Thiên hậu trở về - Chương 265 Mang thái độ cầu xin ra đi
Lệ Lôi không chịu làm, khiến ba Cố rất không vui.
Ba Cố lại gọi đến giục anh mấy lần, còn mang hẳn danh người lớn ra để ép anh phải giải quyết Diệp Tinh Lăng. Ở trong mắt ba Cố, cho dù Lệ Lôi có là thằng cháu út nhà họ Lệ thì đã sao? Cũng chỉ là một hàng con cháu thế giao thôi, mà sớm muộn gì đứa cháu này cũng phải cưới con gái ông ta… Lâm Lâm nhà ông ta giỏi giang như vậy, sao có thể không gả được cho người mình thích?
Nói cách khác, sớm muộn gì Lệ Lôi cũng phải gọi ông ta là bố vợ.
Ba Cố không vui nghĩ, đây là thái độ của Lệ Lôi khi nói chuyện với bố vợ tương lai à?
Thế là trong điện thoại, giọng ông ta lại nghiêm khắc hơn mấy phần: "Tiểu Lôi, cháu cứ từ chối chuyện này là sao đây? Cho dù Diệp Tinh Lăng có sắp hết hợp đồng với Thiên Nghệ, thì bây giờ cũng chưa hết cơ mà? Cháu là ông chủ, muốn cô ta đến xin lỗi Lâm Lâm, và quay thêm một cái quảng cáo không phải chỉ là chuyện nhỏ à? Sao cứ phải làm mọi chuyện khó coi như thế?"
Ông ta đang vội lắm chứ, việc này nhất định phải giải quyết ngay, nếu không nhỡ bố ông ta mà biết được, thì Cố Lâm sẽ ăn đủ.
Lệ Lôi lễ phép cười: "Chú Cố, tính cách của Tiểu Lăng còn bướng bỉnh hơn cả con gái chú, nào có chuyện cô ấy cúi đầu xin lỗi người khác? Huống chi chuyện lần này cũng không phải cô ấy sai. Thế này đi, cháu sẽ nói với người đại diện của cô ấy, để mọi người bàn bạc với nhau. Bên chú cũng tìm một người đi nói chuyện với người đại diện của Tiểu Lăng."
"Tiểu Lôi, cháu thật sự không nể mặt chú đấy à?" Ba Cố nổi giận.
"Mặt mũi rồi sẽ có ngày hết hạn." Lệ Lôi lạnh lùng nói: "Chú Cố có còn nhớ chuyện ở tiệc rượu Đế Hoàng không? Chú và Cố Lâm làm Tiểu Lăng khó xử trước bao nhiêu người, lúc ấy cháu đã nói, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Ba Cố nghẹn lời, nhớ mang máng là anh có nói qua lời như vậy.
Đáng ghét, chỉ là một mình tinh nhỏ thôi mà? "Cháu đã chia tay với cô ta rồi, sao còn bênh vực cô ta như thế?"
"Đó là việc của cháu và Tiểu Lăng." Lệ Lôi thản nhiên nói: "Chú Cố, nếu chú không còn việc gì nữa, cháu cúp máy trước đây." Anh bình tĩnh cúp điện thoại, rồi sai người đi nói với chị Mạch Na, nếu như có người bên Cố thị tìm, thì đừng khách khí với bọn họ.
Dám chọc vào người của anh, thì phải trá giá thật lớn.
Cho dù là người quen cũng không ngoại lệ.
Ba Cố tức đến mức đập cả điện thoại trong phòng làm việc.
Cố Lâm thấp thỏm nhìn ông ta: "Ba ơi, sao rồi? Anh Lôi không đồng ý sao?"
"Anh Lôi của con đúng là bị hồ ly tinh che mất mắt rồi!" Ba Cố tức giận chửi ầm lên, khi thấy sắc mặt Cố Lâm trắng bệch, hai mắt ngập tràn nước mắt, thì lại đau lòng: "Con gái, đừng sợ, ba sẽ nghĩ cách giúp con."
"Có cách gì chứ?" Cố Lâm quát lên: "Ba, sao có mỗi một chuyện nhỏ như vậy mà ba cũng không giải quyết được? Ba mau gọi con ranh Diệp Tinh Lăng kia về đóng quảng cáo đi, nếu không, con sẽ bị ông nội đưa đến trường nữ ở đảo Tát Lục mất! Con không muốn đến đó đâu!" Có một năm cô ta gây họa, bị ông Cố đưa đến đó, nói là để cô ta học quy củ. Nơi đó là một trường học ngăn cách với thế giới bên ngoài, nội quy của trường rất nghiêm khắc, tất cả nữ sinh đều phải mặc váy dài màu đen, cắt tóc ngắn, xấu như ni cô, ba bữa cơm còn phải làm lễ Misa và ăn chay! Cô ta có bị điên mới muốn quay về đó.
Ba Cố cũng không nỡ đưa con gái đến đó.
"Ba đã cho người liên lạc với người đại diện của Diệp Tinh Lăng rồi." Chuyện đến bây giờ, chỉ có thể nghe theo Lệ Lôi là đi tìm chị Mạch Na thôi. Cho dù ba Cố có không cam lòng, thì cũng bị bắt phải cúi đầu.
Ông ta cho rằng mình đã cúi đầu đủ thấp rồi.
Không ngờ, bên chị Mạch Na còn đòi bọn họ phải thấp hơn. "Tài phiệt Cố thị à? Lúc trước chơi chúng tôi vui lắm mà." Chị Mạch Na nhìn người do Cố thị phái tới, mỉm cười như một nữ hoàng: "Muốn Tiểu Lăng trở về à? Được thôi, lấy thành ý ra đi."
Người của Cố thị hiểu, nếu lần này không mất máu thì sẽ không thể mời nổi Diệp Tinh Lăng, nên cắn răng hỏi: "Thành ý thế nào?"
"Tiền catxe gấp mười lần lúc trước."
"Cái gì?" Người đại diện này, sao cô ta không đi ăn cướp luôn đi? Người của Cố thị tức điên lên. Vốn dĩ Diệp Tinh Lăng nhận được quảng cáo này, là do ông Cố nể mặt Lệ Lôi, dựa theo mối quan hệ mà cho mức catxe cao nhất. Nếu gấp mười lần nó… thì Cố thị chẳng phải thành kẻ coi tiền như nước sao?
"Không muốn? Vậy thì quên đi." Chị Mạch Na tỏ vẻ không muốn nói nhiều nữa.
Cô ấy được Lệ Lôi dặn là cứ thoải mái kiếm chuyện với Cố thị, có chỉ thị của boss lớn, cô phải diễn cho đủ chứ. Mấy hôm nay Tiểu Lăng phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, cũng nên xả giận rồi.
"Có thể bớt một chút không?" Người của Cố thị đau lòng, hỏi dò: "Gấp hai nhé?"
Chị Mạch Na lạnh lùng nhìn anh ta.
"Gấp ba?"
Chị Mạch Na quay người muốn đi.
"Ấy, đừng! Chị đừng đi, chị đừng đi!" Người của Cố thị vội kéo chị Mạch Na lại: "Cái đó, chị Mạch Na, không phải chúng tôi hẹp hòi, mà do gấp mười lần thì quá vô lý. Cho dù là minh tinh tuyến một, cũng không đắt như vậy. Chị xem xem có thể dàn xếp một chút không?"
"Nói xong chưa?" Chị Mạch Na giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Tôi rất bận."
Sau đó lại nhấc chân lên đi tiếp.
Người của Cố thị tuyệt vọng, không dám cò kè gì nữa, mà vội vàng nói: "Được được được, chị nói gấp mười thì gấp mười!" Bên chủ tịch đã ra lệnh, dù thế nào cũng phải mời được Diệp Tinh Lăng về, nếu mà anh ta không hoàn thành được nhiệm vụ này, thì chủ tịch sẽ xé nát anh ta.
Chị Mạch Na dừng bước, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn anh ta.
"Gấp mười, gấp mười." Anh chàng kia còn cẩn thận cười: "Cứ quyết định như vậy nhé, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian khởi động máy lần nữa?"
"Ai nói tôi đồng ý khởi động máy?" Chị Mạch Na cười lạnh.
"Hả? Chị đã nói là gấp mười mà…"
"Đúng là gấp mười, nhưng đây chỉ là một trong số các điều kiện thôi." Chị Mạch Na vẫn tiếp tục cười lạnh.
"Chị, chị ruột của tôi, chị đừng quá đáng quá…" Anh ta vừa nói được một nửa, thấy chị Mạch Na lại quay người, thì vội vàng lấy hơi: "Còn điều kiện gì nữa? Chị nói đi!"
"Cố Lâm phải đi xin lỗi Tiểu Lăng." Chị Mạch Na nói thẳng.
"Cái này sao có thể chứ?" Người bên Cố thị rất đau khổ: "Với tính cách của đại tiểu thư kia, cô ta đồng ý để cô Diệp quay lại đóng quảng cáo đã tốt lắm rồi, sao có thể đi xin lỗi cô Diệp được?"
"Cái gì gọi là cô ta đồng ý cho Tiểu Lăng trở về?" Chị Mạch Na nhướn mày: "Chú ý cách dùng từ của anh đi!"
"Dạ, dạ." Anh chàng kia lau mồ hôi: "Là đại tiểu thư mời cô Diệp về."
"Mời?" Chị Mạch Na tiếp tục nhíu mày.
"Là mời mà, có sai đâu." Người bên Cố thị ngơ ngác nhìn cô.
"Nghĩ lại đi."
"Chị Mạch Na, chị đừng làm bọn em khó xử." Anh ta đã sắp điên rồi: "Nếu không phải mời, thì chị nói xem là cái gì, chị nói cái gì thì là cái đó!"
"Vậy anh nghe cho kỹ đi." Chị Mạch Na cũng không khách khí với anh ta, mà lạnh lùng nói: "Bây giờ là Tiểu Lăng từ chối đóng quảng cáo, Cố thị các người muốn đến xin lỗi cứu vãn tình hình. Lần này là Cố thị cầu xin chúng tôi, cầu xin, hiểu không? Là Cố Lâm cầu xin Tiểu Lăng trở về!"
Cầu xin?
Đúng vậy, thế này còn không phải là cầu xin sao? Thế nhưng mà, chị Mạch Na, chị nói thẳng như vậy cũng được sao?
Người mà Cố thị phái tới là một giám đốc không lớn không nhỏ. Thật sự thì anh ta cũng cảm thấy rất nhục nhã, tất cả là do đại tiểu thư não tàn của công ty mình, nếu không anh ta đã không vô duyên vô cớ bị chị Mạch Na sỉ nhục?
Nhưng mà, vì dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, anh ta vẫn phải nói: "Đúng vậy, cầu xin, là cầu xin."
Giải quyết xong sớm thì giải thoát sớm, chị Mạch Na nói gì thì là cái đó đi.
"Rất tốt, anh cũng đã thừa nhận là cầu xin." Chị Mạch Na thỏa mãn gật đầu: "Nếu Cố Lâm đã muốn cầu xin người khác, thì mang thái độ cầu xin ra đi."