Trạm
Lúc Sở Chiêu Chiêu tỉnh dậy đã là mười giờ mười lăm rồi, muộn giờ vào làm hơn hai tiếng. Cô hoảng hốt thay vội bộ đồ rồi nhanh chóng chạy đến Vân Yên Phủ Đệ.
Sở Chiêu Chiêu tranh thủ trang điểm trên đường đi, đến phòng nghỉ, cô thấy Khưu Tứ Ca cầm trên tay một phong bao đỏ dày cộp, mấy nhân viên phục vụ quây kín anh miệng nói huyên thuyên không ngừng.
Khưu Tứ Ca xé phong bao, một góc của mấy tờ nhân dân tệ bên trong lộ ra, mọi người xung quanh đồng loạt kêu lên kinh ngạc.
“Hào phóng vậy à!”
Khưu Tứ Ca mặt mày đắc ý, cầm xấp tiền vẫy vẫy: “Giải tán giải tán, việc ai nấy làm!! Nhanh lên.” Quay đầu thấy Sở Chiêu Chiêu anh ta gọi cô: “Mày qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu đi đến, Khưu Tứ Ca lập tức cầm xấp tiền đặt trước mặt cô: “Có biết phong bao này ai gửi không?”
Sở Chiêu Chiêu lắc đầu.
Khưu Tứ Ca miệng ngậm điếu thuốc nói: “Chậc….cái này là của Cindy, cô ta bây giờ phát tài rồi, không cần đến đây làm việc nữa nhưng vẫn không quên Tứ Ca ngày trước nâng đỡ dìu dắt nên biếu anh một cái phong bao to.”
Sở Chiêu Chiêu lại trưng ra vẻ mặt như hiểu như không của mình ra.
Khưu Tứ Ca cầm xấp tiền quạt quạt trước mặt cô: “Anh nói mày rồi, phải giữ được khách hàng, là nắm chặt trong tay ấy! Như vậy thì mới có “khách hàng ổn định” được! Bất kỳ cuộc đổi chác nào cũng cần phải hai bên cùng có lợi, đúng không? Mà ở chỗ chúng ta, mấy đứa tiêu thụ rượu như mày được ăn hoa hồng được trích phần trăm, còn mấy vị khách thì được cái gì? Hơn nữa rượu mua ở đâu chẳng được? Sao lại cứ phải tìm đúng mày mới mua, đúng không? Vấn đề mấu chốt ở đây là gì? Là mấy chuyện nam nữ! Mày cứ nhìn Cindy người ta đi, đi theo Vương tổng liền một bước lên mây cũng chẳng cần phải đến đây kiếm ăn nữa. Sau này chỉ việc ngồi đấy ăn sung mặc sướng thôi, nhìn xem có thấy ngưỡng mộ không?”
Nếu như nghe được mấy lời này hôm qua thì có khi Sở Chiêu Chiêu còn tưởng Cindy trở thành bạn gái của Vương tổng thật. Nhưng với những gì cô thấy vào hôm nay, cô ta chẳng phải chỉ là tình nhân trong tối ngoài sáng thôi sao.
Nghĩ vậy nhưng miệng cô vẫn nói: “Thật ngưỡng mộ.”
Miệng thì nói “ngưỡng mộ” mắt lại chẳng có chút hứng thú. Khưu Tứ Ca biết Sở Chiêu Chiêu đang lấy lệ cho xong chuyện, anh ta cũng lười nói với cô: “Đám người Mục thiếu đang ở trên tầng, vừa rồi còn đặc biệt chỉ định mày qua đấy. Đừng nói Tứ Ca không giúp đỡ mày, cứ nhìn gương Cindy rồi liệu mà làm.”
Sở Chiêu Chiêu đi lên tầng, trong đầu cứ nghĩ đến mấy lời của Khưu Tứ Ca.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến vị khách mà mình cần phải “nắm chặt trong tay” là Mục Tế Vân, cô lại cảm thấy trước mặt mình chính là vực sâu vạn trượng. Cô có thể ngay lập tức quay đầu rời đi không qua lại với Mục Tế Vân nữa, nhưng số tiền cô nhận được vào hai đêm đó lại cho cô nếm được vị ngọt rồi.
Có muốn dừng cũng khó.
Vẫn là bàn B quen thuộc. Mục Tế Vân nổi bật giữa đám người ngồi đó, anh mặc sơ-mi trắng cổ áo đã được mở rộng mấy nút, lộn xộn trước ngực. Bàn tay kẹp điếu thuốc đặt trên lưng ghế sofa, mắt nhắm hờ, người ngồi bên đang ghé tai anh nói điều gì đó, thỉnh thoảng anh khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Bên cạnh lại rộn lên tiếng cười nói.
Lần này hình như không phải là đám người cũ, trừ Đoạn Kiêu ra mấy người còn lại Sở Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua. Tổng cộng có ba người đàn ông, còn có hai cô gái đang lôi lôi kéo kéo Đoạn Kiêu cùng một người đàn ông lạ mặt nào đó.
Mục Tế Vân thấy Sở Chiêu Chiêu tới theo thói quen vẫy tay gọi cô, “Lại đây.”
Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, vẫn là con người quen thuộc đó. Nhưng ngay khắc này, khuôn mặt của Mục Tế Vân cùng lời nói của Khưu Tứ Ca ở trong đầu cô cứ nhảy loạn lên, xung đột chồng chéo nhau.
Mục Tế Vân bảo Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh mình: “Mấy người đều có “bạn gái” đi cùng, tôi cũng phải tìm một em.”
“Phi! Cậu làm thế là gian lận!” Đoạn Kiêu đến đây nhiều lần biết rõ sự lợi hại của Sở Chiêu Chiêu, anh ta là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Cô ta là hacker thì có!”
Mục Tế Vân cười cười không thèm để ý anh ta nữa, nói với phục vụ: “Như cũ, năm chai Louis XIII đều ghi cho cô ấy.”
Nhân viên phục vụ vừa chuẩn đi Đoạn Kiêu liền nhảy ra chặn lại: “Từ đã!”
Anh ta lại nói với Sở Chiêu Chiêu, “Người đẹp, hôm nay tôi khui cho em bảy chai, em qua bồi tôi, thế nào?”
Đoạn Kiêu vừa nói vừa nhướng nhướng mày cực không đứng đắn, ai cũng nghĩ anh ta chắc đang nói đùa.
Chỉ có Sở Chiêu Chiêu là nghiêm túc suy nghĩ.
Cô bán rượu chứ không bán thân. Hôm nay khách tìm cô mua rượu, hôm sau có người khác biết nói lời ngon tiếng ngọt thì cô lại mất khách. Dù sao rượu ở đâu mà chẳng giống nhau, giá cả ở đâu mà chẳng vậy. Việc gì chỉ chăm chăm bán rượu cho một người? Không giống giao dịch thân xác, người ta ít nhiều đều để ý đến cảm xúc hay sự quen thuộc, bán rượu chỉ là loại mua bán một lần, thay vì phải tìm cách “nắm chặt” khách hàng trong lòng bàn tay, không bằng cứ kiếm món hời trước mắt này trước, những cái khác tính sau.
Nghĩ thế Sở Chiêu Chiêu liền nói với nhân viên phục vụ: “Lấy giúp tôi bảy chai, làm phiền anh rồi.”
Giọng cô bình tĩnh vang lên, chắc chắn không chút do dự.
Mọi người lập tức cười giễu cợt, chỉ có Đoạn Kiêu là vui ra mặt. Anh ta đẩy cô gái đi cùng mình qua một bên, chỉ hận cái bàn đang chắn ở đây, nếu không sẽ xách cô qua ngồi bên cạnh mình ngay lập tức.
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu đi qua chỗ Đoạn Kiêu, khóe mắt vẫn trộm liếc Mục Tế Vân một cái.
Hai tay anh đan lại chống trên đầu gối, cả người hơi hướng về phía trước nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, đầu lưỡi chống vào má thỉnh thoảng khẽ động giống như đang suy nghĩ gì.
Sở Chiêu Chiêu phát hiện sau khi đổi đối tượng, cô vẫn phải nỗ lực khiến cho tâm trạng khách hàng vui vẻ. Đoạn Kiêu muốn uống rượu cô phải rót rượu, muốn ăn trái cây cô phải đút trái cây.
Nhưng không biết hôm nay sao cô đổ xúc xắc lại tệ thế, đổ lần nào thua lần ấy.
Cũng có thể đây chính là “vận may”.
Lần thứ ba cô đổ ra một một đống số lộn xộn, Đoạn Kiêu không chấp nhận nổi nữa, anh ta nắm cằm Sở Chiêu Chiêu, “Cô đổi người rồi à?”.
Bất ngờ tiếp xúc da thịt thế này làm cô giật mình, giống như vừa bị Đoạn Kiêu xé bỏ lớp mặt nạ của mình, cô lập tức bật xa ra.
Phản ứng của Sở Chiêu Chiêu khiến Đoạn Kiêu rất mất mặt, không đợi Sở Chiêu Chiêu nói gì, Đoạn Kiêu liền phẩy phẩy tay: “Cô vẫn nên quay về bồi thầy Mục đi, mất cả hứng.”
Cô lại nghe thấy Mục Tế Vân cười lạnh, rõ ràng là không vui.
Đoạn Kiêu tự châm một điếu thuốc, bản thân tùy tiện đổ xúc xắc còn cao điểm hơn để Sở Chiêu Chiêu đổ. Vì thế, anh ta chỉ có thể phất tay: “Được rồi được rồi, cô đi làm việc của cô đi.”
Sở Chiêu Chiêu ì ạch đứng lên định đi ra bên ngoài, lúc đi qua Mục Tế Vân anh cũng không nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
Tuyệt! Lần này cô đắc tội với khách hàng luôn rồi.
Sở Chiêu Chiêu uể oải xuống tầng, trong lòng không biết phải làm sao. Nhưng Khưu Tứ Ca vừa nhìn thấy cô lại vui như mở cờ.
“Được đấy em gái! Hôm nay bán được tận bảy chai Louis XIII, cứ với cái tốc độ này thì ngôi đầu bảng tiêu thụ tháng này là của em rồi.”
Cánh cửa phòng nghỉ của nhân viên chặn tiếng nhạc ồn ào ở bên ngoài, không gian yên tĩnh hơn nhiều. Sở Chiêu Chiêu cảm giác bên tai ù đi, nhịp tim đập như mất sức, cả lồng cũng ngột ngạt khó chịu.
“Tứ Ca, hôm nay kết toán cho em luôn được không? Em thấy hơi mệt muốn về nghỉ sớm một chút.”
Với thành thích tối nay của Sở Chiêu Chiêu, Khưu Tứ Ca tất nhiên bằng lòng thả cô về sớm, cũng không nói hai lời liền kết toán cho cô. Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng đi thay quần áo của mình, còn lớp trang điểm cô chẳng còn sức để tẩy.
Vừa bước chân ra khỏi cửa lớn của Vân Yên Phủ Đệ, Sở Chiêu Chiêu liền nhận ra sự tĩnh mịch đến khó tin của con phố xa hoa trụy lạc này.
Ồ! Tuyết rơi rồi.
Trận tuyết đầu mùa tựa hồ không thể chuyển dời được lực chú ý của những người ăn mặc đẹp đẽ đang lui tới chốn này. Họ cùng lắm cũng chỉ rút điện thoại ra, chụp vài bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Sở Chiêu Chiêu có lẽ là người duy nhất đứng đây chậm rãi thưởng thức khoảnh khắc ánh đèn đường chiếu lên những bông hoa tuyết đang nhẹ nhàng hạ xuống.
Con phố bar pub này quá phô trương xa xỉ, những chiếc siêu xe nối tiếp nhau làm người ta choáng ngợp, nhưng lại không cho Sở Chiêu Chiêu có được chút cảm giác chân thực nào.
Là tuyết đêm nay đã khiến cô lần đầu muốn nán lại nơi này thêm một chút.
Sở Chiêu Chiêu đứng trong tuyết mãi cho đến khi hắt hơi một cái.
Ốm thật rồi, còn ở đấy mà ngắm tuyết!
Sở Chiêu Chiêu thò tay vào túi mò mẫm mới nhớ ra tối nay cô dậy muộn, lúc ra ngoài vội vội vàng vàng lại quên không mang theo khẩu trang, khăn quàng cổ và bao tay. Cô xoa xoa hai tay cho ấm lên một chút rồi đút vào túi áo, chầm chậm thả bộ đến trạm xe buýt.
Tuyết rơi kèm vài đợt gió bấc đúng là không lừa người, không phải lạnh cóng mà là rét cắt da cắt thịt. Sở Chiêu Chiêu vừa đi vừa hắt hơi mấy cái, từ mặt tới cổ đều đỏ bừng lên, hai chân đã bắt đầu cứng đờ mà xe buýt vẫn chưa tới. Cô chỉ còn cách dậm chân liên tục cho đỡ lạnh. Dậm một lúc cũng không ấm lên được bao nhiêu, cô lại nhảy nhảy vài cái.
Sở Chiêu Chiêu đang nhảy đến vui vẻ thì một chiếc xe màu đen tiến lại gần, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Sở dĩ cô có thể nhận ra chiếc xe nhanh như vậy là vì mới trưa nay cô còn ngồi ở trong đó.
Sở Chiêu Chiêu dừng ngay lại, nghiêm chỉnh đứng bên đường.
Nơi này đường xá bất tiện, xe cộ lưu thông rất chậm. Xe của Mục Tế Vân chầm chậm lướt qua trước mặt Sở Chiêu Chiêu. Cô cảm thấy Mục Tế Vân vừa liếc qua cô nhưng ánh mắt không còn ôn hòa như khi sáng, gây cho Sở Chiêu Chiêu một cảm giác không nói nên lời.
Chiếc xe chạy qua, người lái xe không có ý định dừng lại.
Sở Chiêu Chiêu mỉm cười mỉa mai. Đều là người với nhau cả mà đãi ngộ lại khác biệt lớn quá!