Thiên Hậu Trở Về

chương 74: bị từ chối khắp nơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên hậu trở về - Chương 74: Bị từ chối khắp nơi

Cô không xem tin tức nữa, chuyên tâm làm chuyện của mình.

Ngày hôm đó, chị Mạch Na và trợ lý Vi Vi cùng đi với cô đến đài truyền hình quay quảng cáo.

Người phụ trách đài truyền hình ưỡn bụng bia, xấu hổ xoa tay, khách sáo nói: "Xin lỗi chị Mạch Na, cô Diệp, nhân viên đài không có thông báo cho các cô biết sao? Quảng cáo lần này hủy bỏ rồi."

"Hủy bỏ rồi? Tại sao?" Chị Mạch Na nhăn mày.

"Chuyện này…" Người phụ trách cố ý làm ra vẻ khó xử nhìn Hạ Lăng: "Gần đây chuyện của cô Diệp ầm ĩ hơi lớn, bên đài truyền hình suy nghĩ đến ảnh hưởng của dư luận và tỷ lệ người xem đài nên đã quyết định đổi người, vì vậy…"

"Đổi ai?" Hạ Lăng lạnh lùng cắt ngang lời ông ta.

"Đương nhiên là đổi thành Tiểu Vũ." Người từ trường quay bước ra là Sở Sâm, áo vét giày da, phong độ ngời ngời. Anh ta lịch sự xoay người sang một bên, nhường đường cho một cô gái yếu ớt tiến lên phía trước, cô gái kia trên người mặc váy móc hoa tinh tế, không ai khác chính là Hạ Vũ.

"Diệp Tinh Lăng lại gặp mặt rồi." Trước mặt người khác Hạ Vũ mãi mãi là một cô gái yếu ớt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng giống như một thiên thần xinh đẹp thuần khiết, lại không che giấu được sự đắc ý khi người khác gặp họa nơi khóe mắt.

Hạ Lăng tiến về trước một bước.

Vẻ mặt của Hạ Vũ đột nhiên thay đổi, giống như bị dọa sợ liên tục lùi về sau, kéo chặt tay áo của Sở Sâm. Sở Sâm cùng với vài trợ lý và vệ sĩ lập tức bảo vệ cô ta phía sau, ai nấy mặt lạnh như tiền nhìn Hạ Lăng như kẻ thù.

"Cô Diệp còn muốn ra tay đánh người sao?" Giọng nói của Sở Sâm lạnh lùng, cả hành lang đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Những người đi tới đi lui trên hành lang đều nhao nhao nhìn sang, còn chỉ trỏ về phía Hạ Lăng.

Một lần nữa Hạ Lăng đã đánh giá thấp kỹ năng diễn xuất của đám tiện nhân Đế Hoàng này, lúc nãy cô không có ý gì khác, chỉ là muốn tiến lên một bước để dễ nói chuyện hơn mà thôi, chỉ có vậy đã có thể khiến cho Hạ Vũ trong chớp mắt đóng vai Bạch Liên hoa, còn khiến cô chịu thiệt ngầm.

Cô mới vừa muốn phát tác, chị Mạch Na đã bảo vệ cô ở sau lưng.

"Sở Sâm" Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy gần như muốn nổi lửa: "Thủ đoạn sao chép của anh thật sự đê tiện vô sỉ, bây giờ còn quang minh chính đại cướp quảng cáo? Cẩn thận tôi tìm luật sư kiện anh!"

"Xin cứ tự nhiên" Sở Sâm nho nhã điềm đạm nói.

"Chúng ta đi!" Chị Mạch Na tức muốn nổ phổi, dẫn theo Hạ Lăng và Vi Vi vội vàng rời đi.

Bọn họ trở lại xe bảo mẫu.

Vi Vi cẩn thận nói: "Chị Mạch Na, đừng giận nữa, cẩn thận kẻo nóng giận hại người."

Vẻ giận dữ trên mặt chị Mạch Na đã nguôi ngoai, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng. Cô ấy nhìn chằm chằm về phía đài truyền hình, giọng điệu bình tĩnh: "Vi Vi, chị không giận, ít nhất thoạt nhìn cũng không có vẻ giận như vậy."

"À?" Vi Vi sửng sốt: "Vậy chị…?"

"Chị nổi giận đùng đùng như vậy chỉ là vì để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, cho rằng chúng ta hết kế khả thi rồi." Chị Mạch Na nói: "Như vậy, kế hoạch tiếp theo của chúng ta mới có thể thuận lợi. Chỉ có điều…” Cô quay đầu nhìn Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, em đây là tính khí gì chứ? Sao người ta vừa mới nói khích thì em đã mắc mưu rồi? Lúc nãy nếu không phải chị nhanh tay cản lại thì em muốn làm gì?"

"Lại tát cô ta một bạt tai nữa." Hạ Lăng thành thật trả lời.

Vi Vi sững sờ, chị Tiểu Lăng chị đã bị người khác mắng thành ra như vậy, chị còn dám sao?

Chị Mạch Na đau đầu xoa huyệt thái dương, trời ơi, rốt cuộc cô nhóc này là tổ tông gì chứ, có cốt khí là chuyện tốt, nhưng mà tính khí này cũng hơi quá lớn. "Em đó…" Ngay cả tinh thần dạy dỗ người cô cũng không còn: "Thôi bỏ đi, chúng ta phải vội đi đến địa điểm quảng cáo tiếp theo."

"Em đoán, quảng cáo sau cũng không còn đâu." Hạ Lăng hờ hững nói.

Nếu như Sở Sâm cướp được một quảng cáo của bọn họ thì không biết cướp cái thứ hai sao? Kiếp trước cô làm việc với Sở Sâm nhiều năm như vậy, cô hiểu rõ nhất phong cách làm việc của anh ta, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng. Cô đoán, ba bốn quảng cáo còn lại của cô e là đã bị anh ta lấy hết rồi. Dù sao thì hiện giờ cô đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, những công ty quảng cáo kia cũng hận không thể hủy hợp đồng với cô.

"Bọn họ thật quá đáng." Vi Vi giận dữ: "Bọn họ cũng không nghĩ thử xem, cho dù trong khoảng thời gian này chị Tiểu Lăng bị người ta chửi mắng, nhưng mà người nổi tiếng ai mà không có lúc bị người khác bôi đen? Chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi, quảng cáo vẫn có thể phát ra mà, bọn họ ai nấy cũng đều không cần chị Tiểu Lăng nữa, thật quá đáng ghét!"

Chị Mạch Na cười khổ: "Em nói những lời này lúc bình thường thì không sai, nhưng lần này liên quan đến thiên hậu Hạ Lăng."

Hạ Lăng ở bên cạnh lặng lẽ gật đầu, không phải cô tự kỷ, sau khi cô chết hai chữ "Hạ Lăng" này dường như đã trở thành thần. Đó là kết luận cuối cùng cho cuộc đời cô, trở thành một truyền kỳ hoàn mỹ, đạt tới đỉnh cao của vinh quang, nếu có ai dám nói xấu cô dù chỉ một câu thì sẽ bị mọi người cùng nhau công kích. Hơn nữa, lần này cô còn tổn thương đến "em gái ốm yếu" của người ta nữa.

"Vậy thì chúng ta phải làm sao?" Vi Vi gấp gáp hỏi.

"Trước tiên chúng ta đi tới điểm quảng cáo tiếp theo xem thử." Hạ Lăng nói. Cho dù cô đoán quảng cáo đã không còn nhưng cũng phải đi xác nhận. Cô phải ghi nhớ hết từng người đã vứt bỏ cô trong lúc cô gặp cảnh khó khăn vào trong hồ sơ của mình. Sau này, đợi cô nổi tiếng rồi, cho dù bọn họ khóc lóc cầu xin, cũng đừng mong có bất kỳ cơ hội nào hợp tác nào với cô nữa.

"Đi." Giọng nói của chị Mạch Na cũng lạnh lùng: "Chị muốn xem thử đám người đó có thái độ gì?"

Đến điểm quảng cáo thứ hai, chị Mạch Na không để cho Hạ Lăng xuống xe, cô thân là nữ minh tinh, thân phận phải tôn quý, những chuyện bị từ chối khắp nơi này nên để người đại diện và trợ lý bọn họ đi làm là được rồi.

Hạ Lăng lặng lẽ nhìn, ghi nhớ ân tình này trong lòng.

Công ty thứ ba, công ty thứ tư…

Tổng cộng bốn công ty, tất cả đều hủy bỏ quảng cáo của "Diệp Tinh Lăng". Trong đó đại diện cho hai công ty quảng cáo còn hoàn toàn không hề khách sáo chỉ trích Diệp Tinh Lăng buôn bán hàng cấm, nếu như mời cô đóng quảng cáo nhất định sẽ đền tiền đến phá sản.

Những cơn tức này chị Mạch Na đều nhịn, lúc trở về xe bảo mẫu vẻ mặt vẫn bình thường, chỉ mỉm cười nói cho Hạ Lăng biết sau này vẫn còn cơ hội. Đáng tiếc công phu tu luyện của Vi Vi còn chưa đến nơi đến chốn, gương mặt nhỏ nhắn giận dữ bất bình cùng với vành mắt phiếm hồng khiến cho Hạ Lăng nhìn ra manh mối.

Tâm trạng của Hạ Lăng cũng trở nên hơi sa sút, mình bị bôi đen là một chuyện, vì mình mà liên lụy đến những người xung quanh cũng bị oan ức, bị chế giễu lại là một chuyện khác. Cô cảm thấy mình rất hổ thẹn với bọn họ.

"Cho em một kỳ nghỉ ngắn." Lúc đến dưới lầu khu chung cư của Hạ Lăng, chị Mạch Na giống như không có việc gì nói với cô: "Em cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, công việc sau này sẽ còn rất bận rộn."

Cô cũng mỉm cười, gật đầu với chị Mạch Na và Vi Vi, sau đó chào tạm biệt bọn họ.

Trở lại chung cư, cô cũng không tiếp tục giữ nụ cười nữa, trên mặt tràn đầy mệt mỏi và buồn bã.

"Mấy ngày không gặp đã khiến cho mình thành ra bộ dạng này, người đẹp à, như vậy quả thật không giống cô chút nào." Giọng nói trầm thấp hiền từ vang lên, khiến cho Hạ Lăng đang muốn vươn tay ra bật đèn trong phòng ngủ bị dọa sợ.

"Boss?" Cô nhìn rõ người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói: "Sao anh tới đây?"

Vóc người thon dài cân xứng của Lệ Lôi dựa nghiêng vào ghế sô pha bọc vải mềm, bên cạnh chân anh ta là Nhị Mao đang nhàn nhã nằm bệt xuống sàn giả vờ ngủ. Một tay anh ta cầm ly rượu vang, hơi nghiêng đầu mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng: "Chuyện ở Mahattan đã xử lý xong rồi thì trở về thăm cô. Sẵn tiện mang về cho cô rượu vang, một ít trái cây còn có mấy món đồ chơi nhỏ."

Thật ra là sau khi nghe Đàm Anh báo cáo, anh ta đã đặc biệt rút ngắn thời gian vội vã trở về, chỉ vì lo lắng cho cô, anh ta muốn trong giờ phút khó khăn này mình ở bên cạnh cô. Nhưng những lời này nói ra quá mất mặt, anh ta mới xấu hổ không nói cho cô biết.

Hạ Lăng giống như mộng du bước qua cạnh anh ta, đi về phía phòng làm việc. "Boss, xin anh cứ tự nhiên." Cô đã không muốn nói móc nữa rồi, anh chàng Lệ Lôi này vào phòng của cô giống như đi vào phòng mình, căn bản không có cách nào ngăn cản được, cô nói: "Tôi đi tập hát."

Cô không còn tinh thần gượng cười nữa, chỉ muốn ở một mình liếm láp vết thương.

Anh ta lại nói: "Tôi dẫn cô đến một nơi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio