Trong lời Mông Thác hình như cũng ẩn giấu chút không cho là đúng —— thời buổi này có ai coi chuyện nạp thiếp như chuyện lớn đâu? Mông Thác không nạp vì hắn yêu thương Trường Đình, cho nên mới chung thủy. Nhưng nam nhân nay Tần mai Sở là bình thường. Bọn họ vì mới mẻ và vì con nối dõi, thậm chí vì con đường làm quan mà nạp thiếp thì có là gì?
Trường Đình liếc xéo hắn một cái thế là Mông Thác run lên, nhanh chóng sửa miệng, “Cũng không phải ta nói nạp thiếp không phải đại sự, chẳng qua hiện giờ cũng phải cho Thạch gia một bậc thang. Thạch Uyển náo loạn ra chuyện này dù sao cũng phải có người dọn, hơn nữa Thánh nhân còn chưa ổn định căn cơ….”
Mông Thác ý vị thâm trường mà nhanh chóng đổi đề tài.
Trường Đình than dài một hơi. Chính bởi vì Thạch Mãnh còn chưa ổn căn cơ nên càng không chấp nhận được bất kỳ kẻ nào ngỗ nghịch quyền uy của ông ta.
Tìm một chỗ cho nàng ta là được ư? Vậy vì sao không thể đưa nàng ta vào chùa? À, vì nàng kéo Trương Lê vào. Trường Đình chỉ càng thấy đầu đau, vì bảo vệ A Ninh mà nàng lại kéo Mãn Tú vào việc này. (Hãy đọc thử truyện Kỵ sĩ của ma nữ tại trang Rừng Hổ Phách) Chuyện này nói dễ thì dễ, khó cũng khó. Giống như ý Dữu hoàng hậu lộ ra thì chỉ cần tìm một chỗ cho Thạch Uyển, đợi qua thời gian để cho nàng ta biến mất hoặc sao đó bà ta sẽ căn bản không để bụng. Đồng thời bà ta cũng không phải quá để ý chuyện Thạch Uyển trở thành thiếp thất. Dù sao đám sĩ tộc cũng thường gả cô nương dòng thứ đi làm thiếp, dù hiện tại Thạch Mãnh xưng đế nhưng hôm nay thiên hạ còn chưa nhất thống, ngôi vị hoàng đế của Thạch Mãnh chẳng nhẽ lại cao hơn sĩ tộc chắc?
Trường Đình thờ ơ lạnh nhạt đoán Dữu hoàng hậu căn bản không cho rằng việc của Thạch Uyển sẽ gây bất lợi cho việc hôn nhân của Thạch Tuyên. Thứ nhất Thạch Tuyên còn nhỏ, chờ , năm nữa đợi Thạch Mãnh nhất thống thiên hạ và chính thức xưng đế thì chuyện của Thạch Uyển sợ là đã sớm bị người ta quên sạch. Thạch Tuyên còn có thể lấy địa vị công chúa để chọn một lang quân tốt.
“Vậy chàng cảm thấy nên làm sao bây giờ?” Trường Đình hỏi lại Mông Thác.
Mông Thác không nghĩ đã trầm giọng đáp lại, “Ta cảm thấy chuyện này vẫn nên xem ý của Mãn Tú và Trương Lê, quan trọng nhất là xem ý Mãn Tú thế nào.”
Mỗi người đều cảm thấy nạp thiếp là một chuyện bé nhỏ, nhưng Trường Đình lại không qua được một cửa này. Chính bản thân nàng đã cực kỳ để ý chuyện Mông Thác nạp thiếp, thậm chí kể cả hắn nhìn cô nương nhà ai nhiều chút là đủ để nàng uống hai vại dấm rồi. Bản thân nàng còn thế thì sao có thể đẩy cho người khác? Dựa vào cái gì mà Mãn Tú phải mang hôn sự của mình ra giải vây cho A Ninh?
Trường Đình không làm được việc này, trước kia không và sau này cũng không.
Qua buổi trưa Mông Thác đi ra cửa tìm Thạch Khoát, Trường Đình thì vừa ăn chè vừa hàn huyên với Ngọc Nương. Lúc này Song Hỉ tới bẩm báo, “Trương thái thái tới.”
Bạch Xuân nhìn Trường Đình và vung tay lên ý bảo Song Hỉ đi mời người. Sau đó Bạch Xuân chần chừ nửa ngày mới mở miệng nói, “… Mãn Tú không biết ăn nói, cái này phu nhân cũng hiểu. Nữ nhân đã gả cho người ta suy nghĩ cái gì và nói cái gì đôi khi không giống nhau….”
Trường Đình té xỉu, hai nha đầu này vẫn đánh yểm trợ cho nhau, thành thân rồi mà thói quen này vẫn chưa sửa!
Bạch Xuân vừa nhắc nhở xong thì Mãn Tú đã tới. Vừa vào nàng ta đã thở phì phì mà tìm chỗ ngồi xuống, mắt đỏ ửng, mũi cũng đỏ ửng hít hít vài cái mới ồm ồm nói, “Gả vào thì gả đi, chờ nàng ta gả vào xem ta sẽ thu dọn nàng ta thế nào!”
Trương thái thái đúng là đủ khí thế, Ngọc Nương run lên sau đó yên lặng rụt rụt trở về.
“Ai khiến ngươi tủi thân hả?” Trường Đình thấy Mãn Tú khóc thì đau lòng duỗi tay đưa cái khăn, “Nếu là Trương Lê thì chúng ta càng không cho hắn thoát.”
Mãn Tú lắc đầu, “… Là ta tự mình suy nghĩ, có liên quan gì tới đại nhân đâu.” Nàng ta méo miệng, bộ dạng muốn khóc, “Nạp thiếp thì tính cái rắm gì! Ta không thể làm khó cô nương được!”
Nếu đổi thành người khác mới vào cửa đã khóc trước mặt nàng thì đại khái là Trường Đình sẽ mang theo ba phần thật, bảy phần giả để đánh giá và suy đoán. Nhưng đối mặt với Mãn Tú thì nàng không như thế, nàng tin tưởng Mãn Tú thật sự vì muốn tỏ thái độ mà tới.
“Cái này không liên quan tới làm khó ta hay không.” Trường Đình ôn nhu khuyên giải an ủi, “Ngươi không thể bởi vì ta sẽ gặp khó mà cố nhịn để một kẻ tiến vào nhà mình. Đồng thời ngươi cũng không thể vì bất kỳ kẻ nào khác làm khó mà ép dạ cầu toàn, bao gồm chồng ngươi, ta, thậm chí Thánh nhân và Hoàng Hậu…”
Mãn Tú ngây ra một lúc sau đó cầm khăn lụa lau mắt, giọng hơi đè thấp, “Ta…”
“Ngươi là thái thái, người quen hay không quen ngươi đều chỉ biết ngươi là phu nhân của Trương Lê, mỗi lời nói cử chỉ của ngươi đều đại biểu tôn nghiêm của hắn.” Trường Đình chậm rãi nói, vừa quay đầu đã thấy San Hô cong eo đứng ngoài bình phong lén lút nhìn. Bạch Xuân theo ánh mắt nàng nhìn qua và lập tức biến sắc chạy tới chỗ bình phong. Trên tay San Hô cầm cái gì đó, cách khá xa nên Trường Đình không nhìn rõ lắm. Chờ Bạch Xuân cầm thứ kia vào nàng mới nhìn thấy đó là một tấm thiệp.
“Sao San Hô phải lén lút thế?” Trường Đình vừa hỏi vừa đón lấy thứ kia và thốt lên, “Vương gia gửi thiệp ư?”
Vì mới dọn tới Kiến Khang nên rất nhiều chuyện đều bị tạm thời gác lại… À, kỳ thực chuyện chân chính bị gác lại chỉ có một việc —— là hôn sự của Ngọc Nương.
Từ năm trước Trường Đình thả tiếng gió muốn gả Ngọc Nương ra ngoài thì đã có khá nhiều người tới. Kẻ thì đến cho quen mặt, người nghiêm túc tiếp cận, cũng có nhà không mảy may để ý, cực kỳ thản nhiên tự đắc, ví dụ như Nhạc gia.
Nói đúng ra là Nhạc phu nhân.
Đối với chuyện hôn sự của Nhạc Phiên bà ta vẫn luôn có một quan niệm đó là lang quân tốt không khó thành thân. Bà ta ước lượng giá trị của con trai nhà mình rồi tính toán giá trị của nhà gái và xem có thể bán được con mình với giá tốt hay không. Nếu có thể bán giá tốt vậy cò kè mặc cả một phen, nếu như không thể bán được giá tốt vậy quên đi, mọi người vẫn nên ai đi đường nấy, tự mưu đồ việc của mình.
Mà thiếi niên lang trước kia thích ngậm cỏ đuôi chó lúc này lại chỉ biết an phận ở một góc, tuyệt đối không dám ngỗ nghịch mẹ mình.
Cái này khiến Trường Đình thực phiền lòng, còn Ngọc Nương thì thất vọng.
Trường Đình vùi đầu mở thiệp sau đó híp mắt hé miệng cười nói, “Vị Vương thái phu nhân này mới là người thú vị nè.”
Ngọc Nương méo miệng, nàng ta không thích việc này cho lắm.
Mãn Tú đỏ mắt nhíu mày hoảng hốt nhìn Trường Đình. Bản thân Trường Đình cũng coi như đủ tận tâm với hai vị cô nương này nhưng vẫn phải thở dài. Mọi kẻ ngốc nghếch trong Kính Viên đều ở chính viện. Mãn Tú là một, Ngọc Nương thì đại trí giả ngu… Ừm, đa phần nàng ấy đều ngốc, còn Bích Ngọc và San Hô cũng đều là đầu quả dưa… Trường Đình vừa lắc đầu vừa cười nói, “Vương gia mời Kính Viên đi sông Hoài thưởng thức cảnh đẹp và cho cá ăn vào ngày mười tám này.”
“Ta không đi.” Ngọc Nương dựa vào trên giường ấm như giận dỗi nói, “Ta không đi, nhà bọn họ đúng là thực phiền, lúc nhớ tới thì chọc một cái, lúc khác thì mặc kệ. Cái này tính là gì? Lão nương đâu có phải không gả được, Vương đầu to trong thôn chúng ta qua mới gả đó!”
Trường Đình gật gật đầu, “Hồ đầu to, ngươi đừng vội, cứ ở chỗ ta ăn cơm năm nữa đi.”
Ngọc Nương quay qua nhìn nàng và rầm rì một tiếng. Đang muốn mở miệng nói gì nàng ấy lại nghe Trường Đình nhẹ giọng nói, “… Đây đâu phải là Vương gia nhớ tới mới mời mà rõ ràng là bọn họ chọn thời điểm xuất hiện trước mặt ta.”
Xuất hiện tức là gì? Chính là nhắc nhở Trường Đình còn có một kẻ khác cũng đang là kình địch của bọn họ. Nhạc Phiên cũng chưa thành thân đâu!