Dận Hữu cảm thấy có cái gì đó không đúng, rất không thích hợp.
Bởi vì kể từ lúc học xong, vẻ mặt Dận Chân vẫn không thay đổi. Mặc dù Dận Chân vẻ mặt không nhiều lắm, nhưng còn chưa ít đến tình trạng này .
Dận Hữu cẩn thận suy nghĩ một chút, hồi chiều Tứ ca bắn tên vô cùng chính xác, cưỡi ngựa cũng rất ổn, Tam ca cũng không có lá gan trực tiếp trêu chọc hắn, Ngũ a ca lại càng sẽ không gây chuyện, Bát a ca chọc hắn?
Cũng không đúng, hồi chiều Bát a ca luyện tập với mình, không thể nào cách xa vậy mà cùng Tứ ca đấu đá.
Quả nhiên là đến thời kỳ phản nghịch của bé trai. Dận Hữu nhất thời hiểu rõ, xuất ra tính nhẫn nại của đại thúc mở miệng hỏi, “Tứ ca, ngươi làm sao vậy?”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, chắp tay để sau lưng, chậm rãi khạc ra mấy chữ, “Không sao.” Chẳng qua giọng nói nghe lạnh thế nào ấy.
Loại giọng điệu này mà còn nói không có chuyện? Dận Hữu than thở, đứa nhỏ này, thật đúng là khó tính. Đưa tay kéo ống tay áo Dận Chân, “Tứ ca, có chuyện gì chớ buồn bực.”
Dận Chân nhìn ngón tay trắng nõn này, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
“Nếu không, ngươi không vui thì ta bồi ngươi hàn huyên một chút.”
Trong mắt đối phương tràn đầy lo lắng, Dận Chân khóe miệng giật giật, trong lòng cảm thấy vạn phần khó chịu, ý định của mình gần đây đối với Thất đệ càng ngày càng có cái gì đó không đúng, thậm chí còn không muốn huynh đệ khác quá thân cận Thất đệ, tâm tư như vậy khiến hắn cảm thấy khiếp sợ và ghê tởm.
“Ta không sao, Thất đệ đừng lo lắng, ” loại này ý định làm sao có thể để cho đối phương biết được, nếu không mình đem tín nhiệm, lo lắng của Thất đệ đặt ở đâu? Dùng ý định kinh khủng kia hồi đáp tín nhiệm của đối phương?
Nếu Thất đệ biết được, sẽ là tâm tình gì, chán ghét? Khiếp sợ?
Loại ý định này, chỉ biết có hai con đường, một là không thể nói, hai là bị xa cách.
Nếu kết quả cuối cùng là bị xa lánh, bị chán ghét, cần gì huynh hữu đệ cung cả đời, ít nhất mình vẫn là Tứ ca y tôn kính tín nhiệm yêu mến.
Dận Chân sắc mặt cùng ánh mắt nhiều lần biến ảo, Dận Hữu đột nhiên nghĩ đến hồi trưa Tam ca nói đến chọn tú nữ, ra cung lập phủ, chẳng lẽ. . . . . . Tứ ca là đang nghĩ tới em nào?
Thực sắc tính dã, Tứ ca trưởng thành rồi nha. Dận Hữu hiểu rõ, ngoài ra lại cảm thấy may mắn, thật may đời này y là hoàng tử, không giống đời trước, muốn tìm một em còn phải cần có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng. Đời này y chỉ cần để hoàng đế dẫn vợ tới cho y, tuy nói y là nam nhân, nhưng trong xương, cũng không thích quy củ tam thê tứ thiếp. Cho dù y hiện tại thân là hoàng tử không thể một chồng một vợ, vậy phải ít để nữ nhân vào phủ mình, ít nhất không làm thất vọng và lãng phí phần lương tâm còn dư lại ở trong cung không nhiều lắm.
Ăn uống, sắc dục là bản tính.
“Vậy Tứ ca, chúng ta cùng tới Vĩnh Hòa cung.” Đối với tâm tư của một đứa nhỏ, y vẫn bày tỏ tôn trọng. . . . . vì vậy cũng không hỏi, đổi đề tài.
Dận Chân nhìn Dận Hữu, gật đầu, một chữ cũng chưa nói.
Huynh đệ hai người đi ở trên đường, một đường yên lặng, đi ngang qua vườn lê, bên trong hoa lê nở một mảnh trắng xóa, trông rất đẹp mắt. Dận Hữu cước bộ dừng chút, mới lại cùng Dận Chân tiếp tục đi về phía trước.
Đức Phi hai năm gần đây rất được Khang Hi sủng ái, cho nên nhìn thấy Dận Chân thì mặt cũng vui vẻ, hàn huyên một lát mới nói, “Lão Tứ, hôm kia hoàng thượng nói muốn ngươi học việc?”
“Đúng vậy, ngạch nương,” Dận Chân rất có nề nếp trả lời.
Đức Phi cũng quen vẻ mặt này của Dận Chân, vì vậy cũng không lộ ra vẻ mất hứng, “Hoàng a mã để ngươi học việc, vạn lần không thể qua loa, nếu xảy ra chuyện không may, chỉ sợ ngạch nương và đệ đệ ngươi cũng sẽ bị trách phạt.” Nàng một đường đi đến Phi vị, đã là vạn phần không dễ.
Dận Chân nghe được lời này, nửa phần cảm xúc cũng không, chỉ nghiêm mặt nói, “Cẩn tuân ngạch nương dạy bảo.”
Đức Phi gật đầu một cái, “Thập Tứ đệ ngươi một mình ở trong phòng, ngạch nương không yên lòng, ngươi quỳ an đi.”
Dận Chân ngẩng đầu nhìn Đức Phi tươi cười xa cách, rũ mắt, đứng dậy hành lễ với nàng, “Nhi thần cáo lui.”
Ra khỏi nội thất, đứng trong sân, Dận Chân mới phát giác được buồn phiền trong lòng mình tiêu tán không ít.
“Nô tài thỉnh an Tứ a ca,” một thái giám đi qua, trong tay bưng một chén thuốc.
Dận Chân gật đầu ,”Ai bị bệnh?”
“Hồi Tứ a ca, Thành Tần nương nương hai ngày trước bị cảm mạo,” thái giám biết Thất a ca qua lại thân thiết với Tứ a ca, cũng không giấu giếm, “Hôm nay đã khá hơn nhiều, chỉ là có chút ho khan.”
“Vậy thì tốt, thỉnh Thành ngạch nương bảo trọng nhiều hơn.” Dận Chân trên mặt lộ ra một tia ân cần.
“Nô tài thay chủ tử cảm tạ Tứ a ca.” Tiểu thái giám nghe vậy quỳ xuống.
“Ngươi đi đi, ” Dận Chân để hắn đứng lên, liền thấy Dận Hữu từ Tây Sương phòng đi ra, sắc mặt không tốt lắm.
“Thất đệ,” Dận Chân lo lắng mở miệng.
“Tứ ca,” Dận Hữu vẫy lui thái giám bưng thuốc hành lễ mình, cùng Dận Chân sóng vai đi ra ngoài Vĩnh Hòa cung.
“Thành ngạch nương không có việc gì, ngươi đừng lo lắng, ” Dận Chân sờ sờ đầu của y, “Hai ngày trước ta được một bảng chữ mẫu của một học giả tiếng tăm, chút nữa để người đưa tới cho ngươi.”
“Đa tạ Tứ ca, ” Dận Hữu biết Thành tần sau này còn có thể thăng làm thứ phi, phong hào là Thành, nhưng gần đây Thành tần ho khan kịch liệt, chắc là bị xuân hàn, mình đoạt thân thể nhi tử nàng, được nàng thương yêu, đối với nữ nhân này, chung quy là có thẹn .
Dận Chân trở về viện mình, liền kêu Tiểu Lộ Tử tìm dược trị ho khan, suy nghĩ một chút, nói, “Ngươi đi đưa cho Thất a ca, nói những thứ này là dược trị ho khan.”
Những thứ này hắn không thể trực tiếp đưa tới chỗ Thành tần, một là bởi vì chính mình đã không còn là a ca nhỏ tuổi, tặng đồ cho tần phi hậu cung ngày thường không có gì đặc thù, chỉ sợ là không nói được, hai là không muốn để cho hoàng a mã cảm thấy hắn lôi kéo tần phi hậu cung.
Lôi kéo tần phi hậu cung, chính là việc làm tối kỵ của hoàng tử.
Dận Hữu nhìn bình bình lọ lọ trên bàn, thò tay đem một ngón tay so chiều rộng chiều dài cái bình cầm ở lòng bàn tay, thân bình nhỏ trơn, vừa đụng liền biết thợ làm rất tinh xảo.
Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình ngồi hồi lâu không có động tĩnh, trong lòng cũng lo sợ bất an, cũng không biết xảy ra chuyện gì .
“Đem những thuốc này đưa cho ngạch nương gia,” buông ra bình sứ nhỏ, Dận Hữu thả nó lại chỗ cũ, “Ngoài ra, ngươi phải nói cho nô tài hầu hạ bên người ngạch nương, buổi tối đóng kỹ các cửa, mấy ngày nay cũng đừng điểm hương, không nên để cho nô tài mang hoa vào phòng ngạch nương, nếu có nô tài không nhớ được, thưởng một trận bản tử .”
“Dạ,” Phúc Đa đem bình thuốc nhất nhất thu vào, dẫn một thái giám ra cửa.
Dận Hữu thở dài, đứng lên nói, “Bây đâu, hầu hạ gia thay quần áo.”
“Chủ tử, có muốn điểm hương Tứ a ca cho người đưa tới ?” Một cung nữ nói.
Dận Hữu hơi sửng sờ, “Hương của Tứ ca lần trước không phải hết rồi sao?”
“Dạ hết, nhưng hai ngày trước Tiểu Lộ Tử công công lại tặng tới một chút, nói là sợ rằng hương sắp dùng hết, Tứ a ca cho người đưa tới.” cung nữ trong bụng nghĩ, Tứ a ca này đối với chủ tử mình thiệt là tốt.
“Rồi, điểm hương Tứ ca đưa tới đi, ” Dận Hữu tùy ý để một thái giám thay quần áo, trong lòng có chút không thoải mái, có thể nói lương tâm bất an.
Tứ a ca ca đối với mình, quả thật rất tốt. Nguồn :
Dận Hữu còn chưa kịp nằm xuống, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng nô tài, “Chủ tử, Bát a ca cho người tặng dược trị ho khan tới.”
Dận Hữu yên lặng ngồi dậy, yên lặng vén chăn lên, yên lặng để nữ thay mình mặc y phục tử tế, yên lặng ra cửa, đến tiền thính, nhìn trong khay một tiểu thái giám đặt nhiều loại bình nhỏ dâng tới trước mặt mình.
“Đa tạ Bát đệ , ” Dận Hữu thưởng tiểu thái giám xong xuôi, nhìn một đống bình thuốc trước mặt, cảm thấy tối nay tựa hồ có chút lạnh.
Một nén nhang sau.
“Chủ tử, Tam a ca cho người tặng dược.”
Hai nén hương sau.
“Chủ tử, Thái tử cho người tặng dược.”
Sau nửa canh giờ.
“Chủ tử, Ngũ a ca cho người tặng dược.”
. . . . . .
“Chủ tử, Thập Tam a ca phái người tặng dược.”
Thập Tam xem náo nhiệt gì nữa? !
Dận Hữu nhìn trên bàn các loại bình bình lọ lọ, mặt vô biểu tình gọi thái giám bên cạnh đem thuốc thu vào.
Quả nhiên, ảnh hưởng hoàng cung, đánh vỡ điểm cảm động này của mình.
Dận Hữu hôm nay lần nữa hiểu ra.