Hai người kỳ thật cũng không quá quen thuộc. Thanh Sao lấy cớ “Lâu như thế mới có thời gian tới thỉnh an Mông phu nhân” cho nên hàn huyên tầm hai câu nàng ta đã cáo từ.
Thanh Sao vừa đi thì nụ cười trên mặt Trường Đình chợt tắt. Nàng lập tức để Bạch Xuân đi tìm Vãn Yên hỏi thăm. Vốn nàng không để ý nội trạch của Thạch Khoát và Thạch Mẫn, à, nói đúng ra thì nàng không để ý tới thiếp thất của bọn họ mới đúng. Nhưng Thanh Sao lại khác, nàng ta là lễ vật đưa cho người Hồ, như vậy chứng tỏ Thạch Khoát có tự tin với mỹ mạo và thủ đoạn của nàng ta. Nhưng vì sao cuối cùng nàng ta lại biến thành Thẩm di nương của hắn chứ?
Tới gần cuối ngày Trường Đình và Mông Thác đã ăn cơm xong Bạch Xuân mới trở về. Nàng ta thấy Mông Thác cũng ở đó thì do dự một lát cuối cùng vẫn mở miệng, “… Thanh Sao được nạp thành thiếp thất năm trước. Nhị lang quân có ba vị di nương, vài vị thông phòng. Mà người được sủng ái nhất chính là Thẩm di nương, cũng chính là Thanh Sao cô nương.”
Mông Thác có chút kinh ngạc không hiểu sao Trường Đình lại muốn tìm hiểu hậu trạch của Thạch Khoát. Vì thế hắn cười cười hai tiếng và nói, “Hậu trạch của bọn họ đều lộn xộn.”
À, người này đúng là tận dụng mọi cơ hội để tranh công và cầu khen ngợi…
Trường Đình trấn an mà vỗ vỗ tay hắn, lại âm thầm nghĩ: hai năm trước ư? Hai năm trước đúng là thời điểm Dữu thị mới định ra việc hôn sự cho Thạch Khoát đúng không?
Nói cách khác lúc Thạch Khoát vừa mới biết được vợ hắn sẽ là Dữu Tam cô nương thì hắn đã lập tức nạp Thanh Sao vào hậu trạch… Như thế tức là hắn không hề sợ Dữu gia có khả năng sẽ mang tới cho mình áp lực phải dọn dẹp hậu trạch. Hay hắn vẫn luôn chờ xem vợ hắn đến tột cùng là người nào. Nếu Thạch Mãnh đại phát từ bi cho hắn định một hôn sự với gia đình hiển hách thì hắn vẫn sẽ lập tức nạp Thanh Sao vào nội trạch và cho nàng ta một danh phận sao?
Chắc chắn là không. Thạch Khoát tâm cao khí ngạo nên Trường Đình cũng luôn giữ khoảng cách với người này. Thậm chí Lục Trường Anh đều theo bản năng mà duy trì khoảng cách với hắn. Có thể làm đối tác với hắn, nhưng tuyệt không làm bạn bè. Loại người như Thạch Khoát rất giống Lục Trường Anh nhưng anh nàng còn để ý chữ tình hơn chứ Thạch Khoát thì căn bản không hề nghiêng về bên nào —— ít nhất ở trong mắt người ngoài thì việc hắn thích cái gì là một điều thần bí. Hoặc nói đúng hơn thì Thạch Khoát cũng không có yêu thích đặc thù nào. Đây là diễn xuất cực kỳ tiêu chuẩn của sĩ tộc, không thể hiện yêu ghét tức là giảm bớt nguy hiểm, và càng quan trọng hơn là khiến người ta không đoán được. Người bước lên ngôi cao cần phải khiến kẻ khác không thể nắm bắt mới tốt.
Một người có được diễn xuất tiêu chuẩn của sĩ tộc và chí hướng cao xa sẽ không có khả năng vì một nữ nhân mà bị ngáng chân.
Cho nên một khi Thạch Khoát đã xác định gia tộc nhà vợ mình không phải là trợ lực mà còn có khả năng là trói buộc thì hắn không chút do dự nạp Thanh Sao làm thiếp… Cái này chứng tỏ cái gì? Trường Đình hơi hơi híp mắt lại và nhẹ giọng hỏi Bạch Xuân, “Vậy trước đó Thanh Sao ở đâu và làm gì?”
“Nàng ta làm việc bên người nhị lang quân, làm công việc của đại nha hoàn nhưng ngày thường cũng chỉ nuôi cá, chăm hoa gì gì đó. Nói là nô tỳ nhưng cuộc sống lại như cô nương. Phía trước… Thanh sao cô nương học hát tuồng rồi được Nhị lang quân chuộc ra. Sau đó nàng ta vẫn luôn đợi bên cạnh Nhị lang quân.” Bạch Xuân nhớ tới biểu tình chua lòm không che giấu nổi của nha hoàn kia khi nói chuyện thì không nhịn được bỏ thêm một câu, “Nghe nha đầu trong viện của Nhị lang quân nói thì hai di nương còn lại cũng không nói chuyện giao tiếp gì mấy với Thanh Sao, mọi việc đều nhường nhịn, tuyệt đối không gây xung đột.”
Trường Đình nhướng mày cười cười với Mông Thác, ngoài miệng nhẹ giọng nói, “Vẫn luôn đặt ở bên cạnh… Trước khi thành hôn lại nhanh chóng nạp làm thiếp… Như vậy tính ra thì Thanh Sao theo nhị ca cũng mấy năm rồi. Ngần ấy năm nhị ca vẫn luôn sủng ái che chở nàng ta…”
Vậy đại khái có thể coi là chân ái đúng không?
Trường Đình không rét mà run.
Vừa có ý đưa Thanh Sao cho người Hồ làm đồ chơi, vừa sủng ái nàng ta ngần ấy năm… Nam nhân như Thạch Khoát đúng là đáng sợ.
Mông Thác hẳn cũng nghĩ tới đây nên ngẩng đầu liếc Trường Đình một cái và nhẹ giọng nói, “Người thành châu báu đều không câu nệ tiểu tiết… Mà vô độc bất trượng phu… Rốt cuộc nhị ca cũng đâu có đưa Thanh Sao đi đúng không?” Nói đến chỗ này Mông Thác cười cười ôm Trường Đình vào lòng, lấy cằm râu lún phún cọ lên trán nàng một cách nhẹ nhàng chứ không dám dùng sức. Mặt Trường Đình đỏ hồng lên, còn hắn thì ôn hòa nói, “Chuyện nhà người khác chúng ta quản nhiều làm gì? Chúng ta tự mình vui vẻ hòa thuận không phải là được ư?”
Phải, đây là nhà người khác.
Nhưng cái người khác này lại có khả năng trở thành chủ thượng của hắn!
Một kẻ đến nữ nhân mình thích còn có thể đưa ra bất kỳ lúc nào…
Lòng bàn tay Trường Đình đổ mồ hôi lạnh, nàng duỗi tay vòng quanh eo Mông Thác, mặt giấu đi nhưng phía sau lưng lại là mồ hôi lạnh. Đến nữ nhân của mình cũng có thể nói vứt là vứt, người như thế há có thể bình tâm tĩnh khí mà đón nhận một cấp dưới tay nắm trọng binh hơn nữa nhà vợ lại có thế lực? Quân và thần trước nay không phải song song thẳng tắp từ đầu tới cuối, tuyệt không có khả năng phân quyền vì như thế triều đại sẽ sụp đổ. Thạch Khoát là người thông minh, hắn biết làm thế nào thu quyền, cũng biết dùng người thế nào. Trong thuật dùng người và mưu lược này hắn đúng là thần!
Trường Đình không nói suy nghĩ này cho Mông Thác, nàng chỉ dựa nhẹ trước ngực hắn và nói, “Đúng vậy, nhà chúng ta vui vẻ an ổn là được.” Sau đó nàng chôn sâu những suy nghĩ trong lòng xuống, hy vọng vĩnh viễn không có cơ hội nói ra những ý nghĩ đó.
Sau khi Thanh Sao tới một lần thì Trường Đình đột nhiên cảm giác nàng ta thường xuyên liên hệ hơn. Nàng ta thường đưa chút đồ qua, sau đó nàng lại cho người đáp lại. Cứ thế có qua có lại, tin tức Trường Đình và thiếp thất của Thạch Khoát có quan hệ tốt lập tức truyền ra nhanh chóng. Theo sát đó là Thạch Uyển cũng tới chắp nối. Đến lúc này Trường Đình mới nhớ ra mình chưa thực hiện hứa hẹn với nàng ta.