Sau khi đi ra khỏi công hội kẻ mạo hiểm, La Mông và Pháp Phí đều ngẩn người.
Có một đội binh lính đi qua. Bon họ đội mũ sắt, mặc áo giáp nhẹ, trên lưng đeo trường đao, tay cầm khiên. Người đi đầu cưỡi chiến mã, mặc trọng giáp có một thứ uy nghiêm.
Trên bộ giáp của y không ngờ có ký hiệu một cái thuyền buồn màu lam, bên trên có một cái vương miện. Hai bên có dải lụa trang sức treo một cái huân chương.
Tới thế giới này lâu như vậy cho dù thế nào thì La Mông cũng biết được đó là dấu hiệu của gia tộc hoàng thất Phất Lý Đức.
Bốn trăm năm trước, anh hùng Mai Khắc Tháp nổi tiếng trong trận hải chiến, rồi trong trấn chiến đuổi mai lập được chiến công hiển hách. Nhờ đó mà mới thành lập được vương quốc A Phổ Tư ở vùng duyên hải. Mà ở cái thế giới này vương quốc cũng không rộng lắm, chưa có được quy mô của một đế quốc.
Ở cái thế giới mà có sự tồn tại của thần linh thì cái gọi là đế quốc thống nhất chỉ là chuyện vô căn cứ.
Bởi vậy mà trong lịch sử, trăm năm trước có nói tổng diện tích vương quốc nơi La Mông ở chiếm năm mươi lăm cây số vuông. Trong phạm vi vương quốc có chừng bảy quận.
Chỉ có điều theo những gì ghi lại thì quận Ai Đức Mễ, quận Hòa Phổ Lan là lãnh địa của hoàng thất. Đặc biệt là quận Hòa Phổ Lan chính là một bình nguyên phì nhiêu, là vùng sản xuất lương thực cho cả nước, đồng thời có rất nhiều nho và ô liu. Trên thực tế nó sớm trở thành khu vực cơ bản của hoàng thất.
Quận Áo Ân Nhĩ và quận Y Lâm Sâm là những nơi mà sự ảnh hưởng của hoàng thất còn lan tới, đồng thời cũng hiếm một chút lãnh địa.
Còn ba quận Mạt Khắc Đặc, Lỗ Mỗ Khắc và Đức Đạt Cách đều do các bá tước nắm giữ. Trên danh nghĩa là phụ thuộc vương quốc nhưng thực chất là tự trị.
Quận này của hắn chính là quận Mạt Khắc Đặc do bá tước Khảm Phổ Lâm và các quý tộc cai quản. Tại sao quân đội của quốc vương có thể tới đây?
Nghĩ tới chuyện số lượng kẻ mạo hiểm tăng lên trong rừng Kinh Cức, La Mông liên hệ một chút liền nghĩ tới điều gì đó. Pháp Phí nói:
- La Mông! Đi thôi. Chẳng phải ngươi muốn tới cửa hàng Khắc Lan Phổ để gặp Ba Ân Nhĩ và Phí Tề Á hay sao?
Suy nghĩ bị cắt đứt, La Mông gãi đầu rồi nios:
- Được! Vậy chúng ta đi thôi.
Trên Trái Đất, thành thị thời trung cổ đường phố lầy lội. Nhưng ở thế giới này đã có cống thoát nước, hơn nữa, trong thành có người chuyên dọn vệ sinh, và dọn dẹp được phố.
Hiện tại, trên đường phố tất cả mặt tiền đã trở thành cửa hiệu và vô số các quán.
La Mông và Pháp Phí bước đi. Trên đường, người đi lại cũng không đông lắm. Mặc dù ngôi thành này không lớn nhưng tập trung rất nhiều thương nhân và kẻ mạo hiểm.
- Tới cửa hàng Khắc Lan Phổ rồi. - La Mông liếc mắt trông thấy liền nói.
Cửa hàng Khắc Lan Phổ ở trong thành có diện tích vừa phải.
Khi La Mông và Pháp Phí đi vào, liền có bồi bàn bước ra đón tiếp:
- Hoan nghênh hai vị tiên sinh. Không biết có thể giúp gì cho hai vị?
- Ta là La Mông! Hãy thông báo cho quý chủ nhân. - La Mông nói xong liền bước vào bên trong. Trong đại sảnh bố trí có thể nói là tương đối đẹp, có phong cách.
Người nọ chỉ đơn giản nói với người sau quầy mấy câu rồi lên lầu hai, nhẹ nhàng gõ một cánh cửa.
- Là ai? - Âm thanh của Ba Ân Nhĩ vang lên.
- Xin chào ngài! Có hai người tên là La Mông và Pháp Phí muốn tìm ngài.
Chỉ sau một phút, cửa phòng mở ra. Sau khi nhìn thấy hai người, Ba Ân Nhĩ liền cười nói:
- Hoan nghênh! Mời hai vị vào đây. Hôm nay tại sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?
- A! Bọn ta tới công hội kẻ mạo hiểm, đồng thời cũng tới đây để quyết toán. - La Mông cũng không khách khí, ngồi xuống một cái ghế.
Tổng kết cuối năm gần như là truyền thống của nhiều nước và nhiều xã hội. Ở thế giới này cũng không ngoại lệ. Hiện tại đang là tháng mười một, tính toán sổ sách là hơi sớm.
Ba Ân Nhĩ ngẩn người ra nói:
- Vậy tốt.
Lão cầm giấy bút, tính toán một chút rồi nói:
- Tiên sinh La Mông! Hiện giờ giao dịch được tổng cộng mười một món. Chủ yếu là dược thảo trong lần thứ hai có số lượng khá lớn. Hiện tại ngài còn nợ đồng vàng.
Nghe thấy vậy, Pháp Phí nhướng mày. Mới một năm trước, cả hai vì ba trăm đồng bạc mà quá lo. Hiện tại số tiền đó gần như không có ý nghĩa gì cả.
La Mông nghe xong, nhẹ nhàng nói một cách bâng quơ:
- Nếu như không có gì thay đổi thì năm sau lương thực thu hoạch trên lãnh địa có lẽ cũng giống như thu hoạch lúa mì trước vụ đông. Tính toán cả lương thực và vật tư, ngươi tính bao nhiêu tiền.
- Nếu như lần trước, thì do giá cả gần đây có tăng lên nên cũng phải được đồng vàng. - Ba Ân Nhĩ nhấm một chút trà rồi trả lời.
- Ta cũng có thể trước tháng sáu giao dược thảo cho ngươi. Số lượng đó đều là do phong ấm sản xuất, chất lượng của nó tin rằng ngươi cũng biết. - La Mông nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Nếu xét số lượng thì nhiều hơn lần trước một nửa.
- Nhiều hơn một nửa?- Ba Ân Nhĩ hít một hơi rồi nói:
- Nói như vậy thì ta mua vào với giá ba trăm đồng vàng có được không?
La Mông trầm ngâm một chút rồi đồng ý. Ba Ân Nhĩ thấy vậy liền mỉm cười. Trong một năm qua, làm ăn với La Mông khiến cho lão kiếm lời được rất nhiều.
La Mông hỏi một cách bâng quơ:
- Gần đây giá lương thực và vật tư có tăng lên à?
- Đúng vậy! Tăng lên rất nhiều. Chẳng những lương thực mà dược thảo cũng thế. - Ba Ân Nhĩ trả lời.
- Nếu vậy thì chắc chắn là buôn bán tốt. Nếu có cơ hội thì đừng quên hợp tác với ta. - La Mông chỉ nói vậy.
Sau khi trở thành Đức Lỗ Y, có được căn cứ an toàn, cuối cùng thì La Mông cũng có thể thở phào. Ở cái thế giới này, có một vùng đất để sống yên thân, những kinh nghiệm ở Trái Đất cũng từ từ được phát huy.
Thành thị ở thế giới thường có diện tích không rộng lắm. Thủ đô của vương quốc cũng chỉ có tới năm vạn người. Nghe nói cả đại lục chỉ có một số ít thành thị là có dân cư đạt tới mười vạn người. Thành thị bình thường chỉ có từ năm vạn tới hai vạn người.
Ở thế giới này, hiện tại mức độ sản xuất cũng tương ứng. Một thành thị có vạn người, hàng năm cần ba tấn lương thực. Những nông thôn xung quanh phải cần tới hai mươi vạn mẫu mới có thể nuôi sống cư dân thành phố.
Con số này cũng không chính xác, chỉ đại khái một chút mà thôi.
Bình thường hàng hóa được duy trì ở một mức độ nào đó. Hiện tại được nâng lên hiển nhiên là có vấn đề.
Ba Ân Nhĩ nghe thấy La Mông nói vậy thì lắp bắp kinh hãi, đánh giá La Mông. Với trình độ tri thức ở thế giới này, nghe La Mông nói vậy thì thật là khó tin.
Chẳng hạn như Pháp Phí thì làm sao mà nghĩ ra được vấn đề này?
Sự liên hệ như vậy, chỉ có loại thương nhân già dặn như Ba Ân Nhĩ mới có thể nhận ra và lợi dụng. Nghe La Mông nói vậy, lão chần chừ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đúng là như vậy. Trong thành dự trữ lương thực nên thu mua rất nhiều.
Sau đó lão liền ngậm miệng không nói nhiều nữa.
Cuối cùng thì La Mông là người ngoài, đối với chuyện này nói nhiều cũng không có lợi. Thấy Ba Ân Nhĩ có chút lo lắng, La Mông ngạc nhiên, một lát sau liền nói tiếp:
- Ta muốn chuẩn bị một số lễ vật.
- Đưa cho ai? - Ba Ân Nhĩ hỏi.
- Đầu tiên là cho lĩnh chủ đại nhân, trên danh nghĩa là tùy tùng của y. - La Mông nói một cách thản nhiên.
- Chuyện này tất nhiên. Lễ vật này ta sẽ chọn. - Ba Ân Nhĩ nở nụ cười. Đối với chuyện của La Mông như vậy, trên đại lục này cũng là chuyện bình thường.
- Tiếp theo là lễ vật cho tiểu thư Ngả Lỵ Ny. Chuyện này ngươi hãy chọn cho ta vật nào đó trị giá khoảng chừng một trăm đồng vàng.
- Một trăm! - Tất cả đều lắp bắp kinh hãi. Số lượng này bằng với một nửa năm thuế của cả một thôn.
- Còn gì nữa không?
- Cho Kiệt Pháp! Mặc Đặc và tiên sinh Khắc Duy Nhĩ, kỵ sĩ Đái Mặc Tạp. Mấy thứ này chỉ là chút lễ mọn, tỏ trọn tình nghĩa.
- Cuối cùng, thì cho người trong lãnh địa của ta. Chi ra thành dân tự do và tá điền. Mỗi nhà đều có một chút quà mừng năm mới. Dù sao thì lãnh địa cũng thành lập được năm đầu tiên. - La Mông nói xong thì cười khổ một chút. Thân là lĩnh chủ, chẳng cần biết tới việc nhân từ hay không. Nếu không có lý do hợp lý chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Điều cuối cùng, Ba Ân Nhĩ có chút bất đắc dĩ, nhưng lý do có chút miễn cưỡng nên có thể đồng ý được.
Cuối cùng là vì hai nhà Pháp Phí và Ni Khắc mua một số lễ vật, đưa tới trước cuối năm. Số quà này tổng giá trị chừng hai trăm đồng vàng khiến cho Pháp Phí đau lòng. Nhưng đối với La Mông mà nói thì không sao cả. Có sừng Thần Nông thì hắn lo gì không kiếm được tiền?
Sau đó bọn họ cáo từ đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, nét mặt của Pháp Phí có chút âm trầm nhìn quanh chỉ thấy ở ngã tư đường có hai người đi lại.
Một người là một kỵ sĩ mặc khôi giáp, tuổi khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám có mái tóc màu vàng kim. Điều khiến cho La Mông ấn tượng sâu nhất chính là bộ giáp. Nhìn qua thì ít nhất nó cũng phải nặng tới ba mươi cân. Nhưng gã mặc vẫn hành động một cách tự nhiên, chẳng khác nào mặc áo da.
Thật là một chiến sĩ mạnh mẽ, ít nhất phải từ cấp năm trở lên. La Mông không dám dùng linh nhãn dò xét.
Đi sau là một người không thể nói là con gái. Nhìn khuôn mặt thì không vượt quá hai mươi nhưng từ khí chất thì lại vượt quá. Cô mặc một bộ trường bào mục sư màu trắng, trên chiếc áo choàng vẽ một huy hiệu mặt trời với sáu đường chỉ màu vàng. Chẳng cần hỏi cũng biết, cô là mục sư đứng đầu, hơn nữa còn là mục sư cấp sáu.
Thánh võ sĩ và mục sư?
Mặc dù La Mông đã nghe nói qua nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
La Mông nhìn một chút sau đó vỗ vỗ Pháp Phí rồi nói:
- Pháp Phí! Cuộc thi chiến sĩ cấp ba đã qua chưa?
Pháp Phí nở nụ cười:
- Đã vượt qua.
Thật sự là thiên tài. La Mông nghĩ hiện tại Pháp Phí đạt được tới mức này có thể nói là quá giỏi. Bản thân hắn phải dựa vào không gian của sừng Thần Nông mới có thể đạt tới cấp ba. Còn gã thì dựa vào quá trình rèn luyện, đúng là chiến sĩ trời sinh. La Mông vui vẻ, vỗ vai gã:
- Chúng ta về đi.