Bách Nhận vừa nghe lời này cũng không để ý bị ngứa, bật người ngồi dậy: “Thật?”
Giang Đức Thanh cười to: “Hoàn toàn là thật, Đôn Túc trưởng công chúa vừa nghe tin đã đi qu, vẫn là công chúa sai người báo tin đâu, quý phủ của điện hạ có lẽ cũng đã nhận tin mừng rồi.”
Bách Nhận vội sửa sang lại xiêm y, Kỳ Kiêu quay đầu cười: “Thế tử bất chấp muốn hồi phủ, ngươi đi đến kho chọn một ít thuốc bổ thượng hạng, lại chọn một đôi bạch ngọc như ý, chuẩn bị cho Thế tử mang theo.”
Bách Nhận quay đầu nhìn Kỳ Kiêu, trong lòng ngọt ngào, Kỳ Kiêu cười khẽ: “Được rồi, ta không tiện cùng ngươi đi, thay ta mang quà đi là được.”
Trong Hạ phủ, Nhu Gia tựa trên tháp quý phi, chân đắp một tấm thảm lông dê dệt hoa, cười: “Công chúa vất vả lại đây, ta thật có lỗi….”
“Đứa nhỏ này, đều gả đến bao lâu rồi, còn theo ta khách sáo như vậy, nói bao nhiêu lần, gọi đại bá mẫu.” Đôn Túc trưởng công chúa mỉm cười vỗ tay Nhu Gia, “Thật không yên tâm, nhanh lên sinh cho ta một đứa cháu trắng tròn đi thôi, ai u…. đại tẩu tử, vẫn là ngươi có phúc, cháu dâu thoạt nhìn mềm mại, lại rất tốt sinh dưỡng.”
Hạ lão thái thái thủ tiết nhiều năm, dưới gối chỉ có một mình Hạ Tử Thần, nay lại sắp có thêm cháu, lập tức giống như trẻ lại mười tuổi, nét mặt hồng hào tỏa sáng, nghe vậy che miệng cười: “Nhu Gia chỉ là thoạt nhìn gầy yếu, sức khỏe lại rất tốt, bọn họ tiểu phu thê hòa thuận, này cũng không tính là mau.”
Hạ lão thái thái quay đầu nhìn Đôn Túc trưởng công chúa cười: “Ta có phúc khí? Phân nha đầu ba năm cho Bá An quận vương hai đứa cháu, đây mới gọi là phúc khí nha.”
Đôn Túc trưởng công chúa nghe liền vui vẻ, lắc đầu cười: “So không được a so không được, có tốt cũng là nhà người ta.”
Hạ lão thái thái cười to: “Không phải như vậy, Phân nha đầu ở nhà chồng lo chuyện trong nhà, chu toàn ngoại giao, bụng lớn như vậy còn không có ngơi nghỉ, ta nghe nói… nay nhưng không ít người chờ mong muội muội nàng cập kê đâu.”
Hạ Phân Hoa xuất thân cao, lại xinh đẹp, càng hiếm thấy là nàng không phải loại người xem được không dùng được. Có một bảng hiệu như vậy, thân giới của con gái út Đôn Túc trưởng công chúa cũng nước lên thì thuyền lên, trong lòng Đôn Túc trưởng công chúa vẫn còn có ý nghĩ muốn gả nàng cho Kỳ Kiêu, cười không nói, vuốt tóc mai: “Được rồi, không nói này đó, trước phái người đưa tin cho nhà thân gia mới là chuyện gấp.”
Nhắc đến Lĩnh Nam vương phủ, ý cười trên mặt Hạ thái thái nhạt vài phần, lập tức lại cười: “Đúng vậy đúng vậy, lập tức phái người đi phía nam.”
Chuyện gần đây Đôn Túc trưởng công chúa cũng nghe nói, thấy vậy cũng xem như không thấy, chỉ thầm may mắn, lúc trước nàng muốn tuyển trắc phi cho Kỳ Kiêu, vốn còn do dự giữa Nhu Gia và An Khang, may mắn Kỳ Kiêu chọn Nhu Gia, mới có việc say này. Lúc ấy trong Lĩnh Nam vương phủ một mạch thứ xuất nắm giữ hết việc nhà, chèn ép đích mạch Nhu Gia gắt gao, ai ngờ phong thủy luân lưu chuyển, chỉ mới ngắn ngủi một năm, trong vương phủ hai thứ xuất rơi vào kết cục như vậy, đích mạch ngược lại càng thành công, này rất hợp tâm tư Đôn Túc trưởng công chúa, tà không áp chính, Lĩnh Nam vương phủ như thế, mà hoàng gia, cũng là như thế.
Ánh mắt Đôn Túc trưởng công chúa nhìn Nhu Gia càng thêm hiền hòa, lúc trước nếu nhất thời hồ đồ, tiếp An Khang đến…. Đôn Túc trưởng công chúa thầm cười lạnh, vậy không chờ Kỳ Kiêu động thủ, chính mình trước một bước giải quyết nàng, tuyệt không khiến nàng làm bẩn phủ Kỳ Kiêu.
Đang nói, bên ngoài truyền cữu gia đến, Hạ lão thái thái vội để người mời vào, sau khi hai bên gặp nhau, Đôn Túc trưởng công chúa nhìn ra Bách Nhận có chuyện muốn nói với Nhu Gia, quay đầu nhìn Hạ lão thái thái cười: “Ta cho ngươi mang mấy đoạn vải chuyên dùng cho trẻ con, cháu dâu không tiện đi lại, ngươi theo ta đến xem xem, lại chọn vải may hai bộ trung y cho nàng, người có mang phải chăm sóc kỹ, tìm đoạn vải nào thoáng mát một chút, Thế tử trước ngồi đây thôi.”
Hạ lão thái thái liên tục đáp ứng, cười đi theo.
Trong phòng bên, Đôn Túc trưởng công chúa ngồi xuống nhấp một ngụm trà, hạ giọng: “Nay cháu dâu đã có mang, ngươi nhìn cho chặt bọn nha đầu trong viện, đừng cho bọn họ có tâm tư muốn trèo lên, lúc trước ta đã ở trước mặt Thái tử hạ quân lệnh trang, nếu nhà các ngươi có được Nhu Gia, tuyệt đối phải đối xử tốt với nàng. Nay nàng vừa gả đến đã có mang, không chừng có vài nha đầu muốn thay chủ phân ưu, lỡ như xảy ra chuyện, trước không nói ta thất hứa với Thái tử thế nào, chỉ riêng Bách Nhận bên kia, các ngươi cũng không dễ giải thích.”
Hạ lão thái thái liên thanh: “Ngươi còn không biết ta sao, chuyện trong phòng tiểu phu thê bọn họ, ta chưa bao giờ nhiều lời một câu, nay hầu hạ bên người Thần nhi cũng chỉ có vài nha đầu Nhu Gia mang đến, mấy cô nương kia nhan sắc bình thường, cũng là người thành thật. Ngươi đã nói, ta chờ Thần nhi trở về lại dặn dò vài câu, bất quá…. Cháu của ngươi ngươi còn không biết sao, nay một tâm một lòng đều chỉ nhìn mỗi Nhu Gia, trong mắt làm sao còn chứa được người khác?”
Đôn Túc trưởng công chúa cười cười: “Ta biết, chỉ là lại dặn ngươi một tiếng, miễn cho ngày sau ra chuyện. Ngươi cũng thấy, nay Bách Nhận xem như ngồi vững vị trí Thế tử, hắn chỉ có một tỷ tỷ ruột, về sau không nâng đỡ Thần nhi còn có thể nâng đỡ ai? Các ngươi chỉ cần đối tốt với Nhu Gia, ngày sau không sai được.”
Hạ lão thái thái không hay nghe tin đồn bên ngoài, nghe thế hạ giọng: “Nói như vậy… nhị công tử, là thật không còn dùng được?”
Đôn Túc trưởng công chúa gật đầu, nhíu mi nhẹ giọng: “Bị thương phần gốc, về sau chẳng khác gì phế nhân, muốn có con cũng là vọng tưởng.”
Hạ lão thái thái đột nhiên hoảng hốt, che miệng hỏi: “Chuyện trong phủ thân gia, ta cũng nghe nói qua một ít, nghe nói vị trắc phi nương nương được sủng kia rất có thủ đoạn, nay ra chuyện này, lỡ như nàng chó cùng rứt giậu…. vì để con mình làm thế tử, âm thầm phái người hại Thế tử thì sao?”
Đôn Túc trưởng công chúa nhịn không được cười: “Tẩu tử của ta a, ngươi không hiểu, không nói đến muốn động Thế tử khó khăn thế nào, lỡ như thành công, hoàng đế có thể lập tức lấy lý do Lĩnh Nam vương không người nối dõi mà tước phiên, khác không nói, trước tước đoạt quyền lợi kế thừa tước vị của hắn! Đứa con khác? Ngươi nói đứa con nhỏ của Hạ trắc phi? Vừa là thứ tử vừa là con ít, chính bọn họ cũng không dám mở miệng nói chắc, bao nhiêu đời hoàng đế đều ngày đêm nghĩ muốn tước phiên, chỉ cần bọn họ không phải ngu ngốc, tuyệt đối không dám lấy tôn vinh bộ tộc Đông Lăng ra đánh cược.”
Lúc này Hạ lão thái thái mới yên lòng, lắc đầu cười: “Ta chỉ là một phụ nhân, không hiểu này đó, vẫn là công chúa thông tuệ….”
Đôn Túc trưởng công chúa tự đắc cười một tiếng, Nhu Gia gả vào Hạ gia, nay còn có mang, còn sợ về sau Bách Nhận không nâng đỡ Hạ gia, giúp đỡ Kỳ Kiêu sao? Lúc trước chỉ cần sai một bước đã là sai hết, quả nhiên Kỳ Kiêu tính toán tốt.
Trong phòng, Nhu Gia tựa gối mềm, nắm tay Bách Nhận, nhỏ giọng: “Từ trước đến nay ta không hiểu rõ bằng ngươi, nhưng ta chỉ biết là, mọi chuyện đều lưu lại một đường, ngày sau có thể lui. Nay bọn họ đã như vậy, xem như là báo ứng, đừng lại bỏ đá xuống giếng, buộc đến tuyệt lộ, không phải ta thương hại bọn họ, chỉ là con giun xéo lắm cũng quằn, ngươi ta không sao, nhưng mẫu phi vẫn còn ở Lĩnh Nam.”
Bách Nhận cười trấn an: “Ngươi yên tâm, bọn họ tự mình làm bậy, ta chỉ cần đứng ngoài nhìn xem là được, chỉ cần bọn họ không làm bừa, ta sẽ không gây chuyện.”
Nhu Gia yên lòng, cười khẽ vuốt bụng: “Nay ta không cầu cái gì, chỉ mong có thể bình an sinh đứa nhỏ này, ngày sau có thể gặp lại mẫu phi, khiến cho mẫu phi an tâm hưởng phúc với con cháu.”
Bách Nhận nắm chặt tay Nhu Gia, thấp giọng: “Nhất định.” Bách Nhận nhìn quanh, cười: “Mẫu đơn Thiên Trúc nở thật tốt, là tỷ phu tìm cho tỷ tỷ?”
Nói đến Hạ Tử Thần, má Nhu Gia đỏ lên, buông mi cười: “Này không phải là khất xảo sao, trong Hàn Lâm viện có hội thưởng hoa cái gì, đưa đến không thiếu kỳ hoa dị thảo, tỷ phu ngươi gặp hoa này nở đẹp, sau hội liền mặt dày đuổi đến, lại chỉ được hai bồn. Hoa này ta chưa từng thấy, ngươi lại có thể lập tức gọi ra tên, là ở trong cung thấy qua?”
Bách Nhận không khỏi không được tự nhiên. Hắn đương nhiên biết. Mẫu đơn Thiên Trúc quý giá hiếm thấy, đóa hoa đẫy đà xinh đẹp, chỉ là còn một tác dụng ít người biết —- lưu thông máu tan vết bầm. Da thịt Bách Nhận mềm mại, rất dễ bị in dấu, ngày thường cùng Kỳ Kiêu thân mật, cho dù Kỳ Kiêu có cẩn thận đến mức nào cũng vô dụng, Kỳ Kiêu vì biết dược tính, từ đó về sau mỗi lần Bách Nhận tắm đều thêm vào một vị mẫu đơn Thiên Trúc này, vì tiện sử dụng, hậu viên phủ Thái tử trồng một mảng lớn hoa này, còn có một lão nhân chuyên trông giữ chăm sóc.
Nhu Gia thấy sắc mặt Bách Nhận khác thường, thân thiết hỏi: “Làm sao? Có gì không đúng?”
Bách Nhận ho một tiếng, lắc đầu: “Không, chỉ là cảm niệm tỷ phu săn sóc như vậy, biết tỷ tỷ yêu hoa cỏ, cố ý tìm về.” Nhu Gia nghe, hai má càng hồng, thấp giọng cười: “Lão gia cẩn thận….”
Bách Nhận cười, lại cùng Nhu Gia trò chuyện nửa ngày, chờ đến khi Hạ Tử Thần từ nha môn về, mọi người cùng dùng bữa, sau Hạ Tử Thần lại giữ Bách Nhận trò chuyện hồi lâu mới tiễn người đi.
Trong bữa ăn Bách Nhận uống nhiều mấy chén, lúc này đã choáng váng, vốn muốn về phủ, bỗng nhiên nhớ đến câu nói của Nhu Gia “Này không phải là khất xảo sao”, Bách Nhận xòe tay tính tính, hôm nay quả thật là ngày khất xảo.
Ngày khất xảo, vốn là ngày các cô nương khuê các cầu xin Chức Nữ chúc phúc, cầu châm tuyến tốt, cầu nhân duyên tốt. Trước kia Bách Nhận cũng không để ý gì, hiện giờ lại không tự giác nghĩ đến, khất xảo khất xảo, lại là Thất Tịch, là ngày duy nhất trong năm Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Bách Nhận mơ màng vuốt dây chuyền vàng trên cổ, thấp giọng phân phó: “Đi phủ Thái tử.”
Hạ phủ không gần phủ Thái tử, xe ngựa của Bách Nhận cũng không phải xe ngựa để người tự động nhường đường như của Kỳ Kiêu, hồi lâu, thẳng đến trời tối mới đến phủ Thái tử, Kỳ Kiêu vốn cho rằng hôm nay Bách Nhận không trở về đây, sau khi nghe hạ nhân truyền lời, trái tim một mảnh ấm nóng, vội để người đi vào.
Bách Nhận vừa vào cửa, Kỳ Kiêu đã nhìn ra hắn uống không ít, Kỳ Kiêu bật cười, đứng dậy đỡ người ngồi xuống giường la hán. Kỳ Kiêu sợ hắn buồn nôn, không để hắn nằm xuống, chỉ giúp Bách Nhận cởi áo khoác áo ngoài, để hắn tựa trong lòng, nhẹ nhàng xoa lưng hắn. Hai má Bách Nhận vì say mà ửng hồng, hai mắt đầy nước, so ngày thường còn thêm vài phần phong tình, lại so bình thường còn nhu thuận, Kỳ Kiêu càng nhìn càng thích, hôn một cái ôm một cái, tích cực chiếm hết tiện nghi.
Kỳ Kiêu đau lòng Bách Nhận bị nóng khó chịu, sai nha hoàn lấy khăn lạnh đến lau mặt cho hắn, cười khẽ: “Thật sự là vui hỏng rồi sao? Quên mất mình bao nhiêu cân lượng? Say còn không về phủ nằm, đến đây làm cái gì? Lắc lư một đường, không mệt sao?”
Bách Nhận lắc đầu, nhìn quanh một chút, đến gần bên tai Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Vốn không nghĩ đến đây, nhưng… đột nhiên nhớ ra, hôm nay là Thất Tịch.”
Trái tim Kỳ Kiêu thiếu chút nữa bị câu nói của Bách Nhận thiêu cháy, Kỳ Kiêu áp chế dục hỏa trong lòng, thấp giọng: “Thất Tịch thì thế nào?”
Tuy Bách Nhận say, nhưng vẫn dễ xấu hổ như vậy, nghe thế cúi đầu cười, nhẹ giọng: “Đây là ngày hứa nguyện, là ngày lành…. Ta trở về, hứa nguyện với ngươi.”
Trong lòng Kỳ Kiêu ngũ vị tạp trần, nhất thời hận không thể ăn sống hắn, lại hận không thể đặt người trong lòng bàn tay, vĩnh viễn yêu thương sủng ái.
Chỉ cần không có ngoài ý muốn, đợi tháng sau là có thể bắt đầu cho hoàng đế kê đơn, một năm sau là có thể thấy kết quả. Đến lúc đó… chính mình lên ngôi, sẽ không lại phải băn khoăn, muốn sủng Bách Nhận như thế nào cũng đều có thể, Kỳ Kiêu thậm chí có thể đem mấy thái phi thái tần trong cung đá ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Bách Nhận bên cạnh, đào hết sức lực tài phú của cả thiên hạ sủng ái một mình hắn, sẽ không ai còn có thể bị thương hắn, không ai còn có thể hại hắn.
Kỳ Kiêu nhắm chặt mắt, kiệt lực đè nén ý niệm điên cuồng trong đầu, ôn nhu dỗ dành hắn: “Được, ngươi hứa đi, Nguyệt lão có thể đáp ứng hay không ta không biết, chỉ cần là ta có thể làm, khẳng định để ngươi như nguyện.”
Bách Nhận cười, nghiêng người về phía trước, khẽ hôn môi Kỳ Kiêu, nhỏ giọng: “Nhất nguyện…. Thái tử thiên tuế.”
Trong lòng Kỳ Kiêu ấm áp, gật đầu, Bách Nhận lại hôn môi Kỳ Kiêu: “Nhị nguyện…. tôn thể thường kiện.”
Yết hầu Kỳ Kiêu nghẹn lại, gật đầu, Bách Nhận xấu hổ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tam nguyện như lương thượng yến, tuế tuế niên niên trường tương kiến.”
Kỳ Kiêu cúi đầu tựa lên trán Bách Nhận, giọng khàn khàn: “Được, toàn bộ đáp ứng ngươi.”
Ba lời hứa nguyện của Bách Nhận là lấy ý từ bài “Trường mệnh nữ”
“Nhất nguyện quân thiên tuế – Nhị nguyện thiếp thường kiện – Tam nguyện tựa như lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.”