Ba ngày sau ở trấn Lý Tạp...
- La Mông! Mang theo cái này. Mặc dù ngươi là Đức Lỗ Y, bản thân có pháp thuật trị liệu nhưng dược phẩm cần thiết vẫn phải mang. Vào thời điểm quan trọng có thể giúp đỡ cho ngươi.
Ni Khắc đuổi theo từ cửa hàng dược phẩm, thở hổn hển cầm một cái bọc nhỏ mà nhét vào tay La Mông. Đó là một bọc các loại dược phẩm. Mặc dù không nhiều lắm nhưng để sử dụng trong lần mạo hiểm này cũng là đủ rồi.
Do La Mông có không gian của chính mình cho nên bên ngoài hắn chỉ mang theo những đồ dùng cần thiết, còn đồ vật khác thì không nhiều lắm. Dù sao thì trang phục đơn giản đi vào rừng đối với hắn vẫn là chuyện quen thuộc.
Có điều với sự quan tâm của bạn tốt, hắn chỉ biết cảm tạ, nhận lấy bọc thuốc.
- Thời gian này không có ta, ngươi sẽ vất vả nhiều. Chú ý thân thể, đừng vì chuyện cửa hàng mà làm cho thân thể chậm hồi phục. - Trước khi đi, La Mông cũng không quên dặn dò Ni Khắc.
Nghe xong câu nói của hắn, Ni Khắc nhíu mày, sau đó nói với hắn bằng giọng oán giận?
- Còn nói không có ngươi ở đây ta phải vất vả nữa hả? Ngươi nghĩ khi ngươi có mặt cũng để ý tới chuyện cửa hàng hay sao?
Biết Ni Khắc chỉ muốn xóa đi một chút không khí chia tay, La Mông nở nụ cười rồi chuyển sang vấn đề khác. Trong chuyện kinh doanh cửa hàng, đúng là hắn gần như chẳng để ý tới cái gì. Ngay cả việc sổ sách, tính toán lợi nhuận cũng chỉ do một mình Ni Khắc làm.
- La Mông! Đi thôi! Pháp Phí đã tới hay chưa? - Trong lúc hai người đang nói chuyện, đội trưởng Hải Ngõa Duy đột nhiên đi tới, nét mặt có chút lo lắng và khó chịu.
Mới sáng sớm, hơn bảy giờ, những kẻ mạo hiểm trong tiểu đội của Hải Ngõa Duy đã tập hợp trên trấn. Còn một người khác tham gia hành động lần này là Pháp Phí lại chưa tới.
Thấy mặt trời đã đang lên, người trên đường cũng từ từ đông dần, La Mông cũng cảm thấy sốt ruộ.
- Hay là để ta tới nhà hắn tìm xem. - Nghĩ lại bình thường Pháp Phí cũng không phải là người hay tới chậm nên La Mông cũng không hiểu rõ lắm.
Đang định chạy tới nhà Pháp Phí thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đầu đường.
- Mọi người! Xin lỗi! Ta tới chậm. - Pháp Phí vừa đeo một cái túi nhỏ vừa chạy hổn hển tới gần mọi người.
Thấy gã đến nơi, đội trưởng Hải Ngõa Duy cũng không nói thêm gì, chẳng hề do dự vung tay lên ra lệnh cho cả đội đi vào trong rừng.
- Hôm nay sao chậm vậy? - La Mông và Pháp Phí đi ở phía sau. Vừa đi, La Mông vừa hỏi:
- Đừng để cho người khác chờ lâu, thế là bất lịch sự.
Pháp Phí bất đắc dĩ chỉ cái túi trên lưng mà nói:
- Ta biết! Tại mẹ của ta. Nghe nói ta muốn đi mạo hiểm nên mẹ ta chuẩn bị bao nhiêu thứ. Ngươi nhìn xem, trong cái bao này mới chỉ là một ít đấy. Nếu ta không chạy nhanh, mẹ ta còn nhét thêm vào đầy thứ nữa. - Pháp Phí nói xong chỉ biết thở dài.
La Mông nghe thấy vậy cũng nở nụ cười, vì đó là sự quan tâm của cha mẹ.
Có điều trong lòng hắn cũng có chút ghen tị với Pháp Phí.
Những thứ khác không nói, có sự quan tâm của cha mẹ, trước kia La Mông mặc dù cũng có cảm nhận nhưng không có sâu. Tuổi thanh xuân không có gì trở ngại, ra trường, làm việc vài năm cũng chẳng có gì khó khăn.
Nhưng ở cái thế giới này, thân thể thay đổi, trời đất bao la mà hắn chỉ có một mình. Cái cảm giác cô độc đó vẫn bị hắn giấu thật kín trong lòng,. Chỉ khi nào thấy người khác oán giận cha mẹ, hắn mới cảm thán một tiếng.
Còn chờ đợi hắn ở phía trước chẳng biết có những nguy hiểm như thế nào. La Mông vừa nghĩ vừa nghe Pháp Phí nói câu được câu không. Đột nhiên, hắn có cảm giác bị người khác nhìn liền quay ngoắt đầu lại.
Chỉ thấy khi đi ngang qua cửa thần điện, vừa lúc một thiếu nữ đi ra. Thấy hắn quay đầu lại, nàng nở nụ cười, đồng thời còn giơ tay làm một động tác cố lên.
Động tác này do lúc trước La Mông vô ý làm nên sau đó bị Ngả Lỵ Ny học được. Thấy nàng đang mỉm cười với mình, La Mông cũng nở nụ cười, đồng thời cố gắng dùng nụ cười truyền một tin tức "ta sẽ cố gắng" tới cho Ngả Lỵ Ny.
Ngả Lỵ Ny gật đầu sau đó xoay người vào trong thần điện.
Đội mạo hiểm với hã gã thành viên mới gia nhập từ từ biến khuất bóng trên con đường ra khỏi trấn. Dân chúng của trấn Lý Tạp vốn quen nhìn việc này nên không để ý, chỉ duy nhất khiến cho họ hứng thú đó là lần này lại có La Mông tham gia.
Về chuyện La Mông nhận nhiệm vụ của lĩnh chủ đại nhân đi vào rừng Kinh cức vẽ bản đồ đã sớm lan ra trên trấn. Người bội phục có, mà kẻ khinh thường cũng có.
Có điều hiện giờ, địa vị của La Mông đã thay đổi nên mặc dù có người trong lòng vẫn còn sự khinh thường nhưng cũng không dám nói trước mặt người khác. Còn bàn tán sau lưng thì là điều khó tránh khỏi.
- Cái thằng La Mông đó, ta thấy đầu nó đúng là có vấn đề. Rừng Kinh cức là chỗ ở của ma thú, ngay cả một vài đội mạo hiểm rất mạnh cũng còn bị thương vong. Hắn chỉ là một Đức Lỗ Y cấp hai mà muốn đi vào rừng, định làm trò cười hay sao?
Trong nhà trọ Mặc Đặc, có hai người đang ngồi nói chuyện phiếm, trong đó có một người rõ ràng có sự ghen ghét cho nên nói hành động của La Mông với một sự coi thường.
Người còn lại thì không nghĩ như vậy:
- Ngươi nghĩ vậy là không đúng. La Mông là ai? Hiện tại người là là Đức Lỗ Y cấp hai, cho dù hắn có thế nào thì cũng không tới lượt ngươi nhận xét. Ta nói cho ngươi đừng có thấy La Mông là một thiếu niên. Nếu không thì làm sao lúc trước có thể giết chết quan thuế vụ Ba Tạp Ti chỉ với một kiếm?
- Hừ! Nói ít đi. - Người kia nghe thấy đối phương nhắc tới chuyện Ba Tạp Ti lại hoảng sợ, thấp giọng xuống:
- Nghe nói rằng mấy ngày nay những người bàn luận về chuyện này đều bị giết. Chúng ta chỉ là người dân bình thường, ít nói về chuyện của quý tộc đi. Uống rượu thôi...
Vì chuyện đó, hai người không còn tâm trạng nói nữa, chỉ nhấc ly rượu mà uống lặng lẽ.
Do hai người nói với nhau quá tập trung nên không nhận ra ở một cái bàn sau lưng họ có một người thanh niên đang yên lặng lắng nghe.
Người thanh niên đó rất anh tuấn, dáng ngồi thẳng tắp, mặc một bộ trang phục chiến sĩ. Trên lưng y đeo một thanh trường kiếm, chân đi đôi giày chiến sĩ. Nhìn y có một thứ gì đó nghiêm nghị.
Chỉ có điều, khi nghe nhắc tới La Mông, ánh mắt người thanh niên đó trở nên lạnh lùng. Y lẩm bẩm nhắc lại cái tên La Mông mà nắm chặt tay. Lúc này, thấy hai người kia không nói tới nữa, người thanh niên suy nghĩ một chút rồi đứng dậy tính tiền, xoay người đi về phía thần điện.
Người thanh niên đó đứng ở cửa thần điện một lúc như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Cho tới khi có một người thủ vệ tới hỏi, y mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói:
- Xin chào! Tôi tới tìm mục sư Đặc Ni Tư. Tôi là bạn của ngài. Xin hỏi hiện giờ mục sư có ở đây không?
Người giữ cửa quan sát người thanh niên thấy y ăn mặc chỉnh tề, phong cách nghiêm nghị không giống một người nói dối liền gật đầu:
- Mục sư Đặc Ni Tư đúng là ở đây. Có cần ta dẫn ngươi đi không?
Người thanh niên vội vàng lễ phép cảm ơn:
- Vậy xin cảm ơn nhiều.
Sau đó, y đi sau người kia, khoan thai bước vào bên trong thần điện.
Diện tích của thần điện rất rộng. Nếu có người nào lần đầu tiên bước vào, khó tránh khỏi cảm giác mất phương hướng. Có điều, nét mặt của người thanh niên kia lại rất nhà nhã. Đi sau người đó, y vừa đi vừa thưởng thức khung cảnh của thần điện, xuyên qua vườn hoa rồi vòng vào một con đường nhỏ.
Tới chỗ mục sư Đặc Ni Tư vẫn thường xuyên luyện tập, người thủ vệ mới dừng lại:
- Đây chính là nơi mục sư Đặc Ni Tư luyện tập. Hiện giờ có lẽ ngài đã luyện tập xong, sẽ nhanh chóng ra ngoài. Ngươi ở đây chờ một chút.
- Cảm ơn ngươi. - Người thanh niên quay sang cảm ơn.
Đúng lúc này, một vị mục sư thanh niên đẩy cửa phòng bước ra khiến cho y chăm chú nhìn.
- Mục sư Đặc Ni Tư! Xin chào! - Người thủ vệ vội vàng lên tiếng chào hỏi mục sư.
- Gã là ai vậy? - Mục Sư Đặc Ni Tư không chút kinh ngạc, phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm liền lập tức trở nên cảnh giác:
- Tại sao ngươi lại mang gã tới đây?
- Mục sư Đặc Ni Tư! Người này nói là bạn của ngài cho nên tôi đưa hắn tới đây. - Người thủ vệ dường như phát hiện hai người không biết nhau nên có chút lo lắng.
- Bạn của ta? - Mục sư Đặc Ni Tư nghe thấy vậy liền kỹ thì thấy hết sức lạ mắt.
- Ngươi là ai? Bạn của ta? Dường như ta không nhận ra ngươi. - Gã nói với giọng lạnh lùng.
Người thanh niên cười đi tới gần mục sư.
- Ngài chính là mục sư Đặc Ni Tư? - Vừa hỏi, người thanh niên vừa nhìn từ trên xuống dưới như muốn khẳng định.
Mục sư Đặc Ni Tư nhận thấy sự khác lạ của đối phương liền lui lại mà nói:
- Đúng vậy! Chính là ta. Rốt cuộc thì ngươi là ai?
Người thanh niên đứng lại sau đó nhìn đối phương với ánh mắt chăm chú, rất lâu sau mới nói:
- Ta tên là Lam Tạp Tây.
- Lam Tạp Tây? - Mục sư Đặc Ni Tư suy nghĩ kỹ thì vẫn thấy cái tên này rất lạ. Đang định cho người đuổi ra thì đột nhiên người thanh niên kia bước nhanh tới trước mặt y mà ghé vào lỗ tai, nói nhỏ:
- Có lẽ ngài không nhận ra tôi. Nhưng ngài chắc chắn biết cha của ta... Ba Tạp Ti.