Thiên Hậu Trở Về

chương 383: nói chuyện với phượng côn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mắt Hạ Lăng đảo quanh, cô vỗ tay, nói với người phục vụ: "Lại thêm hai ly nữa."

Bùi Tử Hoành giữ tay cô lại: "Tiểu Lăng."

Cô cười: "Sao hả, không muốn uống cùng tôi à? Nếu anh không muốn uống thì về trước đi, tôi tự uống." Cô nhìn ra ngoài bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ tịch mịch: "Trước kia Lệ… Anh ấy đều uống cùng tôi." Giọng cô nhỏ dần xuống, hình như đã bắt đầu say, cô tự lẩm bẩm: "Bây giờ, ngay cả một người uống rượu cùng cũng chẳng có."

Bùi Tử Hoành không phải người dễ bị khích tướng, nhưng tình huống lúc này là người con gái anh ta yêu tha thiết, đang so sánh anh ta với tình địch. Bất kỳ người đàn ông nào nghe vậy cũng sẽ sôi máu, huống chi anh ta đã uống hai ly rượu mạnh rồi. Anh ta gọi phục vụ tới, gọi ly rượu thứ ba, tiếp tục uống cạn cùng cô.

Tửu lượng của Hạ Lăng cũng không tốt, may mà cô chỉ uống nước đường, nên lúc này không có chút men say nào. Nhưng vì làm Bùi Tử Hoành mất cảnh giác, cô cũng giả vờ là mình đã say, đang mượn "sức rượu", gọi chén thứ tư, chén thứ năm… Mặc dù cô không phải diễn viên, nhưng giả vờ say rượu cũng rất ra dáng. Bên trong nụ cười nhẹ nhàng là nét đẹp yêu kiều, ở trong mắt người tình thì càng là rượu không say, người tự say.

Mới đầu, Bùi Tử Hoành còn muốn giữ vững chút tỉnh táo.

Nhưng trong vô thức đã uống cùng cô quá nhiều ly, giọng nói kiều diễm của cô như truyền từ trong mộng đến: "Nêu như uống say là có thể quên hết u sầu, cùng anh trở về quá khứ…"

Trở về quá khứ, trở về lúc tất cả còn chưa trở thành sự tổn thương…

Tác dụng của Biển sâu liệt diễm làm Bùi Tử Hoành nằm sấp trên bàn thủy tinh.

Lúc này Hạ Lăng mới đặt ly rượu xuống.

Men say mờ mịt trong mắt cô biến mất, trả lại cô sự tỉnh táo ban đầu. một đôi mắt sáng rọi như ánh sao, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang bất tỉnh ở bên cạnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phượng Côn lúc này mới đi tới: "Tiểu Lăng?"

Hạ Lăng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người bạn cũ, vẻ mặt cô mới thả lỏng ra: "A Côn, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Phượng Côn nhìn cô thật sâu: "Tiểu Lăng, em vẫn tốt chứ? Trước đó nghe em xảy ra chuyện, anh rất lo lắng. Nghe nói em được Bùi Tử Hoành cứu lên? Em quay về bên anh ta à?"

Lần gặp gỡ trước của hai người là lúc Hạ Lăng mới rời khỏi Thiên Nghệ, mà tới nay, mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều.

"Nói ra thì rất dài dòng." Hạ Lăng nói sơ lược những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho Phượng Côn, làm Phượng Côn phải thổn thức. Thế sự hay thay đổi, cũng vẫn luôn thất thường, quanh đi quẩn lại, cô vẫn bị nhốt ở bên cạnh Bùi Tử Hoành.

Hạ Lăng nói: "Cảm ơn anh, may mà có anh giúp em chuốc say anh ta."

"Là chính em thông minh." Phượng Côn mỉm cười: "Muốn để Bùi Tử Hoành mắc lừa cũng không dễ dàng."

Hạ Lăng nghe vậy thì mỉm cười: "Sao anh lại biết mà cho em nước đường, còn anh ta rượu mạnh?"

Phượng Côn nói: "Mặc dù anh là nhân viên Đế Hoàng, nhưng không có quan hệ cá nhân gì với Bùi Tử Hoành, từ trước tới giờ, anh ta chưa từng tới quán anh uống rượu. Cho nên chắc chắn tối nay là em yêu cầu anh ta tới. Xưa nay em không thích uống rượu, lại cố ý dẫn anh ta tới đây, lúc vào cửa còn dùng ánh mắt nhờ anh giúp, Tiểu Lăng, anh đoán là em gặp phải phiền phức."

Hạ Lăng gật đầu.

Phượng Côn nói tiếp: "Em cứ nhất quyết bắt anh ta phải uống rượu mạnh với mình, có lẽ là muốn chuốc say anh ta. Nếu đúng là vậy, thì chắc chắn là em có việc cần làm, không có chuyện muốn mình say cùng được. Cho nên anh đổi rượu của em thành loại ít cồn, còn cho thêm cả thuốc giải rượu nữa."

Thuốc giải rượu?

Hạ Lăng vừa định nói gì đó, bỗng cảm thấy trong bụng không thoải mái, cô đặt tay lên bụng theo bản năng, rồi vội vàng hỏi: "A Côn, thuốc giải rượu gì đó, sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi chứ?"

"Em nói là, thai nhi?" Sắc mặt Phượng Côn cứng lại: "Em có thai à?"

Hạ Lăng gật đầu: "Vậy nên hôm nay em mới tới tìm anh, em có thai với Lệ Lôi. Nhưng bây giờ lại ở bên Bùi Tử Hoành, anh biết đấy, Bùi Tử Hoành tuyệt đối sẽ không cho em sinh đứa bé này ra." Cô ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Côn: "Thuốc giải rượu sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa bé chứ? Em… Em không biết mấy thứ này."

Bộ dạng vừa bất lực vừa lo lắng của cô khiến Phượng Côn đau lòng.

Mấy hôm trước anh đã muốn đến bệnh viện thăm cô rồi, nhưng lại bị Bùi Tử Hoành và Sở Sâm ngăn cản. Anh đoán, tình hình hẳn là rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng đến vậy: "Anh chỉ cho một lượng nhỏ thôi, sẽ không sao đâu." Anh ta an ủi cô, rồi lại hỏi: "Bùi Tử Hoành có biết em có thai không?"

"Không biết." Hạ Lăng nói, rồi cô cắn môi: "Em… Em nhất định phải chuốc rượu anh ta, để anh ta cho rằng em đã ngủ với anh ta, như vậy thì anh ta sẽ nghĩ đứa bé này là con của mình." Cô cảm thấy mình rất hèn hạ, rõ ràng là con của Lệ Lôi, mà lại tìm đủ mọi cách để Bùi Tử Hoành đổ vỏ. Nhưng mà, cô không có cách nào khác cả, hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được, phái nữ tuy yếu, nhưng người mẹ thì mạnh. Dù thế nào, tính mạng của đứa bé vẫn là trên hết.

Phượng Côn hít một hơi: "Nếu Bùi Tử Hoành mà biết chân tướng, anh ta sẽ giết em đấy." Ý định này quá to gan, nếu không bị lộ thì không sao, nhưng nhỡ mà lộ ra, thì không có thằng đàn ông nào chịu được nỗi nhục đó.

"Cho dù em chết, cũng phải bảo vệ được đứa bé này." Hạ Lăng kiên quyết nói.

"Sao em không trốn đi? Trở về bên cạnh Lệ Lôi?" Phượng Côn nói: "Anh có thể giúp em."

"Không ai có thể giúp được em cả." Hạ Lăng rất đau đớn: "A Côn, em chỉ có thể ở bên cạnh Bùi Tử Hoành thôi. Còn về nguyên nhân thì anh đừng hỏi. Nếu anh muốn giúp em, thì mua chuộc bệnh viện giúp em đi. Em cần bệnh án giả."

"Bệnh án giả?"

"Thời gian mang thai không đúng." Việc liên quan đến đứa bé của Lệ Lôi, nên cô rất cẩn thận: "Đứa bé đã được hơn một tháng rồi, cho dù hôm nay em có "cùng phòng" với Bùi Tử Hoành, thì tháng sau mới có thể cho anh ta biết là em mang thai được. Khi đó, đứa bé đã hơn hai tháng rồi, đi bệnh viện kiểm tra là sẽ ra thời gian, anh ta mà tính toán cẩn thận thì lời nói dối này sẽ bị vạch trần. Em nhất định phải mua được kết quả giả của bệnh viện, để kết quả kiểm tra trùng với ngày "cùng phòng" mới được."

Vẻ mặt Phượng Côn nghiêm túc: "Em biết là Bùi Tử Hoành có bệnh viện chuyên dụng, anh ta quen với viện trưởng bệnh viện Từ Ninh mà." Bệnh viện Từ Ninh là bệnh viện đa khoa lớn nhất thành phố S, thiết bị chữa bệnh rất tiên tiến, trong đó có không ít thứ là do các đời nhà họ Bùi quyên tặng. Vậy nên tất cả mọi người trong bệnh viện đều rất tận tâm tận lực với Bùi Tử Hoành. Lần này Hạ Lăng xảy ra chuyện, cũng là phẫu thuật và dưỡng bệnh ở đó.

Hạ Lăng còn rõ chuyện này hơn cả Phượng Côn. Chẳng những nhà họ Bùi có bệnh viện quen, mà còn có cả bác sĩ gia đình nữa. Tất cả đều là những vấn đề khó giải quyết. Nhưng dù có khó, cô cũng phải giải quyết. Vì sự an toàn của đứa bé, có một số việc cô nhất định phải làm. "A Côn, anh mau điều tra giúp em xem, khoa phụ sản tốt nhất thành phố ở bệnh viện nào? Chắc không trùng hợp đến mức ở bệnh viện Từ Ninh luôn chứ? Có bệnh viện nào có khoa phụ sản tốt hơn Từ Ninh không? Dù là ngang với Từ Ninh cũng được. Em sẽ yêu cầu Bùi Tử Hoành đổi sang đó, nếu là bệnh viện tốt, có lẽ anh ta sẽ nghe em."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio