hạ Lăng, ngay cả con gái của tôi Tịnh Uyển cậu ta cũng không thể yêu, làm sao có thể yêu người phụ nữ khác?”
“Không thể nào!” Lệ Lôi điên tiết: “Ông điều tra tiếp đi!”
“Cậu muốn điều tra ai?” Dù sao lão Bao cũng từng là lão đại một phương, lão ta rất thông minh: “Tôi thấy theo tin tức gần đây nhất thì cậu ở cùng một chỗ với tiểu minh tinh Diệp Tinh Lăng kia? Tôi nhớ là cô ta từng bị Bùi Tử Hoành cợt nhả, quấy nhiễu. Cậu muốn để tôi đi điều tra chuyện lúc đó của cô ta với Bùi Tử Hoành sao, tôi nói cho cậu biết, lúc đó bọn họ vốn không có khả năng, năm nay cô ta mới bao nhiêu tuổi, mười tám tuổi đi, hơn mười năm trước Bùi Tử Hoành đã ở cùng với Hạ Lăng, thời điểm đó Diệp Tinh Lăng vẫn còn ở nhà trẻ đó!”
“Vậy cũng phải điều tra!” Tâm trạng Lệ Lôi rất xấu.
Lão Bao cười lạnh: “Cậu làm sao vậy, cãi nhau với tiểu minh tinh kia? Thôi đi, hét tôi làm gì, cậu để ý quan hệ của cô ta với Bùi Tử Hoành như thế, tôi cũng không tin cậu chưa từng phái người đi điều tra. Thuộc hạ chuyên nghiệp bên đó của cậu cũng không tra ra được gì, thì đừng nói đến một người già như tôi. Lệ Lôi, tôi nói cho cậu biết, chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi không phải thuộc hạ của cậu, lại càng không phải nơi trút giận!”
Ông ta nói rất có lý, Lệ Lôi không nói được lời nào.
Hai bên trầm mặc một lát.
Lão Bao lại nói: “Nhưng tôi có thể tặng cậu một tin tức về Hạ Lăng.”
“Tin gì?” Lệ Lôi hỏi.
“Bùi Tử Hoành là một tên súc sinh, biến thái, cầm thú.” Bao lão đầu nói: “May là Tịnh Uyển không gả cho tên đó, có lẽ Tịnh Uyển chết trước khi gả cho cậu ta cũng là một loại may mắn…”
Ông ta chậm rãi nói với Lệ Lôi, chuyện xảy ra trong một năm Hạ Lăng bị Bùi Tử Hoành nhốt lại.
“Tôi vừa mới điều tra được Bùi Tử Hoành tra tấn cô ta như thế nào, thủ đoạn đó khiến cho người khác giận sôi, một người đàn ông chỉ cần có chút nhân tính sẽ không thể làm thế…”
Lệ Lôi im lặng nghe.
Hồi lâu sau, anh cúp điện thoại.
Anh trầm tư một lát, mở máy tính ra, trên thanh tìm kiếm đánh mấy chữ ‘hội chứng Stockholm’.