Thiên Hoàng Vô Địch

chương 1: hư vô đại đế

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rầm rầm rầm ~~~~~!!

Âm thanh phát nổ kinh thiên động địa vang lên liên miên không dứt trên không gian của một hành tinh to gấp mười lần so với địa cầu của chúng ta.

Chỉ thấy hành tinh này đang bị bao vây giữa rừng người đông vô số kể, chia thành tứ phía đông nam tây bắc,mỗi một sắc phục phụ trách khu vực riêng của mình. bao vây lấy hành tinh lớn ở trước mặt.

Rừng người không ngừng tung ra những đòn đánh có uy lực phá hủy một tiểu hành tinh nhỏ tấn công về phía hành tinh khổng lồ ở trước mặt.

Chỉ là những đòn tấn công đó đã bị một lớp chân khí vô hình xuất hiện ở bề mặt của hành tinh cản lại và phát nổ ngay trên không trung, khiến những đòn tấn công có uy lực đáng sợ đó không thể làm gì được tới hành tinh khổng lồ ở trước mắt.Thậm chí không ít năng lượng bị đánh bật lại, hủy diệt một nhóm người đứng ở phía trước.

Vô số thi thể không ngừng trôi nổi trong vũ trụ vô tận, đợi tới khi hoàn toàn tan rã quay trở về với cát bụi.

“ Phật Đế, Ma Đế, Đạo Tổ, tới lượt chúng ta ra tay thôi.” Chỉ thấy quân đoàn đã chấm dứt những đòn tấn công vô tác dụng của mình, từ từ dạt sang hai bên, bốn bóng người ngồi trên tọa kỵ của mình từ phía sau từ từ hiện nguyên hình bước ra phía trước, ai nấy đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hành tinh khổng lồ ở trước mắt.

Người vừa lên tiếng là người đàn ông trung niên, mặt như ngọc trắng không tỳ vết, kiếm mày mắt như lưu tinh, toàn thân trên dưới đều phát tán ra vẻ uy nghiêm tuyệt đối,mình khoác cửu chảo tử kim long bào, đang ngồi trong một chiếc xe được đúc bằng kim loại cao quý nhất nhì trong ngân hà, được kéo ra bởi chín con rồng dài gần trăm trượng, toàn thân lấp lánh bởi những chiếc vây màu vàng kim sáng chói, tựa như đế vương giáng lâm vậy.

Người này chính là vị chúa tể cai quản vô số hành tinh lớn nhỏ của khu vực rộng lớn ở phía nam ngân hà này, Nam Cực Đại Đế Khương Vô Kỵ.

“ Ngã phật từ bi, đúng là đã tới lúc kết thúc màn khởi động vô vị này rồi đấy.” Chỉ thấy một đàn ông chỉ cao có mét mốt, khuôn mặt từ bi phước hậu,cái đầu tựa như bị chụp lấy bởi nửa trái thơm, thân hình mập ú phô nguyên cái bụng to tròn như đang có thai tháng, mình mặc bộ cà sa xa hoa lộng lẫy, khảm đầy đá quý, sắc màu rực rỡ, sau lưng phật quang phổ chiếu,rực sáng liên hồi, ngồi trên một đóa hoa sen khổng lồ gồm mười hai nhánh như ngọc bích, mỗi bốn nhánh một màu sắc gồm xanh biếc, đỏ, vàng và đen, hai tay chắp lại hô lên câu cửa miệng xong, lạnh lạnh nói.

Phật Đế, thủ lĩnh tối cao của Phật Tông hùng mạnh ở khu vực phía tây.

“ Khà khà, đã nói rồi mà, trực tiếp ra tay có phải tốt hơn không, để cho đám vô tích sự này tung đòn thăm dò chỉ tổ tốn thời gian mà thôi, rốt cuộc cũng phải chúng ta đích thân ra tay mà thôi.” Một thanh niên chạc tuổi đôi mươi, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy tà khí không có tý huyết sắc, ngồi trên một chiếc ghế bằng đá cẩm thạch khổng lồ, dùng chiếc lưỡi đỏ như máu tươi liếm liếm môi mình, cười lạnh nói.

Đó chính là Ma Đế Cổ Diệm Dương, người nắm giữ sinh mệnh của hàng trăm, hàng ngàn tỷ sinh linh lớn nhỏ ở khu vực phía bắc ngân hà.

“ Dù sao thì thận trọng chút cũng không quá đáng, nên nhớ rằng người đó đang có mặt ở Thiên Hoàng Tinh, cuộc chinh phạt này không dễ như chúng ta tưởng tượng đâu.” một ông già râu bạc phơ, tay cầm cây phất trần, trên người khoác bộ đạo bào có vô số hình bát quái, phong thái đạo cốt tiên phong cưỡi trên một con thần thú có hình dáng giống như một con trâu, thân con trâu khảm đầy hoa văn pháp tắc tối cao,nhìn chằm chằm về phía hành tinh ở trước mắt một hồi rồi khẽ lắc đầu thở dài nói.

Người vừa lên tiếng chính là Đạo Tổ Hồng Khâu.

“ Hừ, nếu như ông sợ thì có quyền quay đầu cút về Huyền Thiên Điện của ông, đừng có ở đây buông ra những lời đả kích sỉ khí của mọi người như vậy.” Ma Đế Cổ Diệm Vương phóng ánh mắt khiêu khích về phía Đạo Tổ, cười chế giễu nói.

Đạo Tổ khẽ díu mày không hài lòng với thái độ của Ma Đế, nhưng nghĩ tới tính cách của đối phương, đành yên lặng không đáp trả lại, càng cự cãi với hắn chỉ càng rước bực bội vào thân thêm mà thôi.

“ xì ~~~!” Nhìn thấy Đạo Tổ không đáp lại, lập tức cảm thấy vô vị, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Nếu như có thể, Ma Đế tuyệt đối dùng cú đấm thay vì lời lẽ để nói chuyện với Đạo Tổ, chỉ là thực lực hai bên gần bằng nhau, khiêu khích vài câu còn được, chứ ra tay thì hơi bị mệt à nha.

“ Giờ không phải là lúc nội bộ lủng củng, nhanh chóng giải quyết cái pháp trận “ Cửu Chuyển Càn Khôn Trận” này đi.” Nam Cực đại đế lạnh lạnh nói.

“ không dễ, “Cửu Chuyển Càn Khôn Trận” được Hư Vô đại đế sử dụng chín chín tám mươi mốt món thần khí trấn áp trung tâm pháp trận, ngay cả đại đế như chúng ta cùng ra tay, không mất hai ngày hai đêm cũng đừng mong quá được trận pháp này.” Đạo Tổ díu chặt đôi lông mày tỏ vẻ khó xử giải thích.

“ hai ngày hai đêm, đừng có đùa nữa, nếu không đánh nhanh diệt gọn, để cho viện binh của Hư Vô đại đế tới kịp, cho dù cuối cùng có chiến thắng, nhưng hậu quả không phải chúng ta có thể gánh chịu nổi đâu đấy.” Ma đế không hài lòng quát, quay sang nhìn chằm chằm vào Nam Cực đại đế cười lạnh nói: “ Ông là người phát động đợt chinh phạt lần này, đừng nói là không có chuẩn bị trước à nha.”

Nam Cực đại đế chỉ mỉn cười không đáp, sau đó từ trong nhẫn Càn Khôn của mình lấy ra một quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh.

“ Hạch thạch pháp trận Cửu Chuyển Càn Khôn Trận ~~!!” nhìn thấy quả cầu thủy tinh đó, cả Phật đế và Đạo tổ đều không kềm được kêu thét lên.

“ Nếu như không có át chủ bài trong tay, ta nào dám phát động chiến dịch chinh phạt này chứ!” Nam Cực đại đế hài lòng với biểu hiện của những người xung quanh, mỉn cười đắc chí nói.

“ Vậy thì hãy ra tay nhanh đi.” Ma Đế dùng lưỡi liếm liếm chiếc môi cười một cách yêu tà nói.

“ Được, các vị đạo hữu hãy giúp ta~~~!!” Nam Cực đại đế ném viên đá thủy tinh ra phía xa, thần lực trong cơ thể phóng thích ra, bắn thẳng về phía quả cầu thủy tinh đó.

“ Cùng ra tay ~~” Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức học theo Nam Cực đại đế phóng thích thần lực của mình về phía quả cầu thủy tinh.

Thần lực đáng sợ của bốn kẻ mạnh đạt tới cảnh giới đại đế bắn thẳng vào quả cầu thủy tinh, chỉ thấy nó phát sáng một cách dữ dội, thắp sáng cả dãy ngân hà vốn đen tối như mực.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~!!

Cuối cùng quả cầu thủy tinh đó cũng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nó, tự động phát nổ như một tiểu hành tinh kết thúc sứ mệnh cuối cùng của nó, mảnh vỡ phun bắn tứ tung bay rải rác khác vũ trụ vô tận.

“ Cửu chuyển Càn Khôn Trận đã bị phá vỡ, chúng ta xông vào thôi.” Nam Cực đại đế quay sang nhìn ba người kia, sau khi nhận được cái ngật đầu của họ, lập tức điều binh khiển tướng tấn công về phía Thiên Hoàng tinh ở phía trước.

----

Thiên Hoàng Điện.

Ngôi cung điện huy nga tráng lệ nhất có diện tích to gần bằng bề mặt Trái Đất cộng lại hùng dũng hiên ngang nằm giữa khu vực trung tâm Thiên Hoàng Tinh chính đã nơi ở của Hư Vô đại đế, đại đế hùng mạnh và vĩ đại nhất từ trước tới nay, và cũng là mục tiêu tấn công của bốn vị đại đế khác.

Tại đại điện khảm đầy đá quý ngọc thạch, đặc biệt là chín cây trụ khổng lồ khắc họa chín con thần thú trong thần thoại sinh động như vật sống, người thường chỉ cần đứng gần chút cũng không tự chủ phải quỳ xuống bái lạy thần phục dưới chân chúng, nếu như quan sát kỹ, sẽ phát hiện đôi mắt khảm bằng ngọc thạch của chúng đang lộ ra những tia sáng bồn chồn, lo lắng.

Chín cây trụ này tuyệt đối không chỉ là vật trang trí thông thường.

Một thanh niên chạc tuổi đôi mươi, khuôn mặt tựa như là kiệt tác của tạo hóa khiến cho bất kỳ ai chiêm ngưỡng lần đầu tiên đều không kềm được phải kêu thót điên cuồng, nhất là đối với phụ nữ.Tuy trên người chỉ mặc bộ trang phục không quá cao quý lộng lẫy, nhìn kỹ chỉ là bộ trang phục có vật liệu bằng vải tầm thường, nhưng tuyệt đối không ai dám coi thường vì điều đó.

Tay cầm ly rượu đỏ tươi, trong lòng đang ôm lấy một cô gái có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả trời đất cũng phải nghiêng ngã, ngồi trên chiếc ngai vàng khảm đầy hoa văn pháp trận.

Người thanh niên này chính là chủ nhân của Thiên Hoàng tinh này, Hư Vô đại đế Lục Tín.

“ Tín ca ca, tứ đại đại đế đã phá hủy Cửu Chuyển Cản Khôn trận, chuẩn bị công tới hoàng thành, chúng ta….” Cô gái có sắc đẹp trời đất cũng phải nghiêng ngã chính là sủng thiếp, hồng nhan tri kỷ và cũng là thần tướng thân cận nhất của Hư Vô đại đế, Mộ Dung Uyển Nhi mang theo vẻ mặt lo lắng lên tiếng nói.

Lục Tín dùng ngón tay che lại chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Mộ Dung Uyển Nhi, mỉn cười nói: “ Chỉ là bốn con ruồi muỗi hơi phiền phức chút thôi mà, đừng để chúng làm ảnh hưởng tới tâm trạng thưởng thức ly rượu hảo hạng của ta.” Nói xong, đưa ly rượu trên tay vào môi nhấp nhẹ một miếng, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ thư thả.

Rầm rầm rầm rầm ….. ~~~~~~~~!!

Tiếng phát nổ kinh thiên động địa vang lên không dứt trên bầu trời cung điện, nhưng điều đó không gây ảnh hưởng tới Hư Vô đại đế vẫn đang tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay. Chỉ là Mộ Dung Uyển Nhi không tự chủ đứng bật dậy, đôi lông mày díu chặt lại nhìn chằm chằm về phía cửa vào đại điện.

“ Bẩm đại đế, quân địch đã phá hủy hệ thống phòng thủ trong cung điện, chúng đang giao chiến với Long Thần Quân tại quảng trường rồi ạ. Chỉ là….” Chỉ thấy một người đàn ông trung niên toàn thân nhuộm đầy máu tươi trên bộ thần giáp, bộ dạng vô cùng thê thảm từ bên ngoài phóng thẳng vào, một chân quỳ xuống ngay trước mặt Lục Tín và Mộ Dung Uyển Nhi trầm giọng nói.

“ Bát đại thần tướng khi nào mới có thể tới Thiên Hoàng tinh được?” Giọng nói lạnh lạnh đầy nghiêm nghị của Lục Tín vang lên.

“ Bẩm đại đế, bát đại thần tướng đang trên đường tới Thiên Hoàng Tinh chi viện, chỉ là gặp phải quân đội cản đường của đối phương, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể đáp xuống Thiên Hoàng Tinh ạ.” Người đàn ông trung niên mang theo sắc mặt khó coi không dám che dấu, thành thực bẩm báo.

Đôi mắt của Lục Tín lóe qua tia sáng sắc lạnh, từ trên ngai vàng từ từ đứng dậy, khí thế đáng sợ của đại đế phát tán ra,tuy không nhắm vào Mộ Dung Uyển Nhi và người đàn ông trung niên, nhưng cũng khiến cả hai không kềm được toàn thân run rẩy.

Lục Tín vươn người làm biếng một cái, sau đó lạnh lạnh nói: “ Định làm biếng chút để các ngươi tự giải quyết, cuối cùng cũng phải ta tự ra tay.”

“ Đại đế tha tội, đại đế tha tội.” người đàn ông trung niên toàn thân run rẩy không ngừng khấu đầu nói.

“ Thôi đủ rồi, đường đường một trong thập đại thần tướng của ta, khấu đầu van xin như một tên phế vật, ngươi không thấy xấu hổ à?” Lục Tín hừ mạnh một tiếng, một vũng máu từ trong miệng tên đàn ông trung niên phun bắn ra, sắc mặt tái nhợt không còn tý huyết sắc, cơ thể co nhún lại như một con tép, mặt úp xuống dưới đất không dám động đậy gì cả.

…….

………..

“ Đại đế đã đi rồi, ông không cần phải hạ mình như thế nữa.” không biết qua được bao lâu, mỗi một giây qua đi lâu tựa như một thế kỷ đối với người đàn ông trung niên đó, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói du dương của Mộ Dung Uyển Nhi.

Người đàn ông trung niên tựa như bị trút hết toàn bộ sức lực trong người, cơ thể mềm nhũng ngồi ngã mông trên mặt đất, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi tựa như vừa từ trong phòng xông hơi bước ra vậy.

“ Bị một người đè đầu cưỡi cổ như thế, ông không cảm thấy khó chịu sao?” Trong lúc người đàn ông trung niên đang cố gắng bình tĩnh lại, bên tai lại vang lên giọng nói của Mộ Dung Uyển Nhi.

Người đàn ông trung niên díu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi cũng dùng ánh mắt đầy thách thức nhìn đối diện với ông ta.

“ Thận trọng lời nói của mình.” Câu nói vừa dứt, người đàn ông trung niên dứt khoát quay người rời khỏi đại điện, không để Mộ Dung Uyển Nhi nói thêm câu nào nữa.

Đại điện rộng lớn chỉ còn lại duy nhất mỗi mình Mộ Dung Uyển Nhi đứng đó, đôi mắt không ngừng lóe qua tia sáng dị thường.

----

“ Sát, sát, sát, diệt sạch người của Thiên Hoàng tinh, không tha cho bất kỳ ai dù chỉ là đứa trẻ sơ sinh.” Ma Đế Cổ Diệm Dương phấn khích quan sát quân đội của mình không ngừng ra tay thảm sát cư dân trên Thiên Hoàng Tinh, thậm chí lâu lâu ngứa tay vỗ nhẹ một cái xuống, ngay tức khắc một thành trì gần chục triệu dân thường tan xương nát thịt.Nhất thời tiếng kêu gào khóc thét vang động trời đất.

Đó chính là sự tàn khốc của các cuộc chinh phạt và chiến tranh.

Cư dân Thiên Hoàng Tinh từng cho mình là những người an bình hạnh phúc nhất trong ngân hà không ngờ có một ngày phải hứng chịu cảnh thảm sát đáng sợ như ngày hôm nay.

Đạo tổ khẽ díu mày trước cảnh ra tay thảm sát của Ma Đế đối với người vô tội, nhưng nghĩ tới thực lực và tính cách của hắn, chỉ yên lặng đứng sang một bên, không khuyến khích cũng không ngăn cản.

Phật đế đang tế ra một tòa tháp khổng lồ toàn thân phát ra những ánh hào quang chói mắt, không ngừng chụp xuống từng ngôi thành trì trên Thiên Hoàng Tinh, tất cả những ai bị tia sáng trên tòa tháp chụp xuống đều bị hút hết vào bên trong, tựa như chưa từng có mặt ở đó qua vậy. Tất nhiên không chỉ mỗi mình hắn làm thế, ngay cả quân đội của hắn tựa như quân đội Nhật xông vào thôn làng, thực hiện chính sách cướp sạch, đốt sạch, còn phản kháng thì trực tiếp giết sạch.

Phật đế đang bắt cóc người dân trên Thiên Hoàng Tinh mang về bổ sung cho dân lực thuộc dạng ít ỏi ở ngân hà phía tây của mình.

Phật đế không thể không làm thế, ai bảo khu vực phía tây do mình cai quản thuộc dạng bần cùng nhất trong vũ trụ chứ, có cơ hội thẳng tay bắt cóc dân lực về nơi mình cai quản, cho dù là dùng làm dân thường hay nô lệ, Phật đế lúc này đã cười tới nỗi không ngậm miệng lại được.

Chỉ còn lại quân đội của Nam Cực đại đế và Đạo tổ vẫn đang tích cực giao chiến với Thần Long quân của Thần Hoàng đại đế trước quảng trường cung điện.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh …..~~~!!

Ngay cả Nam Cực đại đế và Đạo tổ đích thân ra tay, Thần Long quân tựa như lúa mạch bị gạch bỏ, không ngừng đổ gục xuống đất, nhưng đội này vừa đổ gục xuống, đội phía sau lập tức xông về phía trước thế chỗ, liên miên không ngớt, hoàn toàn không có dấu hiệu sợ hãi hay bỏ chạy gì cả.

Nhìn thấy Long Thần quân tựa như những con thêu thân lao vào lửa không ngừng ào tới, trước khi chết cũng tự phát nổ kéo theo một nhóm đông quân địch xuống địa ngục. sắc mặt của Nam Cực đại đế vô cùng khó coi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có tiêu diệt xong Long Thần quân, quân đội của mình sẽ còn lại bao nhiêu nhỉ?

Tuyệt đối là lưỡng bại câu thương!

“ kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này thôi ~~!!” Kiên nhẫn của Nam Cực đại đế đã tới giới hạn, giơ ngón tay phải chĩa thẳng lên trời, ngay lập tức trên đỉnh ngón tay xuất hiện một quả cầu năng lượng không ngừng phình to ra, to gần bằng phân nửa diện tích cung điện.

“ kết thúc thôi ~~~!!” quả cầu năng lượng đã phình to tới mức cực đỉnh, Nam Cực đại đế lập tức quăng thẳng về phía Long Thần quân vẫn còn đang tử chiến ở phía dưới.

Vèo ~~~~~~~~~!!

Quả cầu năng lượng mang theo áp lực đáng sợ từ trên không trung đập thẳng xuống, Long Thần quân ai nấy đều chịu đựng không nổi nằm té ngã trên mặt đất, ai đấy ngẩng cao đều mang theo ánh mắt căm phẫn, tuyệt vọng, nhưng tuyệt đối không có chút vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm vào quả cầu năng lượng đang từ từ áp sát mặt đất.

“ Đủ rồi, kết thúc trò hề này được rồi đấy ~~~~~!!” khi quả cầu năng lượng gần như đập xuống mặt đất, đột nhiên ngưng hẳn, chỉ trong chốc lát biến mất trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Một khí thế đáng sợ bao phủ cả Thiên Hoàng Tinh đột nhiên ập xuống, ngay cả tứ đại đại đế cũng không kềm được run người cái. Ma Đế và Phập đế đang phấn khích ra tay thảm sát và bắt cóc dân thường không tự chủ ngưng tay lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía không trung ngay trên đại điện trung tâm của cung diện.

Một bóng người mảnh khảnh không quá to cao từ từ xuất hiện, khiến cho cả Thiên Hoàng tinh đang chìm trong biển lửa chiến tranh đột nhiên trở nên yên lặng tới mức đáng sợ.

Thần dân và Thần Long quân ai nấy đều không kềm được phấn khích gào thét lên như điên như dại: “ Đại đế, đại đế đã xuất hiện, chúng ta được cứu rồi ~~~~~~~~~~~!!”

Đúng thế, Hư Vô đại đế Lục Tín đã xuất hiện.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio