Nghe thấy vậy, ngài Nam tước đang ngồi đối diện với La Mông chờ đợi câu trả lời của hắn liền nở nụ cười.
- Tốt tốt! - Liên tục nói mấy chữ tốt đủ thấy tâm trạng của ngài Nam tước lúc này như thế nào.
- La Mông! Ngươi quả nhiên là một người nhiệt tình phục vụ cho thị trấn. Ta đúng là không nhìn nhầm ngươi. Chuyện lần này cũng chỉ có ngươi đi làm ta mới yên tâm. Ha ha ha! Ngươi yên tâm! Chỉ cần vẽ được tấm bản đồ khu rừng cho tốt, ta nhất định thực hiện lời hứa, ban cho ngươi một mảnh đất.
Thấy đối phương cắn câu, Nam tước cao hứng hơn rất nhiều. Bất ngờ, lão lại phát hiện, tên thiếu niên vốn làm ình khó chịu khi nhìn kỹ cũng có chút thuận mắt.
Mà người thiếu niên đứng trước mặt lão sau khi nghe nói vậy cũng khẽ nhếch miệng lên. Mặc dù bên ngoài mặt vẫn duy trì một sự cung kính nhưng thật ra trong lòng La Mông đã mắng cho đối phương te tua.
Mặc dù ngay từ đầu, lão đã thổi hắn lên mây nhưng La Mông cũng không phải là người mới chỉ nghe vài câu đã mất tự chủ. Huống chi, từ lúc Nam tước lên tiếng, La Mông cũng nhận ra dường như ngài lĩnh chủ đối với mình không được thân mật cho lắm.
Mặc dù Nam tước che giấu rất tốt nhưng là một Đức Lỗ Y cấp hai, La Mông vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Nhưng La Mông vẫn quyết định nhận nhiệm vụ này.
Thực ra trước khi đưa ra quyết định đó, La Mông cũng suy nghĩ rất nhiều. Sở dĩ cuối cùng hắn đồng ý với lời đề nghị của Nam tước có một phần nguyên nhân là do tình hình cần thiết.
Lại có cái sự ban thưởng này rất dễ khiến cho người ta động tâm. Người dân tự do bình thường có được vài chục mẫu đất, có được sự ban thưởng thì tới hai ba trăm mẫu. Mặc dù đồng ruộng không nhiều nhưng cũng coi như tiếp cận với đặc quyền của giai cấp quý tộc. Nếu ở Trái Đất thời cổ cũng tương đương với thi đỗ tú tài.
Nguyên nhân thứ ba đó là do La Mông luyện tập vũ kỹ, tới lúc này đang gặp chướng ngại. Thông qua huấn luyện rất khó có thể tiến thêm được.
Tình hình của Pháp Phí cũng không khác nhiều lắm. Sau khi có thực lực chiến sĩ cấp hai, mặc dù vẫn luyện tập một cách khắc khổ nhưng sự tiến triển lại hết sức thong thả. Trong mấy ngày gần đây, thậm chí hắn còn không có sự tiến bộ. Mặt vũ kỹ có dấu hiệu trì trệ không tiến được bước nào.
Tình hình này khiến cho Pháp Phí vốn thề phải trở thành một chiến sĩ buồn bực khiến cho tâm trạng của La Mông cũng vậy.
Mà nghe người ta nói chỉ có qua chém giết mới làm cho vũ kỹ được rèn luyện một cách thực sự.
Cũng vì vậy mà đi vào sâu trong rừng Kinh cức đối với La Mông mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu lần này, Nam tước muốn hắn đi, thì đơn giản hắn coi như là một lần luyện tập.
Cố gắng sau khi trở về, có khi vũ kỹ của hắn lại nâng lên. Huống chi, lúc này, sức chiến đấu cũng không đến mức yếu như người ngoài thấy.
Hơn nữa nếu Nam tước đã có ác ý với hắn thì cho dù hắn không đồng ý chuyện này, ai biết đối phương có nghĩ ra chuyện gì khác hay không? Lui một vạn bước mà nói, mặc dù nguyên nhân nào thì cũng không được ngừng lại. Điều kiện mà đối phương đưa ra đủ cho hắn tranh đấu một chút.
Vẽ một tấm bản đồ, sau khi chuyện này kết thúc, có thể có được một mảnh đất thuộc về mình. Một mảnh đất là điều mà La Mông cần nhất lúc này, vì vậy mà điều kiện này hắn cũng muốn đánh cược một lần
- La Mông! Đây là cam kết nhiệm vụ được chia thành ba bản. Một bản giao cho ngươi, một bản ta giữ, còn một bản đưa tới thần điện. Ngươi đã chấp nhận nhiệm vụ này thì ký tên vào đây.
Thấy La Mông đồng ý, Nam tước cảm thấy cao hứng rất nhiều, không quên lấy cam kết chuẩn bị trước ra.
Cái cam kết này trên đại lục khi có người nhận nhiệm vụ đều phải ký tên. Chủ yếu là để quy định trách nhiệm của mỗi bên. Dù sao nếu không có quy định, có người nhận nhiệm vụ rồi không đi hoàn thành sẽ làm cho bên đưa ra nhiệm vụ bị tổn thất.
Có điều, về mặt khác, nó cũng hợp lý hóa nhiệm vụ. La Mông vốn dự định đi vào trong rừng nên chẳng hề do dự ký tên mình vào cam kết. Còn người đưa ra nhiệm vụ là Nam tước thì cũng đã đóng dấu lên đó.
Sau đó, Nam tước sai người đưa một bản cam kết tới thần điện. La Mông cũng đứng dậy cáo từ, sau đó cầm một bản cam kết, đi theo tên thị về kia ra ngoài.
Nhìn bóng La Mông từ từ biến mất trong tầm mắt, Nam tước cũng nở nụ cười thật tươi. Sau đó, lão ra lệnh cho người hầu chuẩn bị đồ ăn thật tốt.
Hôm nay, lão chuẩn bị chúc mừng một chút, vì sự thông minh của bản thân đã nghĩ ra được một biện pháp hoàn mỹ vừa giải quyết được vấn đề của con gái lại không để cho người ta dị nghị.
Nam tước càng nghĩ càng đắc ý.
Cầm tờ cam kết trong tay, La Mông ra khỏi thành, đi về trấn nhỏ, vừa đi vừa tính toán. Tự mình đi thì chắc chắn là không thể hoàn thành. Mặc dù lúc này, thực lwucj của hắn là chiến sĩ cấp một nhưng khi đi sâu vào trong rừng Kinh cức có thể gặp bất cứ sự nguy hiểm nào. Với thực lực chiến sĩ cấp một còn chưa đủ a thú nhét răng.
Còn đội mạo hiểm thì đúng như Nam tước nói. Do hắn là Đức Lỗ Y có khả năng chữa trị vết thương nên nhưng người mạo hiểm chắc chắn sẽ hoan nghênh sự gia nhập của hắn.
Có điều, hợp tác với người không quen không phải là thói quen của La Mông. Cái loại hoàn cảnh nguy hiểm này mà kề vai chiến đấu với một đám người không biết thì như thế nào thì cũng đều là chuyện kinh khủng.
Cho nên càng nghĩ, La Mông liền đặt mục tiêu của hắn về phía tiểu đội của Hải Ngõa Duy.
Đội trưởng Hải Ngõa Duy có quan hệ tốt với hắn, đó là một người phóng khoáng lại trượng nghĩa. Còn hắn thì cũng từng cứu người trong đội của gã. Cho nên hợp tác với họ là một sự lựa chọn rất tốt.
Nghĩ đến đây, bước chân của La Mông nhanh hơn. Mặc dù trong cam kết ký với Nam tước có thời hạn một năm nhưng loại trừ mùa đông giá lạnh và mùa hè mưa liên miên ra thì thời gian một năm có thể đi được cũng không nhiều.
Rất nhanh, khu buôn bán của trấn Lý Tạp đã hiện ra trước mặt. La Mông quay về cửa hàng dược phẩm của mình thấy việc làm ăn vẫn tiến hành theo lẽ thường, dưới bàn tay của Ni Khắc hoàn toàn đâu vào đấy thì yên tâm mà đi ra.
Hắn dự định đi tới nhà trọ Mặc Đặc xem người của tiểu đội Hải Ngõa Duy có ở đó hay không. Nửa tháng trước, tiểu đội Hải Ngõa Duy đi vào trong rừng rậm, nếu không đi quá xa thì có lẽ đã quay về.
Mà mọi chuyện cũng vừa khéo, hắn mới đi được vài bước thì có người của tiểu đội Hải Ngõa Duy đã chạy tới gọi hắn. Khi quay lại cửa hàng, La Mông phát hiện ra đội trưởng Hải Ngõa Duy đang ngồi trên ghế, mặt mày thì tái nhợt.
Thấy La Mông xuất hiện, ánh mắt những thành viên của tiểu đội khác đang đứng xung quanh đội trưởng lập tức sáng lên, vội vã nói tình hình cho La Mông nghe.
Hóa ra, lần này, bọn họ vốn dự định vào sâu trong rừng. Nhưng ai ngờ nửa đường thì đội trưởng Hải Ngõa Duy đột nhiên bị một loài độc trùng cắn bị thương. Mặc dù trên người họ luôn có thuốc chữa thương nhưng lại không có thứ tiêu độc. Vì vậy mà một vài người phải vội vàng đưa đội trưởng ra khỏi rừng về đây để trị liệu.
Do quá trình quay lại không phải là ngắn nên mặc dù đội viên đã sơ cứu để cho chất độc không lan nhưng khi trở lại trấn, đội trưởng Hải Ngõa Duy vẫn bị như thế này.
Do trên trái đất cũng có chuyện người bị độc trùng cắn, cho nên sau khi mở cửa hàng, La Mông nhân lúc rảnh rỗi cũng có tìm hiểu về chuyện đó. Thấy đội trưởng Hải Ngõa Duy cũng chỉ bị thứ độc trùng bình thường cắn, trước mắt yếu đi cũng do chậm chữa trị mà thôi. Cho nên La Mông cũng không quá lo lắng.
Quả nhiên, sau khi được hắn chữa trị, người vừa mới trong trạng thái nửa sống nửa chết đã trở nên linh hoạt như trước.
- La Mông! May là có ngươi. - Hải Ngõa Duy cười cười, vỗ vai La Mông rồi lấy ra một túi bạc, chẳng thèm nhìn xem nhiều hay ít mà đưa cho hắn.
Nhưng lần này, La Mông không nhận lấy. Thấy đội trưởng Hải Ngõa Duy nhìn mình một cách khó hiểu, hắn giải thích:
- Đội trưởng Hải Ngõa Duy! Ngài cứ cất tiền đi. Vừa lúc ta có một việc muốn nhờ ngài.
Sau đó, La Mông liền nói chuyện muốn cùng đi với tiểu đội của Hải Ngõa Duy vào trong rừng rậm, để hoàn thành nhiệm vụ của Nam tước giao cho.
Người của tiểu đội Hải Ngõa Duy nghe La Mông nói xong, đầu tiên thì ngẩn người nhưng rồi nhanh chóng hoan hô.
- La Mông! Chuyện này là thật chứ? Vậy thì tốt. Chúng ta hoan nghênh ngươi. - Sau phút kinh ngạc, đội trưởng Hải Ngõa Duy liền mừng rỡ. Có thể được trị liệu kịp thời đối với những kẻ mạo hiểm đang tiến vào trong rừng mà nói là điều rất cần. Đó là lý do mà có rất nhiều kẻ mạo hiểm thất bịa mà chết có thể nói là không đếm xuể.
Với bọn họ mà nói thì lần này vốn định đi sâu vào trong rừng. Cũng do gã bị độc trùng cắn, không được trị liệu tại chỗ cho nên mới làm cho nhiệm vụ lần này bị dừng lại tạm thời.
Dù sao thì mất đi một người chỉ huy, nhưng người khác có ở lại đó cũng không được tác dụng gì.
Nhưng nếu có một Đức Lỗ Y tham gia vào đội sẽ có tác dụng trợ giúp họ rất nhiều.
La Mông không phải xin giúp đỡ chỉ là đưa một chút than hồng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà thôi.
Những thành viên khác có cùng suy nghĩ với Hải Ngõa Duy cũng nhìn La Mông với ánh mắt nhiệt liệt. Mấy người được La Mông chưa trị lại càng hoan nghênh.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của đội trưởng Hải Ngõa Duy, La Mông nhận một chút tiền chữa trị. Hai bên hẹn nhau, ba ngày sau sẽ đi vào rừng. Còn trước đó, La Mông phải chuẩn bị toàn bộ những thứ cần thiết cho việc vẽ bản đồ.