Trường Đình theo bản năng quay đầu tìm thì thấy người nọ không ở đây.
Cũng phải, hắn xuất thân người Hồ, lại ăn nhờ ở đậu, thân thế nhấp nhô thì làm sao có thể cùng ngồi ăn với mọi người?
Trường Đình nâng chén rượu lên nhẹ nhấp một ngụm chỉ thấy vị ngọt chua, giống như rượu mơ.
Nồng độ của rượu không quá cao, cũng không khiến người ta phải sặc.
“A Thác..
À, Mông Thác cũng không phải người Hồ…”
Rượu vừa vào miệng Trường Đình lại nghe thấy bên phải có người nhút nhát sợ sệt nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nàng quay đầu lại thấy Thạch Tuyên đang nói chuyện với Phù thị, còn vị Thạch gia cô nương kia thì mặt đỏ ửng, đầu cúi xuống đến độ cằm suýt đụng vào ngực áo.
Bấy giờ Trường Đình mới nhìn rõ vị cô nương này, nàng ta lớn lên không giống người nhà họ Thạch.
Nàng ta có một đôi mắt ướt dầm dề, miệng anh đào đỏ thắm, lông mày thon dài, tuổi tác thì xấp xỉ nàng nhưng cả người luôn mang vẻ nhút nhát sợ sệt.
Khi nàng ta ngước mắt thì như dương liễu phất qua, xuân ý cứ vậy trêu chọc mà tới.
Thần thái này Trường Đình chưa từng gặp trên người nữ tử thế gia.
Nói chuyện thì dứt khoát, cười thì phải sang sảng, làm gì mà lo trước lo sau, ngược lại có vẻ ngượng ngùng.
Cô nương của Tạ gia là Tạ Chi Dung cũng có cá tính dịu dàng, khí độ nhu hòa nhưng chưa bao giờ có tư thế này.
Cái này không lý do khiến người ta chán ghét, hoặc đúng hơn là khiến nữ nhân ghét.
Anh trai của Chi Dung là Tạ Tuân chính là thích người thế này, oanh oanh yến yến bên người hắn đều là dáng vẻ thế này.
Trường Đình cười cười, rời mắt khỏi người vị cô nương kia sau đó cười hỏi, “Ta nên gọi cô nương là gì? Hôm nay là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, hôm qua ta quên hỏi mà bản thân cô nương cũng không nói.
Ta cũng không thể cứ gọi cô nương là đường tỷ của A Tuyên được, vậy tên cô nương là gì thế?”
“A Uyển… Thạch Uyển..”
Vị Thạch Uyển cô nương kia nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Trường Đình sau đó lại cúi đầu.
Trường Đình gật gật đầu, cười nói, “Từ tên cũng có thể nhận ra ngươi và A Tuyên là người một nhà nhưng từ tính tình, tướng mạo thì lại không thấy có chút liên hệ gì.”
Thạch Uyển cắn cắn môi, trong lòng có chút không thoải mái.
Thạch Tuyên là đứa con Dữu thị sinh được khi đã lớn tuổi, lại là con gái duy nhất của Thạch Mãnh.
Còn cha nàng ta chỉ là một người quản lý sổ sách dưới trướng Thạch Mãnh.
Thạch Tuyên được nuông chiều cỡ nào, ăn mặc ở đều là thứ tốt nhất, nàng ta làm gì có cửa so.
Thạch Tuyên có thể muốn làm gì thì làm, vị quý nữ xuất thân Lục gia trước mặt này cũng thế, còn nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng dù trong lòng không thoải mái thì trên mặt nàng ta cũng vẫn cười, chỉ có điều mãi một lúc lâu sau cũng không biết phải nói gì.
Sau khi khiêu khích Thạch Uyển, Trường Đình cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nàng quay đầu nhìn đám vũ cơ tóc vàng ở trên đình đài.
Nữ nhân gia có thể nói chuyện từ son phấn đến các loại hạt, Dữu thị là người mồm miệng lanh lợi, Phù thị lại không có cố kỵ vì thế hai người này nói đến vui vẻ.
Trường Ninh và Thạch Tuyên cùng nắm một dây tơ hồng dài chơi với nhau.
Giọng của hai tiểu cô nương đều mềm mại, thường sẽ thấy hai người nhẹ giọng kêu, “Ai nha, bắt sai rồi, bị rối rồi đây này!”.
Thạch Uyển vốn ít lời, hiện tại càng thêm trầm mặc, đôi mắt ướt át cứ thế nhìn chằm chằm chén nước trà.
Dữu thị mắt sắc, thấy Trường Đình cô đơn thì cười nói, “Đại cô nương thích thì để ta cho người tới dẫn cô nương đi dạo một vòng nhé? A Tuyên đã cho người làm rất nhiều đèn Khổng Minh đặt ở nhà thuỷ tạ, lúc nước gợn đèn dập dềnh rất đẹp.”
Trường Đình chưa mở miệng Dữu thị đã nhìn quanh sau đó gọi A Tuyên, “Con đi cùng Lục gia tỷ tỷ đi…” Sau đó bà ta ngừng một chút rồi nói, “Ban đêm đường trơn, để ta bảo A Mẫn cùng đi dạo với mấy tỷ muội nhé, ngài nói được không?”
Câu sau là đang hỏi Phù thị.
Nụ cười trên mặt Phù thị chợt tắt, lập tức quay đầu nhìn Lục Xước.
Thạch Mãnh cũng nhìn về phía Lục Xước, miệng cười ha hả, tay cầm chén rượu không nói chuyện.
Có thể trong lúc này trộm đích nữ của Lục gia làm con dâu thì đương nhiên là tốt đến không được.
Nếu không được thì cũng không cần nói nhiều làm gì, như vậy mặt mũi hai nhà vẫn còn, Thạch gia cũng không mất gì.
Con người ấy mà, ai có thể một tay ôm hết, cái gì cũng vơ vào người mình được?
Nhưng vạn nhất Lục Xước vì uống nhiều mà choáng váng rồi đồng ý thì sao?
Người ta gặp gỡ đều là duyên phận, chẳng qua xem ai dám nghĩ dám làm mà thôi.
Nếu là nửa năm trước thì Thạch Mãnh nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện có thể ngồi cùng bàn với Lục Xước mà uống rượu.
Ông ta chỉ nghĩ tới đã sợ tới mức xua tay, nhưng bây giờ thì sao? Thạch Mãnh ngửa đầu uống cạn chén rượu, sau đó cảm thấy lâng lâng.
Lục Xước cũng nhấp một ngụm rượu sau đó cười rộ lên nói, “Trời tối, đường trơn, không có chuyện tiểu cô nương có thể đi dạo loạn lên ở phủ của người khác.
Ký Châu có tục lệ hay quy củ gì thì ta không biết nhưng Kiến Khang và Bình thành bên kia đều không có cái lý này.” Sau khi nói xong ông ngước mắt nhìn Thạch Mẫn lại chỉ thấy tên kia vui đến ngớ ngẩn mà nhìn mình cười.
Lục Xước quay đầu đi, tay áo rộng phất một cái ngăn lại ánh mắt tên kia sau đó nói với Thạch Mãnh, “Nói tới nói đi thì so với lệnh lang ta càng vừa ý vị tiểu cô nương kia hơn.”
Tiểu cô nương ở đây chính là nói tới Thạch Tuyên lúc này đang nỗ lực đánh ba trăm hiệp với miếng thịt dê trong miệng.
Thạch Mãnh sửng sốt, ánh mắt vừa chuyển đã xẹt qua người hai vị thiếu niên lang ngồi cạnh Lục Xước.
Con trưởng của Lục gia tướng mạo như tiên, con thứ thì trầm mặc bình tĩnh.
Lục Xước có ý tứ gì? Làm con dâu trưởng của Lục gia thì ông ta không dám nghĩ, nhưng để A Tuyên gả cho con thứ của Lục gia thì sao ông ta cam lòng được.
Thạch Mãnh theo bản năng quay đầu nhìn Phù thị.
Phù thị cũng kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ đây là mục đích chính của Lục Xước?!
Lục Xước quả là bị Thạch gia đả động nhưng cũng không phải quá mức quá đáng!
Ông ta căn bản không cho Thạch gia cơ hội ra giá mà trực tiếp định ra quy củ, chỉ xem Thạch gia có muốn hay không! Nếu bọn họ không muốn thì thôi, có rất nhiều người khác đều đang nhìn chằm chằm Lục gia Bình thành đó!
Dữu thị trầm mặc, lại nhìn con gái út vẫn đang ngây thơ nhai thịt dê.
Sau một lúc lâu bà ta mới nhìn Thạch Mãnh sau đó hơi gật đầu thật nhẹ.
Thạch Mãnh hơi đờ người, lại đơn giản rót một chén rượu uống cạn một hơi sau đó cười nói, “Tiểu nữ Thạch Tuyên hiện giờ mới tuổi, đúng là lúc đang ham chơi vậy mà cũng được Lục Công xem trọng.
Đây chính là phúc khí của con bé, mà đây cũng là duyên phận của hai nhà như Lục Công nói.”
Ai gả ai cưới có quan trọng không?
Căn bản không quan trọng, ông ta muốn có quan hệ thông gia với Lục gia, muốn để tên của Thạch gia và Lục gia dính vào nhau.
Bọn họ muốn mười sáu thành của Bình Thành tạo thuận lợi cho bọn họ, lại càng muốn thế nhân biết Lục gia xem trọng Thạch Mãnh.
Vậy những kẻ khác sẽ chẳng có cơ hội mà chọc cột sống ông ta và mắng.
Lục Xước cũng cười rộ lên, lại nhấp một ngụm rượu sau đó tháo chiếc nhẫn ban chỉ cổ bằng bạch ngọc mới lấy từ nhà kho đêm qua sau đó đẩy về phía trước nói, “Nếu là duyên phận thì ta làm trưởng bối hẳn không thể không có chút lễ… Đây là chiếc nhẫn được sư trụ trì của một ngôi chùa làm phép khai quang, chờ tiểu cô nương lớn hơn một chút treo lên trước cửa có thể giúp an thần tĩnh khí.”
Thạch Mãnh lại rót một ly sau đó nâng lên ngang mày rồi ngửa đầu cao giọng bật cười, “Thạch mỗ thay tiểu nữ cảm tạ Lục Công đã tặng quà!”
Lục Xước cũng nâng chén.
Sứ men xanh chạm vào nhau phát ra tiếng vang giòn.
Ánh mắt Trường Đình thoáng nhìn qua thấy Thạch Tuyên mơ màng ngẩng đầu cười với mình, trong lòng nàng chỉ thấy ngũ vị tạp trần.