Lục Phân khoác áo ngoài, yên lặng nghe gió gào thét ngoài lều.
Phía trên bản đồ có những điểm được đánh dấu tinh tế, từ bắc đến nam, từ thưa thớt đến dày đặc. Lục Phân cầm bút son chấm một chấm ở Nam Lộc Ưng Chủy Phong phía Trù Sơn. Hắn cũng không biết địa thế Trù Sơn lại có thể hiểm trở như thế, hình như có người dẫn bọn họ từng bước đưa vào một cái bẫy.
Lục Phân nhanh chóng lắc đầu.
Không đúng, không có khả năng.
Nếu nghiệt đảng Chu Thông Lệnh còn sót lại có tâm cơ sâu nặng như thế thì Chu Thông Lệnh cũng không có khả năng không hề phòng bị mà chết dưới tay mẹ hắn. Bọn chúng không thể nghĩ ra được chiêu gậy ông đập lưng ông này, cũng không có khả năng dùng phần tâm cơ này bây giờ, ở đây và trên người hắn!
Đám tàn nghiệt kia tự bảo vệ mình còn không kịp, làm gì còn tâm tư tới cắn ngược hắn một miếng chứ!?
Huống chi bên người hắn đều là tinh binh lão tướng của Lục gia.
Khoảng người!
Để ở bất cứ nơi nào đều đủ để tự bảo vệ mình!
Bên ngoài lều trại cuồng phong gào thét như quỷ khóc sói gào, Lục Phân lật tay gạt dư đồ qua một bên sau đó nắm thật chặt vạt áo rủa thầm một tiếng, “Thời tiết quỷ quái gì đây!” Sau đó hắn cao giọng ra lệnh, “Tướng sĩ nghe lệnh! Qua canh ba lập tức thu thập hành trang lên núi! Ưng Chủy Phong đang ở rất gần, chúng ta có tâm tư nhàn tản để chỉnh đốn tĩnh dưỡng nhưng nghiệt đảng thì không!”
Một kẻ ở bên ngoài quấn chặt áo ngoài, lắp bắp mang theo tiếng khóc nức nở, “Nhị gia… bên ngoài không thể đi được… Trên núi tuyết đọng còn không tan, đường đi trơn trượt, hiện giờ gió càng lớn hơn nên căn bản không thấy chỗ nghỉ chân…”
“Hô ——” Gió đánh lên lều trại làm từ da trâu phát ra tiếng bang bang rung động.
Lục Phân để tay lên thái dương vuốt vuốt tóc, sao hắn lại không biết bên ngoài không đi được?
Đã qua tháng và tới tháng , nhưng thời tiết trên núi lại như mùa đông, sáng sớm hay tối muộn đều sẽ làm người ta lạnh đến hốt hoảng, càng leo lên cao mặt đất càng trơn càng ướt, tuyết đọng không tan hết, lá cây cũng không mọc lên.
Chả trách người phương bắc lại thô lỗ hung hăng như thế. Càng lên phía bắc đám người Hồ càng hung ác và tùy tiện hơn. Hóa ra là do bị thời tiết cùng địa thế bào mòn thành dáng vẻ này.
Tên binh sĩ kia kéo giọng, “Gia! Chúng ta có đi nữa không!? Gió ngày hôm nay thật không tốt! Nếu không phải do yêu quái quấy phá thì đó là trời cao cảnh báo. Chúng ta không nên vội nhất thời!”
Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, tiếng người tiếng ngựa hoà thành một khối khiến người ta không phân rõ ai đang nói chuyện, ai đang oán hận. Ánh lửa bị gió to thổi bạt đi, ngọn lửa xuyên qua màn da trâu chiếu đến lúc sáng lúc tối!
Lục Phân xốc màn lên thì thấy Bạch tham tướng đang đứng trấn an ngựa chiến. Con ngựa đá chân về phía trước một cái, Bạch tham tướng thì khom người hành lễ, “Nhị gia.”
Lục Phân hỏi: “Bạch tướng quân cho rằng hiện giờ chúng ta có nên đi tiếp hay không? Rốt cuộc nên công hay thủ? Nếu muốn truy đuổi thì phải nhân lúc địch mệt ta đánh, nếu muốn lui thì chỉ sợ đám dư nghiệt này đi qua Ưng Chủy Phong sẽ bỏ trốn mất dạng. Chúng ta đuổi theo gần ba ngày chỉ sợ sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thất bại trong gang tấc.”
Giọng Lục Phân trở nên nhu hoà hơn. Bạch tham tướng nghe thấy thế thì cúi đầu càng thấp, “Nhị gia nói đuổi thì đuổi, nói lui thì chúng ta sẽ ở trong sơn cốc một đêm. Nhị gia là chủ tướng, tất cả đều nghe ngài dặn.”
Lục Phân cong môi cười cười, thật lâu sau mới nói, “Đừng gọi Nhị gia, gọi gia đi. Vị trí thứ hai đã không còn, Bạch tướng quân, ngươi biết hiện giờ ai mới là người đứng đầu đúng không?”
Bạch tham tướng liên thanh đáp phải.
Cuồng phong không ngừng thổi.
Lục Phân ngước mắt trông ra xa, cách đó không xa là một mảnh đen nhánh.
Nhưng hắn lại nhìn thấy rõ ràng vì thế hắn đi về phía trước một bước. Nếu vô ý một chút hẳn sẽ tan xương nát thịt.
Phía trước là núi cao, việc đã đến nước này hắn lại không thể không nhảy. Hắn đi ra ngoài gần hai mươi ngày, mãi đến ba ngày trước mới phát hiện tung tích dư đảng của Chu Thông Lệnh trong một bụi cây. Tiếp đó là một đường truy đuổi, đám dư đảng kia để lại củi gỗ, ấm nước, ước chừng là một đoàn người. Bọn chúng còn chưa che giấu tốt dấu vết nấu nướng đã vội vàng chạy, làm rơi chủy thủ và bội kiếm…
Ở đây có đủ loại dấu hiệu biểu hiện tàn quân của Chu Thông Lệnh đã từng tới nơi này.
Vì thế hắn đương nhiên mừng như điên.
Có thể bắt sống thì tuyệt không làm khiến bọn chúng chết. Phải dẫm lên kẻ đám người này thì hắn mới có thể vững chắc đi lên vị trí kia đồng thời khiến mọi người ở Lục gia, còn có Tần Tương Ung và Chân Định Đại trưởng công chúa không còn lời nào để nói.
Đúng rồi.
Hắn còn muốn thuận tiện thu phục U Châu.
Thạch Mãnh chỉ là một kẻ thô kệch lại mặt dày mày dạn nhận ân tình của Lục gia và nhặt được quả đào Chân Định đại trưởng công chúa vứt bỏ xuống. Nhưng lão làm sao xứng tiếp quản U Châu ở gần Bình thành?
“Đuổi theo đi.” Lục Phân nhướng mày, sóng mắt lưu chuyển càng hiện rõ làn da trắng, “Bạch tướng quân, chúng ta đuổi theo thôi. Chém hơn phân nửa binh mã, từ Nam Lộc đi đến giờ bọn chúng hẳn không chạy xa được. Chúng ta phải tận dụng thời cơ, nếu hiện giờ sợ, muốn giữ mạng thì hẳn không còn cơ hội thế này nữa—— ngươi đừng quên qua Trù Sơn đã là địa phận của người Hồ, chúng ta không duỗi tay được đến chỗ ấy.”
Đầu Bạch tham tướng càng cúi càng thấp, gần như thấp đến ngực, miệng đáp “Vâng”.
Lục Phân nắm chặt vạt áo đi về phía trước ba bước sau đó đột nhiên ngừng bước nghiêng người nhìn Bạch tham tướng một cái, nhưng suy nghĩ gì đó sau đó lại đi về trong trướng.
Bên trên đã phát lệnh, chúng binh sĩ tự nhiên nghe, các doanh các đội chỉnh hợp tập kết, cùng nhau chọn ra tinh binh. Ưng Chủy Phong là nơi hiểm trở, toàn đá núi hình thù kỳ quái, giữa vách đá thậm chí chẳng có chút cây cối để mượn sức, tảng đá lớn dính tuyết vừa trơn vừa ướt, đoàn người lại tắt cây đuốc nên chỉ có thể nương theo ánh sáng của mồi lửa mỏng manh đi con đường nhỏ uốn lượn về phía trước.
Lục Phân đi ở đầu, Bạch tham tướng theo sát sau đó.
Trong núi im ắng, ngẫu nhiên có tiếng binh sĩ lơ đãng đá rơi hòn đá nhỏ, Lục Phân ngừng bước, dựa lưng trên một hòn đá sau đó thò người qua nhìn lên trên.
Bên trên đen như mực, cái gì cũng không có.
Lục Phân yên lòng, quay người lại mím chặt miệng và vẫy tay ý bảo người phía sau nhanh chóng đuổi theo.
“Ai da!”
Dưới chân núi có người hô nhỏ một tiếng.
Vách đá vờn quanh, tiếng động nhỏ vang lên từng hồi!
“Oanh ——”
Đỉnh núi đột nhiên có ánh lửa bùng lên!
Lục Phân vội cong lưng uốn gối, đầu ngó nhìn xung quanh thăm dò thì thấy ở trên Ưng Chủy Phong có người châm lửa! Trên đó có người!
Lục Phân lập tức mừng rỡ như điên!
Bạch tham tướng vẫn chưa lên tiếng mà theo sát phía sau hắn, lặng lẽ dán tai hắn nói, “Gia… nếu lấy cứng đối cứng thì chúng ta chắc chắn thắng lợi, nhưng tạm thời không biết phía trên là kẻ phương nào. Có lẽ là người Hồ, cũng có lẽ là người của Thạch gia, nếu là hai bên này thì chỉ sợ chúng ta không tiện hành động.”
Lục Phân ngẩng đầu, thăm dò một hồi mới nhẹ xua xua tay, “Không phải người Hồ, cây đuốc của bọn chúng dùng phân bò, đây là ánh lửa từ cỏ khô. Cũng không phải Thạch gia, Thạch gia hiện giờ đang ở biên giới của U Châu, theo tính tình khôn khéo của Thạch Mãnh thì lão sẽ tọa sơn quan hổ đấu chứ không ở Ưng Chủy Phong này làm gì —— lão còn ước gì Lục gia cùng người Hồ đánh nhau để lão có thể xử lý trong ngoài sạch sẽ…”
Bạch tham tướng nhìn Lục Phân một cái, chỉ thấy tay hắn nhấc lên, dưới chân núi lập tức có hai ánh lửa bị gió thổi qua run rẩy. Lúc này hắn vung tay, nhưng chẳng ai động cả.
Lục Phân nhìn về phía Bạch tham tướng, Bạch tham tướng hơi gật đầu thế là lập tức có hai đội nhân mã bước nhanh xuống núi, vòng ra phía sau.
“Đằng đằng đằng!”
Có đài lửa trên Ưng Chủy Phong được thắp lên, ngọn lửa cao hai trượng bùng cháy!
Lục Phân nhíu mày, bản năng phát hiện có gì đó không thích hợp, thủ hạ của Chu Thông Lệnh hiện giờ đã phải chạy trốn thì làm gì có gan đốt lửa lớn như thế!
Lục Phân theo bản năng lui về sau một bước nhưng phía sau lưng lại bị Bạch tham tướng chặn lại!
“Đốt đuốc!” Bạch tham tướng quát lớn.
Dọc theo đường núi uốn lượn có ánh lửa lập lòe. Lục Phân không thể tin mà nhìn về phía Bạch tham tướng, từ từ! Bạch tham tướng là Lục gia gia tướng, là người sinh ra trong gia đình có mấy thế hệ đều sống ở Lục gia thế nên ai có thể phản bội bọn họ chứ hắn không có khả năng! Huống chi người đi theo thì có gần đều là người được mẹ hắn chọn phái đi theo. Mẹ hắn quản lý Lục gia nhiều năm lại có tâm giúp hắn giành vinh quang thì không thể không biết nhìn người mà đưa một con sói mắt trắng tới bên người hắn đúng không?!
Lục Phân trở tay đẩy Bạch tham tướng ra và gọi lớn, “A Đề!”
Phía cuối có kẻ khóc nức nở nghẹn ngào đáp, “Nhị gia! Nhị gia! Nô bị trói! Nhị…” Lúc sau không còn tiếng nói nữa, chỉ nghe thấy tiếng a ô rên rỉ đứt quãng.
“Bạch tướng quân, có chuyện thì từ từ nói.” Lục Phân vẫn bị Bạch tham tướng khống chế phía sau lưng, hắn không thể quay đầu lại nhìn nên cũng không quay đầu nữa. Ánh mắt hắn nhìn cây đuốc, giọng điệu kéo đến cực dài, “Ta không biết là ai cho ngươi chỗ tốt, có lẽ là A Kiều, có lẽ là Thạch Mãnh, nếu là A Kiều thì ta không có lời nào để nói. Nhân quả luân hồi thiên địa báo ứng, Lục Phân ta nhận. Nhưng A Kiều có thể hứa cho ngươi cái gì? Tần tướng quân đi theo bên người Lục Xước mà chết, A Kiều phải dùng người thì nhất định sẽ dùng tiểu Tần tướng quân, ngươi chỉ có thể làm nền. Nếu vì Thạch Mãnh, ta càng muốn tán thưởng ngươi một tiếng hảo hán…”
“Nhị gia!”
Trên núi có kẻ gọi người!
Lục Phân đang nói đột nhiên im bặt.
Lục Phân ngửa đầu nhìn về phía trước lại thấy có bóng người đi ra từ đám người phía trên. Hắn không nhìn rõ vì đêm quá tối, nhưng chỉ thấy người kia đứng trên ngọn núi cao giọng hỏi: “Cảm giác bị người ta đâm một phát sau lưng thế nào? Dễ chịu không?!”