Chính là nó,cái thứ đã lôi tôi xuống vực,nhưng lúc đó sao lại dấy lên suy nghĩ đấy là sinh vật không có thực thể,không có sự sống?rành rành nó đang hiện hữu trực nuốt tôi vào bụng thế kia.
Liếc mắt thấy chiếc túi của Âu Tử Dạ văng sang bên cạnh,một bao da màu đen lộ ra khỏi miệng túi xách ,mà cái miệng bao da cũng chẳng buột chặt,tôi thấy một khối ngọc tím đậm.
Cái miệng to đùng đoàng lao xuống,trong tíc tắc tôi phóng đến rút lấy khối ngọc ra hướng lên ,nó là chuôi của thanh kiếm Thắng Tà,một phát đâm vào chính giữa.
Ánh sáng từ thanh kiếm nhẹ lan tỏa,vô vàn tia xanh đậm lóe lên,xuyên qua cơ thể Hồn Độn.Mắt tôi,thế mà lại không nhắm lại,trừng trừng nhìn thấy cơ thể nó là một khối dịch trong suốt,giống như một khối thủy tinh màu đen có thể nhìn thấu qua bên kia.Nó đích thực không có thực thể,không phải là sinh vật có sự sống,hay nói đúng hơn,thực chất nó cũng chẳng phải là ma thú Hồn Độn.
Từ trong cơ thể nó ,vô số luồng khí đen xì tháo chạy.Chúng chạy náo loạn đi 4 phương 8 hướng như thể một ổ rắn đang quấn quýt ngủ đông cùng nhau một chỗ lại bị dội cho một dòng nhiệt lưu nóng bỏng từ trên cao xuống.
Những dòng hắc khí sau khi phát tán ,mỗi nơi tụ lại tạo thành một hình thù kỳ dị.Trong bóng tối bủa vây,những dáng hình này có màu xanh xám,họa lên một tư thế cổ quái.Thân trên hạ thấp,tứ chi dán vào mặt đất tựa như con ếch,bụng trương phình mà tứ chi lại thon dài,gầy gò như một kẻ ốm đói với cái cần cổ nhỏ xíu cắm cái đầu to đùng lên trên.
Nó không phải động vật,càng chẳng phải con người,chỉ là oán niệm cố chấp từ ngàn năm tích tụ lại,là linh hồn sau khi chết bị chuyển vào Ngạ Qủy Đạo.Là tự nguyện cũng là lời nguyền trói buộc.
Bản thân quái thú Hồn Độn là ác linh,bị thanh kiếm cổ Thắng Tà giam cầm xuốt hai ngàn năm qua,là oán khí được tập hợp từ vô vàn chấp niệm xa xưa không cách nào tháo gỡ,là vong linh của cả ngàn dân làng Ngư Dương cứ luẩn quẩn mãi nơi này,bảo vệ khu địa thạch linh thiêng.
Đám bóng đen này bám đầy trên vách hang,trên mặt đất,la liệt khắp mọi nơi trong tư thế bò thấp ngẩng cao đầu chằm chằm nhìn về phía tôi như trực chờ xông tới cắn xé.Đôi mắt chúng nó mở cực đại,toàn tròng trắng dã,giống y hệt cái đám nhìn tôi rơi xuống giếng sâu trong mơ.
Tôi thấy mình thường ngày tuy chẳng quan tâm lo lắng tới ai song cũng chẳng tạo ra thâm thù đại hận gì tới mức phải gánh chịu quả báo không có đường chạy thoát thân thế này.Thanh kiếm cổ cầm trong tay thực muốn vất bỏ,hiện giờ nó dường như đang ngấm ngầm ăn tươi nuốt sống tôi.
Tay cầm nơi tiếp xúc với chuôi kiếm,dưới lớp bao tay và vải áo rách nát cảm giác những dòng khí tuôn ra như một đám trùng vặn vẹo bò lan tới cánh tay ,dính chặt tới mức không có cách nào tháo bỏ,tưởng như chỉ còn chiêu chặt đứt cánh tay phải may ra bản thân sẽ không bị biến thành cương thi cho nó thao túng.
Nghĩ tới bộ dáng sau khi bị nó hoàn toàn khống chế,tôi thực sự không muốn sống dở chết dở như thế nhưng mà dù có vất bỏ được Thắng Tà thì vẫn còn lũ bóng đen kia túc trực.Xem ra đường nào cũng phải chết,trước khi tâm trí hoàn toàn biến mất cũng muốn giết bớt vài đứa cho hả giận.
Rất nhiều rất nhiều bóng ma quái dị vây quanh,không nhìn thấy một khoảng trống,chẳng tìm ra một lối thoát,thập diện tử địa.Rồi trên khuôn mặt chúng ở vị trí miệng lần lượt xuất hiện cái khe dài hẹp,từ đó 2 hàm răng trắng ởn nhe ra ,âm thanh ma quái bật lên.
-cứu tôi!
Chúng thi nhau thốt ra cái từ đó,tôi rùng mình khiếp hãi,chúng tại sao lại kêu cái từ đó?là dụ dỗ những người ngốc nghếch như tôi sao?nhưng bây giờ khi đã chân chính đối mặt rồi thì còn nói cái từ đó để làm gì? “cứu tôi” sao? Con mẹ nó chứ lão tử đây mới là người cần cái câu đó đấy.Đừng có nói cái từ đó bằng cái chất giọng vô hồn đó nữa.
Được rồi ,tới đây nào lũ yêu ma,có chết lão tử cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lót lưng,nghĩ thế tai trái bọc lấy tay phải,2 tay cầm kiếm vung lên dứt khoát và hữu lực chém tan một bóng đen.Những sợi âm khí đen xen tím vặn vẹo như trùng từ tay phải bắt dính vào tay trái,cảm giác như đám giun ẩm ướt nhớp nháp cắn cái miệng nhỏ nhỏ lởm chởm răng nhọn sắc vào da thịt,từ từ hút máu ký chủ.
Một bóng ma rồi lại một bóng ma liên tục thi nhau lao tới ,tranh nhau xâu xé tôi như thể sợ mất phần mất lân.Chúng phóng lên như một đàn cóc nhái ,2 tay và chân gầy tong teo lại dài ngoằng còn cái bụng thì trương to lên như bụng bà bầu,mắt mở thao láo như mắt cá chết ,răng thì phô hết cả 36 chiếc ra,kéo rộng tới tận mang tai như bị rạch thêm.
Nhiều như quân âm binh ngoi lên từ địa quỷ thế kia mà tôi chỉ có 2 tay cầm một thanh kiếm,luận về tốc độ về sức mạnh đều không bì kịp Âu Tử Dạ thì có thể chống trả được mấy hồi?Tôi biết mình chỉ là tên gà mờ hữu khí vô lực nhưng vẫn không muốn làm mất mặt chí khí nam nhi,cắn răng dốc sức chém chém.
Thắng Tà như là khắc tinh của chúng,rõ ràng rất sợ kiếm cổ nhưng bọn nó dường như lại bị hút tới,vừa là tự nguyện vừa là ép buộc,thật sự không hiểu nổi.Thanh kiếm này chém vào chúng nó như cắt vào không khí,lập tức đám bóng đen tan đi như yên vụ.Uy lực bá đạo kinh khủng là thế nhưng vì sao cái đám ma kia vẫn điên cuồng lao tới,dường như là bất chấp,chẳng lẽ lại thèm khát máu người tới vậy?
Một bóng đen trước mặt lao tới,tôi vung tay dễ dàng chém trúng xong thuận thế chém một con phía bên phải,một con bên trái lao xuyên vào người khiến tôi đau buốt tới mức nhắm mắt lại lặng đi.Nhưng tôi chẳng có thời gian dư giả mà chờ hồi sức,một con lại một con nhắm vào tôi mà lao tới cuồng nhiệt.
Cứ chém tan được vài con ma lại bị vài con ma bụng bầu lao xuyên vào người như một khối băng hình lăng trụ phóng tới,khiến cơn đau chồng chất lan tới tận óc ,nhức nhối tới mức chỉ muốn đập đầu vào đá tự tử.
Tôi tiếp tục chật vật cầm chắc thanh kiếm bỗng trở nên nóng bỏng rát từ lúc nào,trên thân kiếm có những mảng máu đỏ tươi thấm vào,dĩ nhiên không phải của bọn bóng đen kia,vậy hẳn là máu tôi rồi.Tay phải cầm kiếm dường như bị khối tử ngọc kia coi là thịt mà nướng,lòng bao tay phải hoàn toàn rách nát,bị chất nóng làm cho vải co lại,máu từ lòng bàn tay từ từ chảy lan tới lưỡi kiếm rồi thẩm thấu như nước mưa chui vào lòng đất khô hạn.
Mỗi một lần chém tan một bóng đen,giữa hàm răng 36 chiếc âm thanh “ cứu tôi” kỳ quái lại phát ra,trực tiếp đâm vào màng nhĩ tôi ,nhức óc kinh khủng.Mỗi một lần một bóng đen lao tới người tôi,nó như mũi băng đâm vào đầm nước rồi chìm xuống, hút lấy một phần dương khí,tôi như bị vắt kiệt sức lực,thật sự muốn buông xuôi.
Tôi nhìn về phía ánh sáng xa xăm phía trước,Âu Tử Dạ và Đào Ngột đánh tới đâu rồi?sắp xong chưa?tôi sắp không xong rồi?sắp không chống cự được nữa,thật sự không được nữa.
Nước mắt suýt rơi,tôi chưa muốn chết,không phải bây giờ,không phải lúc này.
-Âu Tử Dạ!
Tôi vận sức hét lớn,chém vào một bóng đen hắc ám bên trái,một con từ trên cao nhảy bổ vào âm khí tức tốc lan tỏa như dầu hôi lan trên mặt nước,lan tới đâu bòn rút sức sống tới đó,đôi chân run rẩy,tôi loạng choạng lùi lại mấy bước.
-Âu Tử Dạ!
Một bóng ma bụng bầu từ mặt đất lao lên,tôi nhìn thấy cũng chém trúng dễ dàng,chỉ là 2 con ma khác trái phải mỗi bên đồng thời phóng tới thân thể kiệt quệ này.Tôi đứng chẳng vững nổi,quỵ một chân xuống,máu từ lòng bàn tay phải chảy vào lưỡi kiếm lênh láng.
-cứu tôi!
Tôi nhắm mắt lại,thều thào thốt ra,từng tế bào đều mệt mỏi dã dời.
Dường như biết tôi suy kiệt,vô số bóng ma như họ hàng nhà ếch nhái lao tới như sóng triều ập,chẳng gì cản nổi.Tôi chỉ chém tan được vài con,số đông đều nhập vào cơ thể ,giống như bị cưỡng chế nuốt sống từng con sâu băng khổng lồ,để chúng lấy đi không biết bao nhiêu dương khí.