Tro bụi của Quảng Đức Đường còn chưa quét sạch bọn họ đã như linh cẩu ngửi được mùi tanh mà không chút liêm sỉ ghé vào thương thảo làm sao để phân chia đám xác thối vô chủ.
Sĩ tộc hiện giờ thật sự đã thối rữa lắm rồi.
Trường Đình ngước mắt ôn hòa nhìn San Hô sau đó hé miệng cười hỏi, “Cha mẹ ngươi còn nguyện ý nói với ngươi những việc này sao?”
San Hô rất là ngượng ngùng nói, “Bọn họ vốn chê nô tỳ nhỏ tuổi nên chưa bao giờ nói chuyện với nô tỳ. Hiện giờ bên người cô nương thiếu người, Mãn Tú tỷ tỷ trung dũng, Bạch Xuân tỷ tỷ cơ linh, nô tỳ và Bích Ngọc cũng không thể ở trong Nghiên Quang Lâu chỉ ăn cơm lại kéo chân sau được.”
Đúng là đứa bé ngoan.
Hôm qua San Hô thoáng nhìn thấy Mãn Tú xoay người một cái đã lật người qua tường cao hai trượng, bộ dạng Bạch Xuân dỗ Ninh tam cô nương và Hồ cô nương cũng có thể nói là có dũng có mưu. Nếu không lấy tính tình của Hồ cô nương và thân thủ kia thì sợ là bên ngoài chỉ có chút tiếng vang nàng ấy đã không quan tâm mà lao ra!
Nàng về phòng nói với cha mẹ, họ liên tục nói phải, “Thế đạo này có thể sống sót ở bên ngoài đều là người có bản lĩnh. Cái khác không nói, chỉ riêng thủ đoạn của đại cô nương, trong nhu có cương thì người dưới không thể không có chút thủ đoạn, đúng không?”
Mặt tiểu cô nương vừa đỏ vừa trắng nghĩ mình thì có bản lĩnh gì? Cha mẹ nàng có bản lĩnh nhưng nàng làm gì có… A…?
San hô đẩy đẩy Bích Ngọc, vội vã lôi bản lĩnh của đám chị em ra làm như tranh công, “Nhưng đó là Ngũ thái thúc công, Lục thúc gia, còn có mấy kẻ đều ở dòng bên con vợ lẽ trộn lẫn với nhau thôi. Mẫu thân của Bích Ngọc quản việc thu mua dược liệu có nói sáng sớm hôm nay Ngũ thái thúc công cho người đến trong kho canh, nói là nhà kh dược liệu gần Quảng Đức Đường, sợ tàn lửa bay sang khiến đồ trong kho bị hỏng nên bọn họ muốn tra. Mẫu thân của Bích Ngọc là người hiểu lý lẽ, vội cho người ngăn lại và báo cho Bạch tổng quản.”
Trường Đình thức cả đêm nên đầu vô cùng đau, ấy vậy nhưng khi nghe San Hô nói nàng vẫn buồn cười.
Khi cha còn ở trên đời, đám người này vĩnh viễn không dám bày trò ăn tương ghê tởm khó coi như thế này trước mặt ông. Nay ông vừa không còn thì hình như tinh khí thần của đám thế gia này cũng bị mang đi rồi hay sao ấy. Bọn họ đang cậy già lên mặt, nhân chuyện Lục tam thái gia chết thảm bọn họ gấp không chờ nổi mà cho Lục Phân một đòn ra oai phủ đầu.
Đương nhiên Lục Phân có thể tồn tại trở về hay không còn chưa biết đâu. Đương gia…ư?
Kiếp sau đi.
Nếu đổi thành Lục Trường Anh đương gia thì sao?
Tim Trường Đình đột nhiên run lên, nàng ngửa đầu hỏi, “Đại trưởng công chúa đang nghỉ ngơi ư?”
San Hô sửng sốt nhìn về phía Bích Ngọc. Nàng kia cũng sửng sốt sau đó nhìn về phía Bạch Xuân. Lúc này nha đầu kia đang lặng lẽ chửi thầm hai tiểu nha đầu kia máu chó đầy đầu. Nàng ta từ Thạch gia nhảy đến Lục gia không mấy ngày đã quen, vốn nàng còn tưởng đám nha hoàn của Lục gia đều là nhân tinh. Ngày đầu tiên thấy San Hô và Bích Ngọc nàng ta còn tưởng hai nhà đầu tuổi không nhỏ này đang giả heo ăn tương (giả ngu) nhưng sau khi nghe ngóng kỹ nàng ta mới phát hiện nha đầu của Nghiên Quang Lâu tuổi tác đều không lớn, cũng chưa từng được sai làm việc đứng đắn. Tinh tế nghĩ lại thì nàng ta cũng hiểu thế gia đại tộc bên trong rắc rối phức tạp. Chân Định đại trưởng công chúa cũng không rõ đám nha đầu ở nhà cũ đang nghĩ cái gì trong lòng vì thế chỉ đơn giản chọn kẻ ngây thơ như tờ giấy trắng để chậm rãi dạy bảo còn tốt hơn kẻ rắp tâm bất lương ngay từ đầu.
Bạch Xuân hắng giọng giải thích từng chuyện một thực rõ ràng, “Sáng sớm Chân Định đại trưởng công chúa đã nghỉ ngơi, ở tuổi tác này ngài ấy không chịu nổi thức khuya. Nô tỳ nghe Hoàng ẩu nói đại trưởng công chúa có chút không thoải mái nên đã lên giường, còn cố ý dặn không nói với ngài. Đại phu tới cũng chỉ nói đại trưởng công chúa nghỉ một chút là tốt, cũng không đáng ngại.”
Câu chuyện ngừng ở đó, Trường Đình vốn tưởng đây là xong rồi ai ngờ Bạch Xuân lại “a” một tiếng như nghĩ tới việc gì khác: “Hoàng ẩu nói đại phu kê thuốc an thần, đang nấu trên bếp. Đợi ngài dùng cơm xong nô tỳ sẽ bưng lên cho ngài uống, nói là có thể an giấc, định thần. Hoàng ẩu không cho nô tỳ nói với ngài sợ ngài mạnh mẽ không chịu uống.”
Không cho người nói với nàng là không cho nàng đi hầu bệnh. Kê thuốc an thần là sợ nàng không ngủ được.
Trường Đình ngửa đầu, trong lòng có chút chua xót mà nghiêng mặt qua không để bản thân khóc.
Người với người đối xử với nhau không theo cùng một cách.
Từ nhỏ nàng đã hiểu Chân Định đại trưởng công chúa đối xử với nàng và Trường Ninh không giống nhau. Bà ấy có thể tự tay đút canh cho Trường Ninh, lại nhẹ mắng nàng tập viết không chú tâm. Bà ấy có thể ôm Trường Ninh đọc xuân từ nhưng lại bắt nàng đọc《 duy vật sách tranh 》phức tạp hơn mấy bài từ nhiều…
Lòng nàng khó chịu, đơn giản bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi nửa chén mới quay đầu dặn Mãn Tú, “Đi gọi hai ba bà tử khỏe mạnh đến bên ngoài nhà kho, nếu gặp người không liên quan lảng vảng thì lập tức đánh trượng, phạt nửa năm tiền công, cách chức đuổi về nhà.”
Mãn Tú cao giọng đồng ý.
“Nếu có người của Quang Đức Đường phê bình thì dù là người nào cũng lôi ra đánh gậy. Bạch Xuân, ngươi đến tam phòng báo Tam phu nhân tốt nhất đừng trộn lẫn vũng nước đục này. Mẫu thân nàng ta xuất thân Thanh Hà Thôi Thị nên hẳn nàng ta cũng hiểu một khi triều đại thay đổi thì sẽ có kẻ nào đó không thành thật, nhưng thường những kẻ ấy sẽ không giữ được mạng.”
Bạch Xuân vùi đầu ghi nhớ.
“Bích Ngọc, ngươi đi tìm Bạch tổng quản để ông ấy đừng vây cửa nách và nhị môn chặt quá, ai muốn vào thì cứ để kẻ đó vào. Chỉ cần có thẻ bài đều cho vào, đừng người này thì cho kẻ kia thì chặn khiến Quang Đức Đường bị mang tiếng nhất bên trọng nhất bên khinh.”
Truyền lời cho Bạch tổng quản đó… Bích Ngọc xoay mũi chân, lòng tràn đầy kích động.
Trường Đình há mồm muốn nói lại thấy Hồ Ngọc Nương ngáp dài đi ra, cái quả trứng lười này bị gió thổi một cái là rùng mình.
Lúc này nàng ấy mới thấy Trường Đình dựa vào giường nệm bộ dạng uể oải. Nửa cái ngáp cứ thế nuốt lại, nàng ấy hỏi, “Ngươi sao thế? Hôm qua không phải Quang Đức Đường bị hỏa hoạn chứ? Sao chỗ khác cháy mà ngươi lại tiều tụy như vậy?”
Nàng ấy nói xong cũng không chê mà cầm chén trà uống dở của Trường Đình lên uống nốt. Nước trà vừa xuống bụng người cũng tỉnh táo hơn. Nàng ấy vội vàng đuổi Trường Đình về phòng ngủ đi, “Đi đi đi, nơi này để ta canh, ngươi nhanh đi ngủ bù thôi, sắc mặt xanh như quả dưa kìa.”
Trường Đình nhấc tay vừa cười vừa ngăn nàng ấy lại, “Được, vậy ngươi giúp ta đến ngoại viện gọi Bạch tham tướng vào đã. Chính là vị mập mạp tròn tròn, tuổi, vẻ mặt khôn khéo ấy, ngươi có ấn tượng không?”
“Có có có! Là cái kẻ xấu nhất trên bàn tiệc hả? Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ.”
Hồ Ngọc Nương bị mấy lời dông dài này làm cho mất kiên nhẫn, vừa nói nàng ta vừa nhanh nhẹn búi tóc lên, lại lấy một cây trâm đơn giản búi lại rồi vỗ vỗ tay đi ra ngoài.
San Hô nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Sao bảo là khuyên đại cô nương đi ngủ cơ mà?
Cô nương vừa nói vài lời nàng ấy đã quên hết là sao!?
San Hô lau mồ hôi, quy củ đứng phía sau Trường Đình.
Mãn Tú làm việc nhanh nhất, ngay lúc đó bắt được ba gia đinh, vừa hỏi thì biết một kẻ từ chỗ Ngũ thái thúc công, một kẻ từ phòng của Lục Tân, một kẻ từ chỗ Lục thúc gia gia. Bọn họ đều kêu oan, nói là sợ Quang Đức Đường không quản xuể nên chủ từ nhà mình mới cho người tới hỗ trợ nhìn xem có việc gì không. Trường Đình vung tay lên giữ kẻ trong phòng của Lục Tân lại, hai cái kia bị kéo ra ngoài đánh trượng. Bên ngoài vang lên tiếng kêu đau, kẻ bên trong thì quỳ trên mặt đất mà run. Hắn muốn xin tha nhưng lại sợ cái này khiến cho vị chủ tử phía trên chú ý.
Trường Đình nhấp một ngụm trà rồi nhìn về phía người đứng dưới nói, “Là ta cho người qua chậm, nếu Bạch Xuân đi nhanh chút thì có lẽ ngươi đã không cần ở chỗ này lo lắng hãi hùng.”
Người nọ run lại run, nói cũng không nên lời.
Trường Đình vung tay lên để hắn trở về báo, “… Ngươi nói với tam thúc mẫu rằng tam thúc và phụ thân ta đều là người cùng huyết mạch, đánh gãy xương cốt còn dính gân. Nhóm Thái thúc công nói hiện giờ Quang Đức Đường không có nam nhân ở chẳng lẽ tam thúc cũng tin sao? Lời nói bậy này tam thúc cũng nghe vào tai ư? Những lời ấy đúng là bẩn thỉu, chỉ có tam thúc mềm lòng nhân hậu mới không so đo cùng đám lão nhân kia.”
Người nọ ngàn khấu vạn tạ sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ nửa nén hương sau Tam phu nhân và Bạch Xuân cùng trở về. Bà ta than thở lửa đêm qua quá vượng, lại khóc lóc cho mạng người cả nhà Lục tam thái gia chết oan uổng. Cuối cùng cong cong vòng một đoạn bà ta mới nói tới ý chính, “… Nghe Nga Mi nói sáng sớm đại trưởng công chúa đã có chút không tốt, hiện giờ còn đang nằm trên giường đúng không? Không biết đã uống thuốc chưa? Hiện giờ nghĩ tới nghĩ lui cũng là A Kiều quản sự tiện nhất. Nhị tẩu tuy tốt nhưng rốt cuộc hiện giờ quản sự có vẻ cũng chẳng ra gì. A Kiều tuổi tác tới lúc, cũng nên học chút ít.”
Chẳng ra cái gì cả ư?
Tam phu nhân Thôi thị nói chuyện nhu nhược, tướng mạo nhu nhược, nhưng mỗi lời trong bông lại có kim, trong nhu có cương. Chẳng ra cái gì cả ư? Một cô nương chưa cập kê như nàng quản sự mới là chẳng ra cái gì ấy.
Lấy kim đâm nàng hả?!
Luận về danh phận thì đương nhiên Nhị phu nhân Trần thị ra mặt mới tính danh chính ngôn thuận. Nhưng Trường Đình tuyệt đối sẽ không để Trần thị quản gia bên này.
Trường Đình không tiếp lời nàng ta mà chỉ nói, “Tổ mẫu hơi mệt, hôm qua bị trận hỏa hoạn kia làm kinh sợ nên sáng sớm bà đã nghỉ ngởi rồi. Lửa này đốt khiến lòng người phải lạnh, Bạch tổng quản nhìn không xuể mới khiến người ta chui chỗ trống. Họ Lục chúng ta ở Bình thành lớn như thế, tâm mọi người bên trong có gì khập khiễng thì cũng khó mà biết. A Kiều để nha đầu đi trông kho cũng không phải vì kiến thức hạn hẹp mà chỉ vì nghĩ nếu trong kho vì chuyện này mà thiếu đồ thì ai mới mất mặt đây?”
Trường Đình hạ giọng nói, “Tam thúc mẫu cũng đừng quên Tạ gia Đại Lang còn ở Bình thành này đó!”
Thôi gia đang có con gái nghị thân với Tạ gia đó!
Năm nay mất mùa loạn thế, việc nghị thân xa họ cũng không dễ dàng. Hiện tại gia đình sĩ tộc muốn chọn người gần gũi nghị thân, như thế dệt qua dệt lại sẽ thành đại thụ và khiến người ta yên tâm hơn.
Thôi thị căng thẳng, lại không thể hưng sư vấn tội, soạn hịch tố Trường Đình phạm thượng. Thủ đoạn của Nhị phu nhân Trần thị bà ta còn chưa thấy sao? Hai đứa con trai không đứa nào dùng được, có một đứa con gái dung mạo xuất chúng thì lại gặp không may bị giữ trên chùa. Chuyện con cái còn dạy không tốt thì đó là do cá tính mềm mại của Trần thị.
Lục Trường Đình không để bụng khuê danh của cô nương gia mà muốn làm ra vẻ ta đây cường ngạnh, nàng ta đã nhịn nhiều ngày hiện tại nhịn thêm cũng không phải không được.
Trường Đình cùng Tam phu nhân Thôi thị uống một bát canh nấm tuyết sau đó tiễn nàng ta ra cửa hàng lang. Bạch tham tướng đang chờ ở bên ngoài lĩnh mệnh, Trường Đình chỉ dặn ông ta canh chặt Quảng Đức Đường, không cho kẻ không hiểu chuyện lượn lờ. Trong nhà kho, cửa hàng và thôn trang của Lục gia cũng có hộ vệ trông giữ.
Ngày hôm qua cháy thì thôi nhưng nàng không cho phép Lục gia có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Trong mắt người có tâm thì qua trận hỏa hoạn hôm qua hẳn bọn họ sẽ nhìn ra điểm khác biệt. Rốt cuộc chỉ có Quảng Đức Đường bị thiêu rụi, những nhà bên cạnh không hề hấn gì, người khác cũng không bị ảnh hưởng. Đây một là do trời phạt, hai la do người làm.
Trong Bình thành to lớn này có ai có lá gan dám phóng hỏa diệt môn chứ?
Dù sao thì đám thân tộc tầm thường của Lục gia sẽ không có can đảm này. Kẻ có gan ấy hẳn chỉ ở Quang Đức Đường, mà hiện tại Lục Phân đi xa, Lục gia hiện giờ thế cục chưa định nên nếu không nhân cơ hội này cắn Chân Định đại trưởng công chúa một miếng thịt thì còn chờ tới khi nào?
Lục Xước và Lục Trường Anh nguyện ý lấy mệnh bảo vệ gia nghiệp của Lục gia, vậy Lục Trường Đình nàng quyết không cho phép đám linh cẩu súc sinh này gây sóng gió, động vào một viên gạch của Lục gia.
Nàng phái người đi trông giữ, nói rõ là đề phòng cướp. Nàng đã dự kiến được đám lão nhân kia sẽ thẹn quá thành giận mà hưng sư vấn tội.
Quả nhiên Bạch tham tướng bắt được mấy kẻ lắc lư đi loanh quanh bên ngoài hỏi thăm khắp nơi. Đám người này không kịp nói gì đã bị lôi ra đánh một trận, càng gào càng đánh, đủ trượng mới thôi. Đánh xong Trường Đình cho thả người, lại hỏi Chân Định đại trưởng công chúa hiện giờ đã đỡ hơn chưa. Nàng dỗ Trường Ninh đi ngủ rồi bản thân cũng chợp mắt một chút.
Liên tiếp ba ngày Chân Định đại trưởng công chúa mệt đến không đứng dậy nổi, đại phu cũng tới bắt mạch chỉ nói là bị sốt. Trường Đình không cho Nga Mi nói với bà ấy những việc này, bản thân tự sắp xếp quét sạch thể diện của những kẻ xung quanh.
Đương nhiên đó chính là thể diện của các phòng khác.
Trong lúc đó Nhị phu nhân có tới một chuyến, có lẽ có người tới nhờ nên bà ta cũng tới nói với nàng vài câu, “Ngũ thúc thái công đã già, trong nhà tổng có người đều bị A Kiều bắt đi đánh hết. Ông ấy không chịu nổi việc mất thể diện nên nói thẳng là bị tiểu bối vả mặt, gần đây cũng không dám ra ngoài gặp người…”
Lúc nói lời này bà ấy không dám nhìn thẳng vào nàng.
Trường Đình buồn bực cười nói, “Ông ta ngượng không đi nhưng trưởng tử của ông ta lại mơ ước ngàn mẫu ruộng ở Táo trang kia kìa. Cái này vốn thuộc về Lục tam thái gia, hiện tại vô chủ nên hẳn ai cũng muốn.”
Nhị phu nhân buồn bực nói, “A Kiều à… Cháu còn chưa làm mai đâu…”
Lời bà ta mang theo than thở. Tiếng cười nhạt của Trường Đình thấp dần. Nàng nhìn Trần thị nhẹ nhàng thở dài một hơi sau đó dời mắt đi cười cười.
Trần thị và ba đứa con của Lục Phân hẳn là được bảo vệ, Chân Định đại trưởng công chúa hạ lệnh đánh chết Lục Phân, diệt cả nhà tam thái gia coi như chấm dứt thảm kịch này.
Nhưng việc chấm dứt đó lại không có ai nói ra, Trần thị, Trường Khánh, Trường Bình, Trường Hưng còn tồn tại thì ít nhất cũng coi như bảo vệ hương khói của nhị phòng. Trường Đình hiểu đây là áy náy của một người mẹ nên cũng ăn ý mà cam chịu phần áy náy này.
Còn những kẻ khác cũng nên xé rách mặt.
Mãi tới ngày thứ tư sau khi bị phạt nặng vẫn có người lắc lư tới Quảng Đức Đường. Bạch tham tướng không hề do dự, nên đánh thì đánh, đến mức lưng người nọ máu tươi đầm đìa. Đánh xong trượng mới hỏi hắn là người nhà ai, lúc ấy người nọ chỉ hít hít rồi nhổ một ngụm lên mặt đất không nói gì. Trường Đình để Mãn Tú đi tra xong mới biết người kia là cháu của nhũ ma ma trong phòng Ngũ thái thúc công.