Trường Đình lập tức lạnh mặt, nghiêng đầu cắn răng thì thầm với Bạch Xuân. Bạch Xuân nhíu chặt mày, cũng không rõ ý của Trường Đình nên nhẹ “hả” một tiếng. Trường Đình lặp lại một lần, cuối cùng Bạch Xuân cũng cắn răng vâng một tiếng sau đó lập tức nghiêng người bước nhanh ra ngoài.
Trên sân khấu vẫn tiếp tục gõ đánh, tiếng kèn tiếng hát vang lên cực kỳ náo nhiệt. Nghệ nhân mặc một thân áo trắng, động tác khoa trương mà nhảy khắp mọi nơi, giọng sắc nhọn, trên mặt cũng che mặt nạ bảo hộ màu trắng. Trên mặt nạ có vẽ con mắt, cái mũi và tai, thần sắc khoa trương chọc cười, giống hệt vai hề.
Trường Đình rũ mắt, những người ngồi trên đài này chẳng phải cũng giống đám nhân vật trên sân khấu hay sao. Có kẻ chọc người ta bật cười, có kẻ khiến người ta sợ hãi, có kẻ lại ngoài mạnh trong yếu, khẩu thị tâm phi… Nàng lại nhìn chung quanh một vòng thấy thái dương Bạch Xuân đổ mồ hôi, thở hồng hộc tiến vào.
Trường Đình lại nhìn quanh không thấy ai để ý tới mình thì bình tĩnh tự nhiên xách váy áo vùi đầu muốn cất bước đi ra ngoài. Ai biết phía sau lại có một giọng nữ không cao không thấp vang lên, vừa khéo khiến các vị phu nhân ở đó nghe thấy.
“Mông phu nhân muốn đi đâu thế?”
Là giọng thiếu nữ, trong trẻo lại sâu thẳm, giống nước suối róc rách cọ rửa mọi bùn đất và bụi bặm.
Trường Đình xoay người lại nhìn Dữu Tam cô nương hôm nay búi tóc hai bên, trang điểm tinh xảo. Nàng cười dịu dàng nói, “Ta ra ngoài hít thở không khí, Tam cô nương có muốn đi với ta không?”
Dữu Tam cô nương cũng cười đứng lên, miệng đáp thanh thúy, “Vậy thì tốt, ta cũng muốn đi với Mông phu nhân.” Dữu Tam cô nương rũ mắt mời hai vị cô nương bên cạnh, “Dương nương tử và Ngụy nương tử có muốn cùng đi không? Cảnh trong nội cung khá tốt, người nhiều cũng náo nhiệt hơn!”
Dữu Tam cô nương vẫn mang bộ dạng ngây thơ không biết gì. Trường Đình thì nhẹ nhàng ngửa cằm nhìn nàng ta.
Động tĩnh bên này rốt cuộc cũng kinh động tới Dữu hoàng hậu, bà ta quay đầu hỏi thì Dữu Tam cô nương sảng khoái nhanh nhẹn đáp, “Chúng thần chuẩn bị đi dạo quanh vườn! Xem biểu diễn lâu khiến thần và Mông phu nhân đều thấy đầu óc mê mang nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút!”
Dữu hoàng hậu vẫn mang thần sắc ung dung như cũ, tay đặt trên ghế vịn. Bàn tay bà ta bảo dưỡng thỏa đáng, trắng nõn như tiểu cô nương, “Các ngươi định đi chỗ nào?” Bà ta không bảo dừng nên tiếng nhạc vẫn vang lên, chẳng qua bọn họ không hẹn mà cùng giảm thấp âm lượng. Dữu hoàng hậu hé miệng cười nhạt, “Nếu đã đi thì rủ thêm mấy vị cô nương cùng đi đi. Sau này các vị cô nương và phu nhân trẻ tuổi ở đây đều sẽ có qua lại, chậm rãi làm quen cũng tốt.”
Đứng ở lập trường của Dữu hoàng hậu thì bà ta quả thật nên ủng hộ các vị cô nương cùng đi ra ngoài làm quen. Những nhà tiến cung hôm nay hẳn sẽ trở thành trợ lực cho Thạch Mãnh mai sau, ngôi vị của ông ta còn chưa ổn lắm.
Dữu Tam cô nương thầm vui trong lòng vì thế vội mở miệng đánh gãy lời Trường Đình muốn nói ra, “Bọn thần đi quanh hồ Thiên Hòa, nơi ấy ở trong cung nên không cần mang quá nhiều người, cũng không có nam nhân bên ngoài.”
Trường Đình nhíu mày, lại nhìn Bạch Xuân một cái. Bạch Xuân lập tức định đi ra ngoài nhưng Dữu Tam cô nương lại nhìn thoáng qua nàng ta và cười dịu dàng nói, “Bạch Xuân cô nương muốn đi đâu thế? Chẳng lẽ ngươi đi chuẩn bị đồ để chúng ta mang theo đi dạo ư? Ta nhớ rõ đây chính là lần đầu tiên Bạch Xuân cô nương tiến cung. Mông phu nhân quả thực đã tới đây nhiều lần nhưng khi ấy ngươi còn đang ở Ký Châu xa ngoài ngàn dặm, chưa tới bên người Mông phu nhân hầu hạ.”
Một câu này của nàng ta thành công giữ Bạch Xuân ở trong phòng.
Đây là lần đầu tiên Trường Đình nhướng mày nhìn về phía vị Dữu Tam cô nương này.
Từ khi nào mà nàng ta lại lợi hại như thế nhỉ?
Giống như mọi liều lĩnh tùy tiện lúc trước của nàng ta đều để lót đường cho khoảnh khắc này vậy.
“Tới bên hồ Thiên Hòa sao?” Dữu hoàng hậu nở nụ cười, “Bên cạnh đó có cái vườn, cũng có đình các, trong vườn có hoa cỏ và bạch hạc. Các ngươi đi dạo mệt mỏi thì có thể vào đình ngồi nghỉ, tiểu cô nương và nàng dâu mới đúng là không thể ngồi yên lâu, còn nhỏ tuổi nên đâu có thích xem diễn… Các ngươi đi đi.”
Tiểu cô nương và nàng dâu mới…
Tiểu cô nương và nàng dâu mới ở đây quả thực nhiều, Trường Đình nhìn lướt qua thì tổng cộng thấy có mười mấy người. Tất cả đều mang tâm tư muốn đi dạo, cảnh tượng quả nhiên còn xuất sắc hơn cả màn trình diễn trên đài. Nhưng người thực sự đi ra ngoài ít hơn nàng tưởng tượng. Có vị cô nương hướng ngoại nhưng cũng có người hướng nội, không muốn trộn lẫn với người khác. Lại có kẻ giấu tài, trong lòng đại khái đoán được hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nên tránh còn không kịp. Cũng có người nghe người nhà dặn, chỉ vừa đợi Trường Đình và Dữu Tam vừa đi thì nàng ta đã tiến gần tới Dữu hoàng hậu để lôi kéo làm quen, à không đúng, là trò chuyện mới đúng.
Bất kể là ý tưởng gì thì cuối cùng số người đi ra ngoài cũng không nhiều, khó lắm mới được người.
Những người này đều là những người biết việc, ít nhất là không sợ chuyện. Có mấy người trong đó xuất chúng, một người của Dương gia, một người của Ngụy gia, còn có một người gia tộc không quá nổi bật nhưng có một người chị gả vào Tạ gia. Ngoài Trường Đình cũng chỉ có một người khác đã gả chồng. Những kẻ còn lại thì tuy cũng xuất thân sĩ tộc nhưng thanh danh không nổi bật, gần như đã xuống dốc. Lúc này bọn họ muốn mượn cái công phò tá tân đế để Đông Sơn tái khởi.
Các cô nương trao đổi khuê danh sau đó tốp năm tốp ba khoác tay nhau làm ra bộ dạng thân mật. Có hai ba người vây quanh Trường Đình, còn lại đều nói cười với Dữu Tam cô nương. Thế đạo này chính là như thế, Dữu Tam đính thân với Thạch Khoát mà sau khi Thạch Mãnh trăm năm thì người ta cũng chưa biết được rốt cuộc Thạch Mẫn được như ước nguyện hay Thạch Khoát sẽ chưởng quản giang sơn. Hiện tại điều đó vẫn còn là bí ẩn. Nếu Thạch Khoát thượng vị thì Dữu Tam cô nương chính là Hoàng hậu, mà nước lên thì thuyền cũng lên —— ít nhất ở trong mắt bọn họ thì chính là như thế.
Sĩ gia đã chết, những sĩ tộc còn tồn tại chỉ đang đau khổ giãy giụa trong vũng bùn.
Trường Đình lắc lắc đầu. Sĩ tộc tương lai thế nào há có thể dựa vào sức một nhà hoặc một người để ngăn cơn sóng dữ. Hiện tại nàng vẫn lo lắng cho cây nấm hương nhỏ của nhà mình thì tốt hơn. (Hãy thử đọc truyện Tân An quỷ sự của trang Rừng Hổ Phách) Vừa nãy Bạch Xuân nói với nàng Trường Ninh và Thạch Tuyên đều không thấy đâu, Song Hỉ và nha hoàn Đậu Đỏ của Thạch Tuyên thì ở trong vườn khóc sướt mướt. Bọn họ nói là vừa ngoảnh đi ngoảnh lại đã không thấy hai vị cô nương đâu. Bạch Xuân lại tìm thì phát hiện Thạch Uyển cũng không thấy tăm hơi. Nội cung này vừa sâu vừa rộng, làm gì có cái giếng nào chưa từng chôn người?
Trường Đình cảm thấy không đúng. Trực giác nói với nàng rằng Dữu Tam cô nương và Thạch Uyển có liên quan nhưng nếu muốn gióng trống khua chiêng đi điều tra thì chỉ sợ Dữu hoàng hậu là người đầu tiên không đồng ý —— Qua thời gian này hẳn bà ta còn chưa thể xử lý sạch sẽ đám nội cung của tiền triều đúng không? Nếu thật sự bởi vì như thế mà để vỡ lở bí sự cung đình nào thì Dữu hoàng hậu và Thạch Mãnh sẽ không cho phép Trường Ninh trợn tròn mắt đi ra khỏi đây. Hơn nữa… nếu Thạch Uyển tàn nhẫn một chút, mượn chuyện này khiến A Ninh thân bại danh liệt thì việc gióng trống khua chiêng đi tìm chẳng khác nào như ý nàng ta. Trường Đình vốn muốn tự mình đi tìm nhưng vị Dữu Tam cô nương này lại đột nhiên chen vào.
Bạch Xuân và Song Hỉ không biết Trường Ninh hiện tại đang ở đâu nhưng khi Dữu Tam nói ra một câu “Hồ Thiên Hòa” thì nàng đã biết tiểu nấm hương nhà mình hiện tại đang ở đâu.
Chẳng qua nàng vẫn không hiểu đến tột cùng Dữu Tam muốn cái gì? Trường Đình, Lục gia thậm chí Mông Thác đều chẳng có chút quan hệ lợi ích nào với nàng ta. Thậm chí sau này Dữu Tam gả cho Thạch Khoát thì bọn họ còn càng thân thiết hơn vì Mông Thác là người thân cận lớn lên bên Thạch Khoát mười mấy năm. Bọn họ căn bản không có bất kỳ xung đột lợi ích nào. Như vậy Dữu Tam làm thế là vì cái gì? Người ta làm cái gì ắt phải có động cơ, mà bởi vì Dữu Tam không có động cơ nên Trường Đình không thể hiểu được tâm tư và hành vi của nàng ta, do đó không thể biết nên phòng chỗ nào.
Lúc sắp vòng qua hồ chỉ thấy phía trước xanh um tươi tốt một mảnh, có thể mơ hồ nhìn thấy đình đài trong miệng Dữu hoàng hậu từ giữa đống cây cối kia.
Trường Đình nghiêng mắt nhìn Bạch Xuân lại thấy cả người nàng ta căng thẳng như lâm đại địch.
“… Mông phu nhân có thể gọi ta là A Quang, ta họ Lý, khuê danh là Thần Quang, chị gái ta khuê danh là Thần Ái, là đường tẩu của Tạ gia A Dung tỷ tỷ.” Lý Thần Quang nói rất nhanh, cuối cùng cũng móc nối được chút quan hệ giữa hai người. Vị cô nương có cái cằm nhòn nhọn này hơi thở dốc một chút sau đó cười và đi theo phía sau Trường Đình. Nàng ta tiếp tục dán đến mà dông dài, “Đại khái là ngài đã gặp anh rể của ta, lần trước đưa thân hẳn đã có tiếp xúc. Anh rể ta đứng ngay phía sau Tạ Tuân…”
Lúc trong lòng ngươi đang khẩn trương mà bên cạnh lại có tiếng lải nhải thì đó là cảm giác gì?
Trường Đình cảm thấy… thực bất đắc dĩ… Nàng thoáng nhìn qua thì phát hiện một cái cằm nhòn nhọn, mặt nho nhỏ. Tiểu cô nương đang chớp đôi mắt trong vắt ngửa đầu nhìn mình đầy khát vọng thế là nàng bất giác thở dài gật đầu với nàng ta coi như đang đáp lời.
Lý Thần Quang được đáp lại thì cực kỳ vui vẻ và tiếp tục nói rất nhiều bên tai nàng.
Hồ nước đã tới gần, sắc trời trong xanh, nước ao lấp lánh, lại có thêm đình đài mái cong thế là mọi người đều bước nhanh hơn. Trong lúc ấy bọn họ có đi ngang qua một tiểu viện, trong đó cũng không thấy nội thị hoặc cung nhân đứng gác. Trường Đình liếc vào trong và đột nhiên nghe thấy tiếng cô nương khóc lóc truyền ra, giọng điệu thê lương, mơ hồ không biết là đang nói cái gì. Trường Đình nhíu mày, trong chớp nhoáng lại thấy một vị cô nương mặc áo ngắn màu nhạt, vóc người nhỏ yếu vọt ra từ trong phòng, vừa che mặt vừa chạy chậm và vẫn khóc. Hình như đây chính là nguồn gốc tiếng khóc kia. Đợi nàng ta tới gần Trường Đình mắt sắc lập tức phát hiện ra đây chính là Thạch Uyển!