Ánh mắt đứa nhỏ sáng ngời, chiếu rọi ánh lửa, như con sói con nấp trong chỗ tối lúc nào cũng có thể nhào lên cắn cổ người ta —— thân ở trong cảnh sinh tồn sống và chết nên một đứa nhỏ như thế đã có giác ngộ và chấp niệm phải tranh đua.
Thời thế tạo anh hùng nhưng không chỉ có người tốt mà dưới hoàn cảnh ấy người bình thường cũng sẽ biến thành bộ dáng gì là thứ không ai nắm chắc.
Trường Đình lại cảm thấy chán ghét và sợ hãi ánh mắt và biểu tình này tự đáy lòng.
Mắt nàng lơ đãng quét về phía đầu kia, một đám người nơi ấy hoặc công khai hoặc bí ẩn mà nhìn về phía bọn họ.
Cái này khiến Trường Đình giật mình, lại nhìn về phía tiểu nam hài sau đó trong mắt nàng lập tức dâng lên phòng bị.
Hồ Ngọc Nương lại không có nhiều băn khoăn như thế, nàng ta cười ha hả rồi thò người qua nắm lấy một nhúm hạt thông đưa cho đứa nhỏ.
Lúc này nam hài kia lại liếc Trường Đình một cái, một tay đón lấy nhưng mắt vẫn không ngừng liếc khắp nơi.
Hắn ngó trái ngó phải hồi lâu thấy ba người cách đám tráng hán không xa nhưng rốt cuộc vẫn có chút khoảng cách thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau một lúc lâu hắn mới không biểu tình nhìn về phía đám hạt dẻ sau đó miệng mấp máy nói, “Cái này… Muốn ăn…”
Hạt dẻ ngọt, lại to, vào mùa đông ăn đương nhiên tốt hơn hạt thông.
Huống chi hạt dẻ nướng lên thơm hơn hạt thông nhiều.
Chỗ này nhiều người mắt tạp, bọn họ không biết người khác nghĩ gì nên cũng không có cách nào lấy bánh ra ăn, chỉ toàn dựa vào đống hạt dẻ này mà no bụng qua đêm…
Hồ Ngọc Nương cũng có chút do dự, nhưng sau khi nghĩ một lát nàng ấy vẫn duỗi tay cầm hai hạt dẻ lên.
Ai biết còn chưa đưa qua thì có người đã ngăn cản, người ấy chính là Trường Đình.
“Chúng ta còn ăn không đủ no.” Trường Đình đè giọng xuống cực thấp nên có chút khàn khàn, chỉ có đôi mắt là sáng kinh người.
Sau khi nói với Hồ Ngọc Nương nàng lập tức nhìn thẳng nam hài đối diện nói, “Ngoài cái này chúng ta cũng không có gì nữa, nơi này còn có cây tùng, trong đó hơn phân nửa sẽ có chôn hạt cây.
Nếu ngươi muốn ăn thì có thể tự mình đào, đào không được thì để người lớn tới đào.
Các ngươi không có xẻng thì chúng ta có thể cho mượn.”
Trường Đình sợ đứa nhỏ kia nghe không quen tiếng phổ thông nên nói từng câu rất chậm rãi.
Nếu nó đã nói được thì hẳn cũng sẽ nghe hiểu.
Hồ Ngọc Nương nghe vậy lại nhíu mày thò người qua nhỏ giọng thương lượng với Trường Đình, “Nếu không chúng ta còn có…”
Trường Đình lập tức đảo mắt qua khiến lời phía sau nghẹn ở cổ Hồ Ngọc Nương.
Nàng ấy mặt đỏ tai hồng nhìn biểu tình nghiêm túc của tiểu cô nương.
Tiểu nam hài kia cũng nhìn chằm chằm Trường Đình, tay giấu ra sau nắm chặt đống hạt thông.
Ánh mắt hắn tối tăm, nghiêng người cong đầu gối, khuỷu tay hướng về phía trước.
Đây là tư thế chuẩn bị công kích! Hắn cho rằng nàng sẽ cướp đám hạt thông kia!
Lúc đầu Trường Đình cả kinh, ngay sau đó trong lòng lại mềm nhũn mà ôn hòa hơn, “Ai cũng ăn đói mặc rách, không ai tốt hơn ai chút nào.
Hạt thông và hạt dẻ các ngươi có thể tự mình tìm mà ăn.
Như thế so với mọi người khác đã là dễ dàng hơn nhiều, vì sao nhất định phải duỗi tay xin xỏ?”
Sau một hồi lâu tiểu nam hài kia mới thôi không nhìn Trường Đình nữa mà xoay người rời đi.
Nương theo ánh lửa bập bùng, Trường Đình hốt hoảng nhìn thấy ánh mắt trước khi rời đi của đứa nhỏ, trong lòng nàng không hiểu sao thấy hoảng hốt.
Nàng híp mắt nhìn về phía đầu kia chỉ thấy một đám người quần áo tả tơi, thân phận không rõ ràng đều đứng dậy.
Bọn họ không hề che giấu mà nhìn về phía bọn họ khiến Trường Đình chỉ thấy rùng mình, khớp hàm cắn chặt.
Đám người kia dùng đứa nhỏ này để thử các nàng.
Hắn ngó trái ngó phải là đang xem ngoại trừ mấy loại hạt này các nàng còn có thứ gì khác không.
Hơn nữa hắn cũng quan sát cá tính và thái độ của ba người bọn họ, thậm chí còn muốn xem bọn họ còn đi với ai nữa không…
Kỳ thật việc các nàng có cho hắn đồ ăn hay không cũng thế!
Không chỉ có thế đạo ăn thịt người, mà phần nhiều là người ăn người!
Trường Đình thẳng lưng, tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Đợi nam hài kia đi xa Hồ Ngọc Nương mới hoàn hồn, cả người dựa vào gần Trường Đình giống như vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực, nói, “Ngươi chỉ là một tiểu cô nương nhưng sao ánh mắt lại lợi hại như thế.
Ngươi làm ta sợ quá! Ánh mắt ngươi không khác gì ánh mắt gia gia lúc giết sói!”
Hồ Ngọc Nương thấy Trường Đình im lặng không đáp lời thì vươn khuỷu tay muốn đẩy người.
Trường Đình nhanh chóng nghiêng người né, lại duỗi tay bắt lấy cánh tay Hồ Ngọc Nương mà nhẹ nói, “Ngoài chủy thủ kia trên người ngươi có mang theo vũ khí nào khác không?”
Hồ Ngọc Nương cười rộ lên đáp, “Cũng chỉ có chủy thủ kia là ngươi có thể cầm được, ngoài ra ta còn mang theo một hộp ngân châm.
Gia gia biết dùng châm, ta cũng học được một chút da lông tự vệ, một khi dùng thì năm ba đại hán cũng không lại gần ta được!”
Bảo sao tiểu cô nương này dám mang theo hai kẻ không hiểu sự đời bọn họ lưu lạc thiên nhai!
Trường Đình cảm thấy lòng kiên định, nàng khẽ nhếch cằm nhìn về phía kia.
Đứa nhỏ đã xuyên qua tầng tầng cây cối trở về chỗ đất trống, đám người lập tức vây quanh hắn.
Không khí và tiếng động lớn hơn, từng tiếng dài ngắn vang lên không biết đang nói cái gì.
Trường Đình nghiêm túc suy nghĩ, đám người kia ước chừng có khoảng nam nhân, mười mấy phụ nhân và trẻ em.
Nam nhân khô gầy linh hoạt, phụ nhân thì trông nom đám trẻ con.
Nếu bọn họ thực sự nhân lúc trời tối đột nhiên làm khó dễ thì dù Hồ Ngọc Nương có năng lực tự bảo vệ mình nhưng ba người bọn họ cũng không có cách nào chống cự lại được.
Trường Đình trầm mặc sau đó nghĩ nghĩ và đột nhiên lấy khuỷu tay chọc chọc Hồ Ngọc Nương, nhẹ giọng nói: “Hắc! Nếu tối nay xảy ra chuyện ngươi nhớ rõ cứ cõng bánh và bài vị của gia gia đi về hướng bắc là được.”
Đừng quản nàng và Trường Ninh.
Hồ Ngọc Nương là người mà chị em nàng may mắn lắm mới gặp được, nhưng bọn họ lại mang đến hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác cho nàng ấy.
Vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, Hồ Ngọc Nương không có nghĩa vụ vì bọn họ dốc hết sức lực.
Hồ Ngọc Nương sửng sốt sau đó tươi cười hỏi, “Xảy ra chuyện gì được?” Nói xong nàng ấy lại quay đầu đi vui vẻ lấy gậy gỗ đập vào nhau làm tàn lửa vẩy ra dính trên tuyết.
Chúng nó lập lòe một lát trong tuyết đọng sau đó lập tức tắt ngóm.
Nàng ấy cười nói, “Cho dù có chuyện xảy ra thì cũng không có đạo lý ta cõng thức ăn chạy để ngươi và A Ninh lại.
Đừng quên ta còn lớn hơn các ngươi hai năm đó!”
Vì lớn tuổi hơn nên tự giác gánh vác trách nhiệm và luôn xông về phía trước ư…
Cô nương ngốc này!
Trường Đình nghiêng mặt thấy sống mũi cực thẳng của Hồ Ngọc Nương.
Vẻ mặt nàng ấy chính khí mười phần, một đôi mắt sâu, lông mày dày, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đôi môi nàng ấy không giống cánh hoa mà giống hoa cỏ lau rũ xuống.
“Tối nay sợ là sẽ không yên ổn.”
Trường Đình vẫn hy vọng từ đáy lòng mình rằng phán đoán của bản thân sai.
Đến tột cùng là đúng hay sai thì trong màn đêm yên lặng của nơi hoang dã này mọi thứ sẽ được xác minh hết.
Thảm nỉ bị gió thổi bay lên một góc, hai người thay phiên nhau gác đêm.
Trường Đình gác trước, nàng ôm tay nải ngồi trên thảm, dựa gần đống lửa.
Tai nàng nghe thấy trên con đường mòn nơi sơn dã có tiếng di chuyển, là thú hay lá cây rơi? Tiếng động nhỏ vụn, là dòng nước kích động, ngoài ra còn có tiếng giày đạp trên tuyết.
Đám tráng hán kia cũng phái người gác đêm, quả là quá mức cẩn thận.
Rõ ràng bọn họ áp đảo hơn nhưng vẫn thời khắc phòng bị đám lưu dân đói tới mức tay trói gà không chặt kia…
Phi, phi, khi nào rồi mà nàng còn có tâm lực đi suy nghĩ chuyện kẻ khác vậy!
Trách không được trước khi đi cha luôn oán trách nàng thích “làm việc chân trong chân ngoài, thường thất thần”.
Còn không phải thế sao, trong rừng hoang đen sì chỉ có nàng đơn độc gác đêm thế mà đầu óc nàng còn mải suy tư chuyện của người khác.
Không chỉ hay thất thần, nàng còn là “kẻ ngốc to gan”.
“Kẻ ngốc lớn mật” là anh cả Lục Trường Anh hay dùng để gọi nàng.
Không biết giờ này anh ấy thế nào, đi đâu, có còn… sống không…
Lòng Trường Đình khẽ run lên, trong lòng bi thương đến nỗi phải nhắm mắt lại.
Sau đó nàng lại mở mắt và đột nhiên nàng thấy có kẻ đang vươn tay thò vào sờ soạng ở một góc thẩm nỉ rũ xuống!
Trường Đình cầm lấy chủy thủ giấu trong lòng, nàng cắn chặt khớp hàm rút dao ra.
Hàn quang lóe lên, nàng hít một hơi sau đó nắm chặt dao, tay giơ cao quá đầu rồi đâm mạnh xuống bàn tay kia.
“A ——”
Kẻ trốn bên ngoài lập tức kêu thét, tiếng vọng khắp khe núi!.