Thiên Hữu

chương 59: mê tín hại người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Trương Minh Đức. . .” Dận Chân nghe bọn thủ hạ hồi báo, đấy là kẻ mà lão Tam không biết từ đâu mang về, nói có thể nhìn thấy quá khứ, bấm tay xem tương lai gì đó. Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, lão Tam lại đem một người như thế đặt ở bên người, không biết là đang xem nhẹ quyền thế, hay là làm cho người ta xem.

“Gọi người chú ý đến tên Trương Minh Đức này, còn cái khác thì tạm thời cứ mặc kệ.” Dận Chân vẫy lui nam nhân thanh y kia, xoay người lấy một quyển kinh phật, trong thư phòng lại khôi phục sự im lặng.

Mấy ngày trước, khi Thất đệ nhắc tới vị đạo sĩ này, Dận Chân liền hoài nghi lão Tam là đang giở trò, nếu quả thật là tín đạo, thì tin Phật rồi cần gì phải đem theo một đạo sĩ bên người đi khắp nơi, cứ như là sợ không ai biết vậy. Tam ca đi bước cờ này e rằng đã đi nhầm rồi. Tuy hoàng a mã thường nói Mãn-Hán một nhà, nhưng cũng không muốn nhi tử mình thích những giáo lí còn sót lại của người Hán, đạo giáo không phải do người Hán tự mình sáng tạo ra sao? Cho dù là tin đạo, lựa chọn đầu tiên không phải là Phật giáo sao? Dù sao Phật giáo cũng không phải của riêng người Hán.

“Xá lợi là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm.” Chép lại một câu trong kinh Phật, Dận Chân hạ bút xuống, trong mắt vẫn không hề có gợn sóng nào.

Quý phủ Dận Hữu, y nhận được lời mời của quý phủ Bát a ca, nói là tuy phủ đệ hai người gần nhau, nhưng mấy năm nay không có hảo hảo họp gặp, có chút tiếc nuối v..v. Dận Hữu nhìn bố y nam tử của quý phủ bát đệ quỳ gối trước mặt mình, “Là Bát đệ mời, làm huynh trưởng nào có thể cự tuyệt, ngày mai gia sẽ cùng phúc tấn đến làm phiền.” Nói xong, y bưng chén trà lên.

Bố y nam tử thấy Thất a ca bưng trà có ý tiễn khách, liền thông minh dập đầu một cái rồi lui ra ngoài.

Dận Hữu đặt chén trà xuống, nhíu mày, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lúc chạng vạng mà cho người đi mời khách, quy củ hiện tại của Bát đệ thật là lạ. Còn nói rõ là mời mình cùng Cẩm Tố đến, y cũng muốn nhìn một chút xem lão Bát đang có chủ ý gì. Dù sao y cũng chỉ là một hoàng tử không quyền không thế mà thôi.

Ngày hôm sau, Dận Hữu thay triều phục ra, mặc áo choàng ngày thường, và mang theo Cẩm Tố đến quý phủ Bát a ca… Sau khi đến đó mới biết lão Bát chỉ mời y và Cẩm Tố. Cẩm Tố bị Bát phúc tấn mang đi, y cùng với lão Bát ở lại phòng trà, uống thứ nước trà không tí mùi vị kia.

“Phủ đệ của Thất ca cùng đệ rất gần nhau, ngày sau chúng ta nên qua lại nhiều hơn mới phải.” Bát a ca cười nói, “Phúc tấn của ta cứ nhắc mãi Thất tẩu, nàng nói muốn cùng Thất tẩu tâm sự giết thời gian, khó có được hôm nay Thất ca lại cùng Thất tẩu đến, Thất ca không biết nàng cao hứng biết bao nhiêu đâu.”

Dận Hữu áy náy cười, “Là ca ca không đúng, lúc trước ta bận giải quyết chuyện tình ở công bộ, mọi việc trong phủ đều giao cho Thất tẩu ngươi một mình xử lý, cho nên ngày thường nàng cũng rất bận rộn, làm sao còn có thời gian bồi Bát đệ muội, đợi sau khi trở về ta sẽ bảo nàng qua chơi với Bát đệ muội lúc rảnh rỗi.” Nói xong, lại bồi thêm một câu, “Thất tẩu của ngươi thật là lợi hại nha, mọi chuyện trong phủ đều quản lý rất tốt, có một số việc ta vừa nghe đã đau đầu, nhưng nàng lại có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp, thật ra việc này thật hao tâm tổn sức lại tốn thời gian.”

Nghe xong những lời này, tầm mắt Bát a ca dừng lại trên khối ngọc bội mà Dận Hữu đang đeo bên hông, “Thất tẩu là người hiền lành, đệ đệ nên chúc mừng ca ca mới đúng.” Khối ngọc bội này, hình như có chút quen mắt.

Dận Hữu nghe vậy cười khẽ, trong lòng y dường như đối với lời này của Dận Tự rất bình thường. Lúc này, một tiểu thái giám canh giữ ở bên ngoài vào báo, nói là Tam a ca, Cửu a ca, và Thập Tứ a ca đến.

Dận Hữu nghe vậy, trong lòng liền thầm than, tại sao Thập Tứ vẫn cùng lão Bát qua lại, thật là một tên không lương tâm, chính mình cho hắn biết bao nhiêu đồ chơi nhỏ, ngay cả trà cụ mình thích nhất đều đưa cho hắn, hắn lại hướng về ngoại nhân, nếu y là Tứ ca, nhất định sẽ đánh hai tay tiểu tử này.

“Bát ca, Cửu ca nói hôm nay phủ ngươi có ăn ngon, ta không mời mà tự đến, Bát ca sẽ không ghét bỏ người đệ đệ đến ăn chực đi?” Thập Tứ chưa đến, tiếng đã tới trước, vào cửa nhìn thấy Dận Hữu đang ngồi, trong mắt hiện lên tianghi hoặc, nhưng rất nhanh liền cười giễu cợt, “Thì ra Thất ca cũng ở đây, chẳng lẽ ngươi cũng tới ăn ké?”

“Ta là được Bát ca của ngươi mời đến, làm sao có thể so sánh với da mặt dày của ngươi?” Trong lòng Dận Hữu ẩn ẩn có chút hiểu được, tên tiểu tử này, đoán chừng là đến quấy nhiễu đi, về phần ý tưởng có phải là gián điệp hay không, y cũng không biết.

Tuy lão Cửu cùng y có vẻ không thích nhau, nhưng vẫn giữ ôn hoà, Dận Hữu cũng lười cùng hắn so đo, sau khi mấy huynh đệ đến sân nghe diễn, không biết tại sao lão Tam lại nhắc đến chủ đề đạo giáo.

“Đạo sĩ có cái gì hay mà xem.” Thập Tứ vừa bóc quýt, vừa không chút để ý mở miệng nói, “Ta nghe nói mấy người đắc đạo thật sự đều ẩn cư ở thâm sơn, còn đi khoe khoang khắp nơi, phần lớn là kẻ lừa đảo. Tam ca, ngươi đừng tin những người này a.”

Dận Hữu chậm rãi uống một ngụm trà, đời sau có đồn đãi Thập Tứ a ca là người nói chuyện lỗ mãng, xem ra cũng không phải là không có đạo lý, nhìn xem, lão Tam bị Thập Tứ chèn ép liền có sắc mặt khó coi, so với đào kép trên sân khấu kịch còn thú vị hơn.

“Tin hay không cũng chả sao, dù sao cũng chỉ là mua vui.” Tam a ca không hổ là người có khí độ tài hoa xuất chúng nhất trong đám a ca, rất nhanh liền cười nói, “Vừa đúng lúc ta có dẫn theo một vị đạo sĩ, gọi là Trương Minh Đức, không bằng để cho hắn cho chúng ta xem thử bản lĩnh của mình.”

“Lời này của Tam ca thật có đạo lý, kêu hắn ra làm cho gia nhìn một cái.” Miệng của Cửu a ca như dạo kỹ viện, hiển nhiên cũng không đem cái tên đạo sĩ kia vào mắt.

Tam a ca cũng không giận, cho gã sai vặt kêu Trương Minh Đức đến.

Dận Hữu nhìn vị đạo sĩ trước mắt này, tuổi chừng không quá ba mươi, có cảm giác một chút thanh tu, thân hình hơi gầy, cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, trên búi tóc cài một cây gỗ đào, mặc trên người đạo bào màu xanh, tay cầm một cây phất trần, bộ dáng nhìn như cao nhân.

“Cho gia xem thử ngươi có bản lãnh gì nào.” Thập Tứ liếc mắt, cao thấp đánh giá Minh Đức, sau đó nói, “Nếu không chứng minh được ngươi là cao nhân, tâm tình gia cũng sẽ không hảo.”

“Bần đạo không dám tự xưng cao nhân, thiên hạ Đại Thanh rộng lớn, cao nhân vô số, bần đạo chẳng qua là hiểu một chút đạo pháp mà thôi.” Nói xong, hắn vung phất trần lên, trong tay xuất hiện một đứa bé bằng quả đào lớn cỡ nắm tay, hai tay dâng lên trước mặt Thập Tứ, “Thỉnh Thập Tứ a ca nhấm nháp.”

Dận Hữu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Thập Tứ, trong lòng liền phỏng đoán quả đào này là do dùng phương thức đặc thù trồng ra, hoặc là dùng phương pháp đặc thù cất giữ, nếu Trương Minh Đức nguyện ý nói cho y biết, y cũng muốn nếm thử một phen. Ừm, trò ảo thuật này không tồi a, ít nhất động tác vẫn rất nhanh. Đạo bào rộng thùng thình kia, không biết trong đó còn cất cái gì nữa?

Sau đó, Trương Minh Đức lại biểu diễn một màn đem hoa hồng biến thành hoa lam, lòng bàn tay bốc ra lửa, rồi sau đó biến thành bạc, khiến vài vị a ca mãnh liệt chú ý, cuối cùng, hắn tung ra đòn sát thủ.

Đó chính là cho người đem vào mấy con gà nhỏ cỡ quả táo rồi cho bọn chúng biểu diễn xếp hàng, làm cho vài vị a ca bắt đầu tin tưởng hắn có năng lực có thể cùng động vật trao đổi, được trời xem trọng.

Dận Hữu bóc hạt hướng dương, đối với kỹ thuật ảo thuật không dùng tiền cùng kỹ thuật thuần thú, hắn nhìn xem rất vui, mấy thứ này khiến y nhớ tới kiếp trước của mình, đó chỉ là một tí kỹ xảo dụ con nít thôi, nhưng với bối cảnh hiện tại, vẫn có chút dọa người. Ngay cả Thập Tứ lúc đầu còn lộ vẻ khinh thường, giờ đây cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Xem ra đạo trưởng quả nhiên là cao nhân đắc đạo.” Ngôn ngữ của Cửu a ca cũng khách khí không ít, “Không biết Trương đạo trưởng có khả năng nhìn được mệnh người?”

Trương Minh Đức vẫn giữ bộ dáng không vui không giận hành lễ rồi nói, “Bần đạo nhìn xem một chút, kính xin Cửu a ca thứ cho bần đạo mạo phạm.” Nói xong, hắn tiến lên vài bước, nhìn vân tay của Cửu a ca rồi nói: “Cửu a ca sinh ra đã phú quý, người có tướng đại phú đại quý, ngày sau cũng là như thế.”

Sau đó lại nhìn vân tay của mấy vị khác hoàng tử, phần lớn đều là cát ngôn, chỉ khi xem vân tay của Bát a ca, sắc mặt khẽ biến nói, “Bần đạo xem tay Bát a ca, ngày sau hẳn là quý không thể tả nổi.”

Tam a ca nghe xong lời này vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt lão Cửu cùng Thập Tứ liền biến đổi, Dận Hữu nghe được cũng giống như không có nghe thấy, trước mặt đã chất không ít quả. Nhìn thấy Trương Minh Đức đi tới chỗ mình, y khoát tay nói, “Gia không có hứng thú đối với chuyện sau này, ngày sau thế nào thì cứ để sau này tính, không phí tâm thần đạo trưởng.”

Trương Minh Đức nghe vậy, cũng không kiên trì, chỉ nói: “Thất a ca quả thật là người rộng rãi.” Nói xong liền không trêu chọc vị này, hắn có thể cảm giác được ánh mắt của vị này nhìn hắn hoàn toàn khác với các vị hoàng tử khác, từ đầu đến cuối, vị này giống như là đang nhìn một tuồng kịch, loại cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất bất an.

Dận Tự nắm chặt chén trà trong tay mình, khẽ rũ mắt, quý không thể tả. . . Trừ bỏ vị trí kia, ai còn có thể xưng là quý không thể tả?

Trong lòng Dận Hữu thực hoài nghi dụng ý của lão Tam, hôm nay ở đây có tới mấy người, những lời như quý không thể tả nghe có vẻ rất hay, nhưng nếu rơi vào tai Khang Hi, lão Tam có phải hay không sẽ trở thành vì hiếu kính hoàng a mã cho nên vạch trần dã tâm của lão Bát đại hiếu tử? Nếu lần này vô sự, ngày sau Dận Tự thật sự có thể đi lên ngai vị, lão Tam sẽ nhờ lúc này mà được thơm lây? Mà ngày thường Bát a ca luôn biểu hiện bình dị gần gũi, khi nghe lời này, làm sao có thể không có nửa điểm tâm động? Không thể không nói, hành động lần này của lão Tam thật là một mưu kế rất hay.

Đi ra khỏi quý phủ của lão Bát, Thập Tứ đi theo Dận Hữu đến quý phủ của y, mới vừa vào cửa, liền nghe hạ nhân báo Tứ a ca vừa đến.

Cẩm Tố nghe vậy cũng không quấy rầy ba huynh đệ bọn họ nói chuyện, mang theo nha đầu hậu hạ bên người quay trở về viện của mình.

Dận Chân ngồi ở trên ghế, nhìn một lớn một nhỏ đicvào, tay vỗ về ngọc bội bên hông, không nóng không lạnh hỏi: “Quý phủ của lão Bát rất thú vị?”

Thập Tứ nghe thế, liền dùng vẻ mặt kinh ngạc đem chuyện đã xảy ra kể lại, nói xong thì thấy sắc mặt của Tứ ca nhà mình không tốt lắm, liền xê dịch đến bên người Dận Hữu.

“Chỉ là chút trò bịp trong dân gian mà thôi, Thập Tứ đệ, ngươi vẫn còn phải học hỏi nhiều.” Dận Hữu thấy thế liền nói, “Người Hán ở trong dân gian có rất nhiều chiêu thức lừa bịp, dùng những thủ đoạn nhỏ mà biểu diễn, cũng không phải do trời phù hộ gì.” Nói xong, lại biễu diễn một tròảo thuật đơn giản cho Thập Tứ xem, y xé nát tờ giấy, cuối cùng mở ra vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Đây là tiết mục ảo thuật lừa bịp vào mỗi dịp cuối năm, khi ảo thuật gia biểu diễn trò xé báo này, bởi vì thao tác đơn giản, cho nên y vẫn nhớ rất kỹ.

“Thì ra hắn chỉ là một tên lường gạt!” Thập Tứ thẹn quá thành giận, nhưng do Tứ ca còn ở đây, nên hắn cũng không dám rống to, đàng mệt mỏi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Dận Hữu chú ý thấy sắc mặt của Dận Chân vẫn bình thường, y cũng yên lòng, người ở thời đại này, phần lớn vẫn còn có chút tư tưởng mê tín, vì để cho Dận Chân không có áp lực gì, y đành mặt dày mượn mánh khóe người đời sau, trong lòng không khỏi vạn phần cảm tạ tiết mục cuối năm đó có phần vạch trần bí ẩn kia a.

Sau khi Thập Tứ rời đi, Dận Hữu ngồi xuống cái ghế bên cạnh Dận Chân, cười nói: “Thủ đoạn của vị đạo sĩ kia cũng không tệ lắm, nhìn cũng thú vị, sau này ta sẽ mượn người này từ Tam ca, đem về làm chút xiếc ảo thuật gì đó cho ngươi nhìn một cái.”

“Thật là không có tiền đồ, mấy thứ này có gì hay mà xem.” Dận Chân mắng, “Lúc trước thì bận rộn đến không thấy được thân ảnh, hiện nay thì thảnh thơi rồi, còn tới quý phủ Bát đệ xem diễn.”

“Bát đệ phái người tới mời, ta đành phải đi xem náo nhiệt thôi.” Dận Hữu nói xong, liếc nhìn trong phòng không có hạ nhân khác, liền hạ giọng nói, “Gần đây Mã Kì đại nhân cùng Bát đệ bất hòa, Bát đệ muội muốn cùng Thất đệ muội của ngươi tự ôn chuyện cũ, cho nên ta đành phải cùng nàng đi.”

Dận Chân nghe vậy cũng không nói gì, nhưng đối với lão Bát luôn tỏ vẻ ôn hòa kia đã có chút chán ghét, nếu Thất đệ không thân cận với mình, hôm nay không biết lại là loại bộ dạng nào nữa?

Bát phúc tấn là cháu gái An Đông Vương, nữ nhi Hòa Thạc ngạch phụ, phía sau còn có một Quách Lạc La thị, lão Bát được một trợ lực lớn như vậy, dã tâm lại lớn, nếu thật sự để Thất đệ đến đấy… Nghĩ vậy, ánh mắt Dận Chân dần trở nên lạnh lùng, hắn không đành lòng tính kế người này dù chỉ là nửa phần, thật ra lão Bát cũng nghĩ nhiều rồi, cũng thật có thú vị.

Thấy sắc mặt Dận Chân vô cùng khó coi, Dận Hữu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Tứ ca, ngươi không cần lo lắng, ta tự biết có chừng mực.”

Dận Chân ngẩng đầu, thấy trong mắt Dận Hữu hiện lên thần sắc lo lắng, hắn liền trở tay cầm lấy tay Dận Hữu, lòng bàn tay liền truyền đến sự ấm áp, tuy có chút giật mình, nhưng hắn rất muốn đưa tay đem người trước mắt này ôm vào trong lòng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nếu như không có Trương Minh Đức nói những lời này, lão Bát có thểsẽ không thảm như vậy. Nếu hắn không tin những lời này của Trương Minh Đức, cũng không có dã tâm lớn như vậy, có lẽ sau này sẽ không bị Khang Hi nghi ngờ trong lòg, càng sẽ không bị Ung Chính sau khi lên ngôi chúýđến. (chú thích: trời gian văn trung Trương Minh Đức xuất hiện không phù hợp với lịch sử, không cần khảo chứng ORZ)

Trong lịch sử ghi lại, lão Bát cùng Vương Công triều thần tương giao, một hoàng tử lại cùng triều thần quan hệ thân thiết, không phải càng làm cho vị hoàng đế cha mình thêm nghi thần nghi quỷ sao?

Chung quy lão Bát biểu hiện rất hoàn mỹ, đáng tiếc do hoàn mỹ quá, mà cuối cùng làm cho Khang Hi nghi kỵ, tạo nên nhiều bi kịch sau này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio