La Mông, Pháp Phí và Ni Khắc ước định với nhau ba ngày sau bắt đầu mạo hiểm. Nhưng do những gì Ni Khắc chuẩn bị chưa đủ nên thời gian bị kéo dài.
Nếu muốn mạo hiểm thì phải chuẩn bị vũ khí. Ngày hôm sau, La Mông phải tới chỗ thợ rèn. Thực ra cái trấn này rất nhỏ nên chỉ cần mất năm phút để tới được chỗ đó.
Khi tới cửa hàng thợ rèn, La Mông không đi vào ngay mà quay sang nhìn một thiếu niên.
- La Lai Khắc! - Hắn vẫy tay.
La Lai Khắc có mặt mũi sưng húp hơi chần chừ một chút rồi từ từ đi tới:
- La Mông! Nhìn ngươi như thằng sắp chết.
Mặc dù gã cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng điệu và trong ánh mắt vẫn có sự ghen tị.
La Mông mỉm cười. Trong trí nhớ của hắn thì La Lai Khắc vốn coi mình như bằng hữu. Cải hai người lên lên gần giống nhau.
La Lai Khắc mười lăm tuổi là con của lão thợ rèn Duy Nhĩ trên trấn. Nhìn gã có chút yếu ớt nhưng dung mạo thanh tú, nét mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy. Nếu cho gã mặc quần áo tốt một chút thì cho dù không phải là quý tộc thì cũng giống một người trưởng thành.
Có điều do yếu ớt nên La Lai Khắc cũng không thích hợp với nghề thợ rèn.
Trước kia, La Mông không biết. Nhưng hiện giờ do trong đầu hắn có hai luồng trí nhớ nên có thể hiểu được rất nhiều chuyện.
Lão Duy Nhĩ vốn rất ghét đứa con trai của mình không chỉ vì La Lai Khắc là một thứ của nợ trong nhà. Mà bởi vì lão vốn là một người cường tráng, thô lỗ không biết chữ. Vậy mà La Lai Khắc lại hết sức ôn hòa và có một sự tao nhã nên trong mắt lão lại càng không thể chịu nổi. Chưa nói tới việc La La Khắc còn lén lút học chữ và thích đọc sách.
Đây thực ra là một sự ghen tị và thù hận vì vậy mà trong sinh hoạt liền xuất hiện sự ức hiếp.
Trước kia La Mông cũng có tình trạng tương tự. Bởi vậy mà hai người ở trên trấn bị những người cùng tuổi ức hiếp.
Còn hiện tại, La Mông đã trở thành học đồ Đức Lỗ Y, nên cho dù là bằng hữu, La Lai Khắc cũng không thể tránh được sự ghen tị và buồn bực.
La Mông mỉm cười:
- La Lai Khắc! Ta thấy trong thần điện có mấy quyển ma pháp nhập môn. Nếu sau này ta có thể vào đó làm, sẽ mượn giúp ngươi. Ngươi có muốn xem hay không?
La Lai Khắc nghe xong ngẩn ngơ. Do dự một lúc rồi mới nói:
- Có.
La Lai Khắc có một trí nhớ siêu tuyệt. Chỉ cần cho gã xem qua một lần là có thể đọc lại vanh vách. Trí nhớ đó đúng là thứ trời ban, cho dù trong số pháp sư cũng có thể coi như là một người kiệt xuất.
Thiên phú hơn người tạo ra sự đặc biệt. Mà sự đặc biệt ở trong một nơi không thích hợp thì chỉ dẫn tới sự đau khổ và đả kích.
La Lai Khắc đã đọc vài cuốn sách nên gã có một giấc mộng muốn mình trở thành một quý tộc. Rồi những tiểu thư quý tộc cao quý sẽ tranh nhau để lọt vào mắt xanh của gã.
Nhưng giấc mộng đó đối với sự thật càng làm cho gã thêm đau khổ. Cho dù khả năng trời ban có lớn đến đâu, nếu không có cơ hội thì cũng chỉ đành mai một, thậm chí so với cây cỏ bình thường còn tàn nhanh hơn.
- Ừm! Được rồi! Ta sẽ trở về kiếm cho ngươi. - La Mông cười nói:
- Ta muốn gặp phụ thân của ngươi, nhờ lão làm ột thanh kiếm. Bởi vì ta đang theo tiểu đội trưởng Lý Tra Đức học kiếm.
Đức Lỗ Y cũng có một phần học tập võ nghệ, mặc dù nó chỉ là chuyện thứ yếu.
La Lai Khắc đồng ý, đi trước dẫn được. Không lâu, cả hai đã tới trước một cửa hàng.
Tại nơi đó, đầy những âm thanh đinh tai nhức óc.
- La Lai Khắc! Mày lại ra ngoài chơi. - Cả hai vừa mới tới cửa thì La Lai Khắc đã nhận một cái tát khiến cho khuôn mặt của gã xuất hiện năm dấu tay.
- Cái đồ vô dụng! Nếu mày bằng được một nửa anh trai mày thì tốt biết bao.
Người ra tay chính là lão Duy Nhĩ đang bận rộn bên lò rèn. Lão đang bận tối mắt tối mũi, nhìn thấy đứa con nhỏ về liền xuất hiện một cơn tức nên mới giáng ột cái tát.
Còn La Mông thấy vậy liền chúi mũi vào làm việc. Còn lão Duy Nhĩ thì nở nụ cười thỏa mãn.
Được một lúc, lão Duy Nhĩ mới nhận ra La Mông. Lão liền nở nụ cười:
- A! Thì ra là tiểu La Mông. Mau tới đây ngồi.
La Mông sờ sờ đầu. Hắn nhớ ra ngay trước kia lão Duy Nhĩ cũng ình một cái bạt tai đầy ấn tượng.
Nhưng lúc này, nét mặt của lão lại đầy sự nhiệt tình, thậm chí nghe như có chút gì đó nịnh nọt.
- Chú Duy Nhĩ! Cháu đang muốn đi theo tiểu đội trưởng Lý Tra Đức học tập võ nghệ nên muốn có một cây kiếm sắt. Ừm! Đây là hình dạng của nó. Y nói, cháu phải theo y học kiếm nên mới phải đi rèn. Những thứ trong kho của thần điện không thích hợp với cháu. - La Mông cười nói.
Đức Lỗ Y đúng là không thích hợp với khôi giáp bằng kim loại. Bởi vì chúng có thể làm giảm sự cảm ứng của Đức Lỗ Y. Nhưng vũ khí kim loại hay tương đương kim loại, thậm chí cứng hơn đều thuộc về những vật phẩm ma pháp hiếm thấy nên bình thường Đức Lỗ Y không thể có được. Nhưng nếu Đức Lỗ Y không có được vũ khí kim loại thì thắt cổ còn tốt hơn.
"Chẳng lẽ lấy gậy gỗ ra chiến trường?"
Trên thế giới này cũng may là Đức Lỗ Y không phải làm như thế.
- A! Đó là ý của tiểu đội trưởng Lý Tra Đức sao? Cháu yên tâm! Lão Duy Nhĩ ta nhất định sẽ rèn được. Không biết là cháu cần mấy ngày?
- Chú Duy Nhĩ! Chú cho là cần mấy ngày?
- Ừm! Đây là một thanh kiếm mong, cũng không dài lắm. Để chú xem trước một chút.
La Mông gật đầu, đưa bản vẽ cho lão. Thực ra đây là thanh trường kiếm trong trí nhớ của hắn ở thế giới trước. Bởi vì kiếp trước, hắn từng tàng trữ danh kiếm nên rất quen thuộc với kích thước và hình dạng, chỉ cần sửa chữa một chút thì so với trường kiếm và cự kiếm của thế giới này thì rất giống với kiếm mỏng. Sau đó, hắn lững thững quan sát căn nhà.
Mặc dù trước kia, hắn đã nhìn vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn quan sát với con mắt của một khách hàng. Nhìn quanh, mặc dù vũ khí cũng không có gì đặc biệt. Nhưng có điều qua giám định, thưởng thức và cất chứa nhiều anh kiếm, danh đao nên cũng phải thừa nhận cho dù là nông cụ hay vũ khí cũng đều không phải chỉ là những đóa hoa mà chính là vũ khí thực dụng.
Không nói tới nông cụ. Mà dựa vào việc giám định và quan sát thì cũng có thể biết được những thanh kiếm thành phẩm kia không phải là thứ đồ trang sức. Nhìn thân kiếm đủ độ cứng, có cảm giác sắc lạnh đã chứng minh nó là một thứ vũ khí sắc bén để giết người.
Tất nhiên, La Mông cũng hiểu rõ rằng những thanh trường kiếm đó không phải là vật phẩm tinh xảo, càng không phải là vũ khí ma pháp. Nhưng với hắn bây giờ thì vũ khí như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhìn xong bản vẽ, lão Duy Nhĩ kinh ngạc mà nói:
- Thanh kiếm này rất tốt. Chẳng lẽ tiểu đội trưởng Lý Tra Đức cho cháu bức tranh này?
Lúc này, La Mông cũng chỉ mỉm cười không nói gì thêm.
Nhưng thái độ đó lại khiến cho lão Duy Nhĩ thêm ngờ vực. Lão không rõ lắm địa vị hiện tại của La Mông bởi vậy mà càng thêm cẩn thận và ân cần:
- Không thành vấn đề. Ba ngày! Trong ba ngày chú Duy Nhĩ sẽ giúp cháu rèn xong.
- Thế giá cả thế nào?
Nghe nói vậy, lão Duy Nhĩ hơi suy tư một chút, rồi do dự như vẫn cười nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì. Chỉ cần ba mươi đồng bạc là được.
Đây đúng là một cái giá ưu đãi. Gần như chỉ là giá chi phí mà không tính tới lợi nhuận. La Mông cười, đồng ý. Có điều khoản tiền còn phải chờ. Nhưng điểm đó, lão Duy Nhĩ cũng không có ý kiến. Lão biết La Mông trở thành Đức Lỗ Y mới thành tài, còn bây giờ không có tiền.
Nhưng hắn không đi ra ngoài ngay mà vừa nhìn cái lò lửa to ở giữa phòng vừa nghĩ rồi nói:
- Cháu cần một thanh đao nhỏ dùng để xử lý con mồi, lột da...gia công thô.
La Mông nói xong, nhìn xung quanh rồi lại hỏi:
- Chú Duy Nhĩ có cần dùng củi không?
Dừng một chút, hắn liền lựa từ để nói:
- Ý cháu là chú cần củi nhóm lửa, có cần mua ở bên ngoài không?
Lão Duy Nhĩ nghe xong liền lấy ra mấy thứ thành phẩm rồi chỉ một thanh mà nói:
- Ừm! Cái thanh đao nhỏ này thế nào? Chỉ cần ba đồng bạc.
- Về phần củi gỗ, bình thường chú sai con đi lấy. - Lão nói tiếp:
- Có điều, khi lấy không đủ thì cũng phải mua ngoài. Mười bó củi là một đồng bạc.
La Mông nhìn thanh đao nhỏ bằng sắt thấy cũng sắc bèn liền thanh toán tiền rồi nhận lấy.
Còn giá củi khiến cho hắn phải nhíu mày, cái giá đó dường như không có lãi. Nếu La Mông dùng không gian vận chuyển cũng có thể có chút thu hoạch. Dù sao thì với thể lực của người bình thường cũng có giới hạn. Còn sử dụng không gian thì có thể vận chuyển củi gỗ giao dịch hàng loạt. Cho dù lợi nhuận có thấp thì tích lũy cũng được một con số không nhỏ.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy như vậy không có nghĩa làm. Chỉ cần người nào tinh ý sẽ ngay lập tức phát hiện ra điểm khác thường của hắn, thậm chí sẽ dẫn tới rắc rối không cần thiết. Huống chi La Mông cũng không biết làm như vậy có dẫn tới hậu quả nào không. Bởi hắn đang muốn đủ tư cách trở thành một Đức Lỗ Y.
Chặt cây và vận chuyển củi phí tổn thấp, tiền lời cũng thấp. Nhưng bởi vì tình hình của La Mông có chút đặc biệt nên hắn mới phải tính toán phiêu lưu một chút.
Hiện tại, La Mông ở trong trấn có thể nói là tự do. Hắn vừa đi, vừa yên lặng suy nghĩ: "Hiện giờ, chuyện quan trọng đó là kiếm được một khoảng đất rồi xây dựng một căn phòng sau đó trồng một ruộng thuốc. Mặc dù theo tập quán, lĩnh chũ sẽ thưởng đồ vật nào đó. Nhưng phần lớn đều phải tự bản thân. Còn hiện tại, chuyện quan trọng nhất đó là kiếm được một khoản tiền.
Khi hắn tới thần điện, hai chủ nhân của thần điện...không là người hầu của thần - Mục sư Đặc Ni tư và tiểu thư Ngả Lỵ Ny đều ở trong chờ hắn. La Mông vội vàng cúi đầu với họ.
- A! La Mông! Ngươi làm rất tốt. Ta hết sức vui khi nghe thấy chuyện ngươi trở thành học đồ Đức Lỗ Y. - Nét mặt của tiểu thư Ngả Nỵ Ly hết sức vui vẻ nói:
- Ta sẽ nói với cha ta để ca ta thưởng cho ngươi.
- Tiểu thư Ngả Nị Ly! Đây là vinh hạnh của ta. - La Mông lên tiếng.
- Tốt lắm! La Mông! Vậy ngươi có tính toán gì không? - Mục sư Đặc Ni Tư liếc nhìn hắn rồi nói.
- Vân thưa mục sư Đặc Ni tư đại nhân. - La Mông kính cẩn trả lời:
- Ta muốn đi theo dược sư An Sâm để học hỏi tri thức về thảo dược.
- Ừm! Quản lý thảo dược sẽ rất vất vả... - Mục sư Đặc Ni Tư hơi chần chừ rồi nói.
Mặc dù vườn dược ở trong phạm vi của thần điện nhưng lại không hoàn toàn thuộc về thần điện. Được An Sâm và mọi người cùng nhau làm. Bây giờ có thêm một người, tất nhiên là gã không muốn.
La Mông cúi đầu nói:
- Mục sư Đặc Ni Tư! Ta không sợ vất vả. Ta chỉ muốn được học tập với tiên sinh An Sâm. Sau này, tôi sẽ ra ngoài. Tất nhiên, nếu cần ta chấp nhận phục vụ vì nữ thần và giáo hội.
- Vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi có thể tới thần điện, đi theo An Sâm học tập, có quyền được vào đọc ở thư viện của thần điện. - Cảm nhận ánh mắt của tiểu thư Ngả Nỵ Ly, mục sư Đặc Ni Tư hơi do dự một chút rồi cuối cùng cũng nói được những lời đó.
- Vâng thưa mục sư đại nhân! Vô cùng cảm tạ ngài. - Trong lòng La Mông hết sức vui sướng, cúi đầu nói:
- Vậy tôi xin cáo lui.
- La Mông! Ngươi trở thành Đức Lỗ Y nhất định là cần tiền. Đây là phần thưởng của ta cho ngươi. - Tiểu thư Ngả Nị Ly lấy một cái túi nhỏ rồi nháy mắt với hắn.
La Mông cúi đầu thật sâu rồi cầm túi tiền mà đi ra ngoài.
Ra đến ngoài, hắn mở cái tủa thì thấy bên trong có hai mươi đồng bạc. Số này để mua kiếm có thể nói là dư dả. Nhớ tới việc hắn vất vả cả hai năm mới kiếm được một ngân tệ, hiện tại có được nhiều tiền như vậy trong tích tắc khiến cho bản thân hắn cũng phải cảm khái về thân phận.
Nghĩ ngợi một chút, La Mông liền chuẩn bị đi tới doanh trại của vệ đội trong trấn. Trung đội trưởng Khoa Thụy La đã căn dặn, có thể miễn phí đi theo tiểu đội trưởng Lý Tra Đức học kỹ năng. Chuyện tốt như thế này không thể bỏ qua. Hơn nữa, còn có tiền của năm tấm da Địa Tinh nữa đâu?