Thiên Hương Bách Mị

chương 158: lời nguyền (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi đó nàng còn nhỏ và ngốc nghếch, chỉ cảm thấy đó chỉ là nghĩa khí giữa bằng hữu với nhau nên cực kỳ cảm động. Tuy nhiên, mặc dù có Lôi Tu Viễn ở bên cạnh, nhưng nửa đêm đi vào Tàng Thư Tháp vẫn rất đáng sợ. Nàng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, sống chết nhẫn nhịn chứ không muốn để lộ ra dáng vẻ sợ hãi của mình, nhưng khi ra đến bên ngoài mới phát hiện ra mình đã kéo tay áo của Lôi Tu Viễn đến mức rách toạc, thế mà hắn lại chẳng nói gì, cũng không đẩy nàng ra.

Hồi đó nàng cảm thấy xấu hổ nên giả vờ làm ra vẻ tự nhiên nói với hắn: “Thật ra ta không phải sợ đâu…. Chỉ là bên trong có hơi tối, ngươi nhìn xem…. Tối đến mức chẳng thấy đường đâu cả, cho nên phải kéo tay áo của ngươi để khỏi đi lạc.”

Lôi Tu Viễn rất bình tĩnh mà “Ồ” một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn tay áo mình một chút, cười nửa miệng nói: “Lực kéo của ngươi cũng không nhỏ nha.”

Lê Phi cười khan: “Ha ha, ta vẫn luôn mạnh như vật đấy…. Bộ y phục này, thật là ngại quá, lát nữa ta sẽ sửa lại cho ngươi.”

Vốn tưởng là hắn sẽ vui vẻ đồng ý, ai ngờ hắn lại xắn tay áo lên, lạnh nhạt nói: “Không cần, vá lại rồi cũng sẽ bị kéo rách nữa thôi, ta thấy mệt thay nó.”

Bị kéo rách nữa là có ý gì? Lúc ấy nàng bị chọc tức và cho rằng hắn đang mỉa mai mình là một quỷ nhát gan. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, đây chẳng qua là cách biểu đạt sự sẵn lòng lần sau sẽ cùng nàng đến Tàng Thư Tháp trả sách nữa không được tự nhiên của hắn mà thôi.

Lôi Tu Viễn luôn như thế, cho đến bây giờ vẫn chưa bao giờ trực tiếp bày tỏ mong muốn của mình chứ đừng nói đến cho nàng nghe bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, vừa vụng về vừa cố chấp.

Nhưng tất cả những gì hắn làm cho nàng, nàng đã tận mắt chứng kiến và luôn nhớ trong lòng. Nàng không phải là một nữ nhân vô tâm, đã đến mức này rồi, một nam nhân có thật lòng yêu nàng hay không, nàng hoàn toàn có thể dùng trái tim mình cảm nhận được.

“Có muốn lén vào nhìn một lát hay không?” Lê Phi xoay người, vươn tay nắm lấy tay áo hắn giống như sáu năm trước.

Lôi Tu Viễn chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng ấn đầu nàng một cái, rồi cười khẽ: “Nàng cho là nàng vẫn còn mười tuổi hay sao?”

“Là lén lút đó.” Lê Phi khóa tất cả những dao động của linh khí vào trong cơ thể giống như hắn vậy, sau đó ngẩng đầu vẫy vẫy tay với hắn. “Chiều này không tệ chứ?”

Lôi Tu Viễn nghiêm khắc nhướng mày: “Chỉ tàm tạm thôi.”

Người này chưa bao giờ nói được một lời dễ nghe nào. Lê Phi nhéo hắn một cái thật mạnh, hắn lập tức trả thù nhéo lại eo của nàng khiến nàng nhột thiếu chút nữa đã kêu lên, nhưng hắn đã dùng một tay che miệng nàng lại.

Trong Tàng Thư Tháp vẫn không có đèn đuốc, tối đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay. Nơi này cất giữ vô số sách, nghiêm cấm sử dụng ánh nến và tiên pháp bên trong để phòng ngừa những cuốn sách ở đây vô tình bị đốt cháy.

Giống như khi còn nhỏ, Lê Phi mò mẫm tìm kiếm hình dáng của giá sách khổng lồ bằng đá, từng bước một đi về phía trước. Đã sáu năm trôi qua rồi, cách bài trí ở đây vẫn không thay đổi chút nào, giá sách thứ ba bên trái vẫn hơi nghiêng, nếu không cẩn thận thì có thể bị va vào chân. Đi lên cầu thang xoắn ốc nhỏ hẹp và cực dốc là đến tầng hai, Lê Phi đã bị đụng đầu ở đây nhiều lần, khi còn nhỏ thì chẳng sao cả nhưng kho bắt đầu cao lên thì thường bị và đầu vào tường.

“Chàng có bị đụng đầu vào đó không?” Nàng thấp giọng hỏi.

Lôi Tu Viễn không nói gì, Lê Phi ngạc nhiên đưa tay về phía sau nhưng lại chạm vào khoảng không. Nàng khẽ gọi: “Tu Viễn?”

Một lúc sau, phía trước cách đó không xa vang lên giọng nói của Lôi Tu Viễn: “Nàng có sợ hay không?”

Lê Phi đi về phía thanh âm đó nhưng vẫn trống không như cũ. Hắn đã che giấu đi dao động linh khí nên trong bóng tối không có cách nào bắt được dù chỉ một chút dấu vết. Nàng lại không thể dùng tiên pháp vì khi linh khí vừa được vận chuyển thì các tiên nhân kia sẽ phát hiện được bọn họ ở đây mất. Nàng không khỏi nhíu mày: “Chàng ở đâu thế?”

Có người nhẹ nhàng thổi một hơi vào gáy nàng, hơi thở của Lôi Tu Viễn gần sát bên tai nàng: “Ở bên này.”

Nàng trở tay bắt lấy nhưng lần này vẫn không bắt được. Con người này đang đùa dai cái gì vào lúc này vậy? Lê Phi dứt khoát đi về phía trước: “Ta không sợ, cũng chẳng phải trẻ con nữa. Một mình ta có thể lên đến đỉnh tháp đó.”

Hắn ở cách đó không xa cười lên: “Thật sao?”

“Thật chứ!”

Nàng vừa thở vừa đi lên cầu thang. Khi lên đến tầng chín, nàng cảm thấy mọi thứ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể gây ra một tiếng động lớn. Nàng nhịn không được nho nhỏ gọi một tiếng: “Tu Viễn? Thật sự không lên sao?”

Vẫn không có âm thanh nào.

“Đồ xấu xa…” Lê Phi có chút giận dỗi lẩm bẩm.

Ngay sau đó có người ấn đầu nàng, Lôi Tu Viễn không biết từ nơi nào chui ra: “Nói ai là đồ xấu xa đó?”

Nàng níu lấy hắn, dùng dùng sức nhào đến, cười nói: “Cuối cùng cũng bắt được chàng rồi nhé.”

Hắn không né tránh, mái tóc dài không biết lúc nào đã xõa xuống lướt qua gò má của nàng. Lê Phi theo bản năng đưa tay sờ đầu hắn, đầu ngón tay vô tình chạm vào hai chiếc sừng nhỏ hai bên đầu, nàng thử nhẹ nhàng nhéo một cái nhưng cổ tay đã bị hắn nắm chặt kéo ra sau lưng.

“Có sợ hay không?” Lôi Tu Viễn thấp giọng hỏi.

“Cái gì?” Lê Phi ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của hắn trong bóng tối.

Giọng nói của hắn trầm thấp như đang lẩm bẩm: “Dạ Xoa, còn có lời nguyền đó nữa.”

Quả Kiến Mộc dường như chưa từng có kết cục tốt đẹp nào. Sinh vật này vẫn luôn dây dưa cùng với bộ tộc Dạ Xoa, trong quá trình tranh giành thường có thái độ công kích lẫn nhay, bi thảm nhất là sẽ bị đám Dạ Xoa điên cuồng phanh thây, chuyện này cũng thường gặp thôi. Khá hơn một chút là bị giam cầm tuyệt đối mất hết tự do, không liên quan gì đến bất kỳ ham muốn d.ục vọng nào, chẳng qua chỉ đơn thuần là khao khát độc chiếm cực hạn mà thôi.

Sau khi nghe mấy lời nói của Hồ Gia Bình, tại sao nàng vẫn tiếp tục đến gần hắn mà không có chút phản ứng nào?

Lê Phi cũng hạ thấp giọng: “Ta mà sợ chàng sao?”

Lôi Tu Viễn lại cười, cúi đầu dùng trán cụng vào trán nàng một cái: “Không sợ ta chặt nàng thành từng mảnh một sao?”

Lê Phi không hề chịu thua chút nào: “Ta còn chưa thoát xác nữa nhé! Chờ đến lúc ta thoát xác rồi, nếu chàng muốn ra tay thì ta sẽ hút vào toàn bộ linh khí của chàng. Chỉ có mình chàng mà cũng muốn đánh thắng ta sao?”

Hắn thở dài làm ra vẻ yếu đuối: “Đại tỷ đầu xin tha mạng.”

Lúc này hắn vậy mà lại dùng biệt danh đáng xấu hổ khi còn nhỏ, Lê Phi cười ra tiếng. Hai cổ tay bị hắn giữ chặt cũng từ từ nới lỏng ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói nhỏ: “Có lẽ ta cũng phải cảm tạ Thanh Thành tiên nhân.”

Mất đi trí nhớ, trở thành Lôi Tu Viễn, thời gian mười tám năm ngắn ngủi này còn có ý nghĩa nhiều hơn những năm tháng dài đằng đằng trước kia. Hồ Gia Bình nói không sai, ít nhất, hắn được sống giống như một con người mà không phải Dạ Xoa điên cuồng bị nguyền rủa.

Lê Phi vòng tay qua cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Khi thiên lôi biển lửa ập đến, chàng có muốn cùng ta đến Hải Ngoại không? Ta muốn đi đến tất cả những nơi mà sư phụ ta đã đi qua, sau đó đi nhìn Kiến Mộc một lần.”

“Không trở lại sao?”

Có trở lại hay không? Bản thân nàng cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này, ở đây có vô số người khiến nàng hoài niệm, nhưng nàng không thể sống cuộc sống gọi là “tái sinh” một cách tự do như Hồ Gia Bình. Huynh ấy cảm thấy cảm thấy may mắn khi thoát khỏi quá khứ ác mộng, nhưng nàng thì khác, ký ức đầu tiên trong cuộc đời nàng là với sư phụ của mình. Nàng vẫn không thể buông bỏ cái chết bi thảm của sư phụ, thậm chí nàng còn nghĩ đến việc giết sạch những tiên nhân của Vô Nguyệt Đình kia rồi chạy trốn về Hải Ngoại.

Thế nhưng đây không phải là điều sư phụ mong muốn. Nếu nàng thật sự làm như thế, nàng sẽ gây ra tổn thương nặng nề cho những người đã cho nàng vô số ấm áp.

“Tầm nhìn của ta vẫn còn quá nông cạn rồi.” Nàng chậm rãi nói. “Ta nên đi nhìn những phong cảnh mà sư phụ đã từng thấy qua nhiều hơn, đi theo con đường mà người đã đi, như vậy ta mới có thể hiểu người hơn được một chút. Ta sẽ đưa ra quyết định vào lúc đó.”

Lôi Tu Viễn nói: “Ông ấy đã đi quá ít nơi rồi.”

Lại nữa! Lê Phi bật cười bóp sừng của hắn: “Vậy chàng dẫn đường nhé?”

Hắn nghiêng đầu “Tsk” một tiếng: “Đừng đụng vào nó.”

Thế thì càng phải đụng! Nàng dùng sức nắm lấy hai chiếc sừng của hắn, cánh tay Lôi Tu Viễn đang ôm nàng lập tức siết chặt, xương sườn của nàng đột nhiên cảm giác đau đớn như sắp gãy nên nàng không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Hắn không hề buông lỏng sức lực, luồn tay vào tóc nàng, thấp giọng thở dài nói: “Còn không buông tay nữa thì ta sẽ thật sự cắt nàng thành từng mảnh đấy.”

“Thật sao?” Nàng ngang bướng dùng đầu ngón tay xoa xoa.

Cằm của nàng bị bóp, đôi môi của hắn nặng nề rơi xuống môi nàng, có chút khác biệt với những nụ hôn trước đó, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Lê Phi cảm thấy như mình sắp bị khảm vào lồng ngực hắn của hắn, đầu lưỡi của hắn lướt qua từng chiếc răng của nàng rồi cuối cùng lại quấn lấy đầu lưỡi nàng dây dưa vuốt ve. Nụ hôn này tràn đầy mùi vị của d.ục vọng.

Lê Phi vốn đang giãy giụa bất lực lại càng trở nên bất lực hơn. Thật sự không giống với vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì của hắn, khi chỉ có hai người Lôi Tu Viễn sẽ buông thả và táo bạo đến mức đáng sợ. Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn hết lần này đến lần khác gặm nhấm môi của nàng, từ từ bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, đến hai bên cổ áo nàng, để lại nhiều vết hằn trên cổ và ngực nàng.

Đai lưng không biết từ lúc nào đã bị hắn mở ra, tay hắn luồn vào trong trung y, đói khát đất xoa bóp cơ thể nàng. Lê Phi cố gắng hết sức tránh né, không ngừng nói: “Chờ một chút! Chờ một chút!”

Lôi Tu Viễn dường như không nghe thấy, là nàng khơi mào trước, vậy mà bắt hắn chờ?

“Nơi này là Tàng Thư Tháp đó!” Khi hắn đặt tay lên ngực nàng, Lê Phi rốt cuộc không nhịn được mà run giọng nhắc nhở.

Hắn th.ở dốc nặng nề, thanh âm khàn khàn không rõ là đang đè nén tức giận hay là d.ục vọng: “…. Nàng buông tay trước.”

Lê Phi có chút không nỡ mà buông hai cái sừng nhỏ của hắn ra, Lôi Tu Viễn cũng buông mạnh trung y của nàng. Trong lúc nàng còn đang thấp giọng thở hắt ra, hắn khép trung y của, sau đó là vuốt phẳng ngoại y lộn xộn, dường như hắn đang kiềm nén tức giận mà dùng sức vuốt vuốt, rồi lại dùng sức cột chặt đai lưng của nàng.

“Lần sau nếu còn như vậy nữa, ta sẽ sẽ xử lý ngay tại chỗ.” Hắn búng mạnh vào trán nàng một cái.

Lê Phi cau mày nói: “Một chút cũng không thể đụng?”

Lôi Tu Viễn ngừng một lúc lâu mới nói: “Thỉnh thoảng có thể.”

Đây là đang xấu hổ sao? Lê Phi có chút buồn cười, nàng tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn dần dần bình tĩnh lại, nói: “Không quay về Vô Nguyệt Đình nữa, có được không?”

Không từ mà biệt như vậy thì thật quá đáng, Xung Di sư phụ và Chiêu Mẫn sư tỷ nhất định sẽ vô cùng lo lắng, nhưng cho dù có gặp bọn họ thì nàng cũng chẳng có gì để nói. Nếu như thân phận nàng để Thúy Huyền tiên nhân biết được, bọn họ đều sẽ gặp rắc rối. Mấy người Ca Lâm cũng vậy, họ càng biết ít về nàng thì càng an toàn.

“Trước khi đi Hải Ngoại, chúng ta quay về Thanh Khâu một chuyến đi.” Thăm Cam Hoa Chi Cảnh, còn có tiểu viện Thnah Khâu nữa.”

Lôi Tu Viễn nhẹ giọng nói: “Có muốn đi đến Dị Dân Mộ không?” Thi thể của Thanh Thành tiên nhân có khả năng vẫn còn ở nơi đó.

Lê Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Có thể không?”

Hắn chỉ cười một tiếng, vỗ nhẹ vào má nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio