Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

chương 53: 53: hổ khẩu trung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạc lão tam đúng là đã ra số tiền lớn!

Trường Đình nghĩ thầm trong lòng như vậy khi nhìn đĩa sứ men trắng bày trên cái bàn trước mặt, trên đó có mấy quả dưa chuột nhỏ.

Trời giá lạnh thế này ông ta lấy đâu ra dưa chuột, lại còn cả cái đĩa men sứ trông như đồ của tiền triều thế này!

Tiểu Trường Ninh cầm lấy một quả dưa chuột cắn ăn.

Chỗ con bé cắn in nguyên hình hai cái răng cửa bị sún.

Lúc này có rau tươi để ăn đúng là điều hiếm lạ, ba tiểu cô nương và Thanh Sao mỗi người ăn một ít, còn thừa hơn nửa đĩa.

Trường Đình xốc rèm xe lên đưa đĩa sứ đến trước mặt Nhạc Phiên nói, “Nhờ phúc của tam gia nên trong trời giá rét này chúng ta còn có rau quả mà ăn.

Nhưng ăn một mình đúng là không phải, mọi người cũng nếm thử một chút đi.”

Nhạc Phiên không hề khách khí, hắn quàng dây cương lên cánh tay sau đó cầm lấy non nửa quả dưa chuột cho vào miệng nhai.

Hắn thoải mái thở phào nói, “Ăn ngon!” sau đó vỗ vỗ một chỗ lõm vào bên cạnh ghế ngồi ý bảo Trường Đình để đĩa sứ ở đó, “… Để ở đây đi, ai muốn ăn thì lấy!”

Tiểu cô nương sĩ tộc này cũng coi như biết điều…

Nhạc Phiên vừa cắn dưa chuột vừa vươn một tay kéo dây cương, lúc quay lại thấy nàng vẫn cầm đĩa sứ hắn lập tức cười hỏi, “Ngươi cầm mà không thấy mệt à?!”

Trường Đình hé miệng, liếc mắt nhìn một cái đã biết đây là đĩa sứ của tiền triều, nếu để ở bên người một vị cô nương bình thường thì có vẻ không thỏa đáng vì thế nàng nghĩ nghĩ sau đó nhẹ giọng nói, “Xe chạy xóc nảy, ta sợ đĩa vỡ.”

Đĩa của tiền triều vỡ một cái là ít một cái, Trường Đình vẫn luyến tiếc khiến cái đĩa này bị vỡ.

Nàng lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay sau đó bao dưa chuột ở trong đó đặt lên chỗ Nhạc Phiên chỉ rồi ôn nhu cười nói, “Khăn ngày ta mới giặt hôm qua, sạch sẽ đó.”

Trên khăn còn mang theo mùi thảo dược, Nhạc Phiên hơi giật mình nhưng vẫn vung roi ngựa thét to.

Con la tức khắc chạy thật nhanh.

Hôm qua vừa đến khu chợ cha hắn đã sờ túi tiền đi ra ngoài, hơn nửa đêm mới về.

Lúc ấy ông ta dắt theo một cái xe la, khiêng một thùng đồ sứ, còn mua một sọt cải trắng và chút dưa chuột mới hái.

Hắn trộm hỏi chỗ này tốn bao nhiêu tiền thế là lão cha nhà hắn lập tức giơ ba ngón tay.

Ba con cá hoa vàng!

Ba con cá hoa vàng đó!

Nhạc Phiên nhớ đến đã thấy người đau, ruột cũng đau, chỗ nào cũng đau.

Mặt hắn lộ ra hết tất cả nỗi đau trên người nhưng lại bị lão cha hắn đập cho một phát, “Tiếc cái rắm! Chút tiền này trở về để gia trả là được! Ngươi muốn nói thì ngày mai nhớ để lộ chút tiếng gió trước mặt tiểu cô nương kia để nàng ấy biết chỗ tốt của chúng ta.

Nàng ta nợ ân tình thì sau này tiểu tử nhà ngươi mới có miếng ngon mà ăn!”

Lúc này hắn nhìn cái khăn chỉ thấy nó có thêu hoa nghênh xuân màu vàng óng ánh ở góc, nhụy hoa cũng vàng, cực kỳ sinh động.

Đi chạy nạn, mỗi ngày đều mệt chết mệt sống mà còn cố giặt sạch khăn…

Nhạc Phiên cười rộ lên, sau đó lại méo miệng, thôi kệ đi, nam tử hán như hắn không làm nổi cái trò tính toán chi li chuyện tiền tài, lộ tiếng gió gì gì đó hắn không thèm làm.

Bên trong thùng xe có tiếng tiểu cô nương cười ha ha, chắc chắn không phải tiếng cười của hai tiểu nha đầu sĩ tộc kia.

Thanh Sao là người hiền thục đoan trang được giáo dưỡng tỉ mỉ cũng sẽ không cười ha há như thế, chỉ có A Ngọc kia…Tiểu lang quân anh khí, tay cầm chủy thủ, lưng đeo cung tên, chỉ có nàng ta mới có thể há miệng cười thành cái bộ dạng này…

Hai bên đường đi là những cây tùng bách cao đến tận trời mây, tuyết tích trên tán cây của chúng.

Con đường uốn lượn về phía trước.

Tiếng cười của tiểu cô nương theo gió bắc như chuông nhạc miên man theo triền núi.

Nhạc Phiên lại móc từ bên hông ra một cây cỏ đuôi chó bỏ vào miệng ngậm, khóe miệng nhếch lên.

Bọn họ không hề nghỉ giữa trưa mà tiếp tục đi về phía bắc cho tới khi trời tối.

Sắc trời đã tối, Nhạc lão tam tìm một chỗ đất bằng đốt lửa trại.

Đám nam nhân canh giữa rìa ngoài còn nữ nhân vây quanh đống lửa sưởi ấm.

Nhạc lão tam cười đưa cho Trường Đình một cái bánh đã nướng xong rồi lơ đãng cười hỏi, “Sao cô nương lại biết chúng ta đang vận chuyển dược liệu?”

Sáng sớm hôm qua nàng và Hồ Ngọc Nương đi theo phía sau nói chuyện để ông ta nghe được đây mà.

Trường Đình đón lấy cái bánh, lại véo từng miếng nhỏ đút cho tiểu Trường Ninh ăn, còn bản thân nàng thì cười trả lời, “Vì có mùi.

Từ xa đã ngửi được mùi thuốc rồi, đều là mấy vị cam thuần, dùng ích khí bổ huyết, rất dễ ngửi ra.”

“Trong nhà cô nương làm buôn bán dược liệu ư?”

Nhạc lão tam đúng là biết rõ còn cố hỏi.

Mua xe la, đĩa sứ, rau củ tươi…

Mang bọn họ theo một đường đã là ân tình lớn như trời, và đương nhiên đây không phải đãi ngộ với hai vị cô nương xuất thân thương gia.

Trường Đình không nghĩ Nhạc lão tam là kẻ thừa tiền không biết tiêu vào việc gì.

Nàng mím môi không nói, chỉ cười nhìn ông ta.

Nhạc lão tam chịu không nổi mà ho nhẹ hai tiếng, đột nhiên thấy có chút không được tự nhiên —— tiểu cô nương nhà người ta luôn bình tĩnh ung dung thế mà đại hán cao tám thước như ông lại thử vài lần cũng không ra được cái gì…

“Nhạc tam gia là người làm việc có nghĩa khí, mỗ tuy không biết tam gia đang tới nơi nào nhưng người quang minh không nói chuyện mờ ám…”

Trường Đình còn chưa dứt lời thì sắc mặt Nhạc lão tam đã đột nhiên trầm xuống.

Ông ta nhẹ nhàng nâng tay lên, lệch đầu qua một bên quát, “Đừng nói chuyện!”

Trường Đình lập tức im!

“Dập đuốc đi! Cầm đao lên! Toàn bộ nữ nhân trốn đến chỗ xe la!” Nhạc lão tam quay đầu đi, khí thế cực kỳ cường đại mà cao giọng ra lệnh, “Nhạc Phiên! Con đi bảo vệ đám nữ nhân! Không được để xảy ra sơ suất với ba tiểu cô nương và Thanh Sao, nếu có sơ xuất thì xử theo quân pháp!”

Xử theo quân pháp!?

Trường Đình không kịp nghĩ nhiều đã lập tức ôm lấy Trường Ninh, tay chân nhanh nhẹn bò lên xe la.

Hồ Ngọc Nương theo sát Nhạc Phiên, vừa chạy vừa hỏi, “Làm sao vậy!? Có sói tới hả? Ta có vũ khí, không cần trốn lên xe đâu, ta có thể giúp các ngươi!”

Nhạc Phiên một tay đẩy Hồ Ngọc Nương lên xe, miệng bĩu một cái phun cây cỏ đuôi chó ra rồi nói, “Có tiếng vó ngựa đi tới chỗ này! Mẹ nó chứ! Rất nhiều người tới! Thế đạo này mà có thể ra ngoài thì một là kẻ buôn lậu, hai là đám kẻ cướp không cần mạng chỉ cần tiền.

Cả hai loại đó đều không phải đèn cạn dầu, ngươi đừng thêm phiền!”

Hồ Ngọc Nương bị đẩy thì ngã chổng vó vào bên trong.

Trường Đình nhanh chóng duỗi tay ra đỡ, lại nghiêng người nhẹ giọng nói với Hồ Ngọc Nương, “… Bọn họ xuất thân từ quân đội, mấy chục hán tử thân thủ nhanh nhẹn như thế đối phó với kẻ cướp vẫn dư dả.

Nghe Nhạc tiểu gia nói đi, chúng ta đừng làm phiền thêm.”

Hồ Ngọc Nương trợn mắt, tay sờ vào trong áo đi tìm châm!

Tuy Trường Đình nói như thế nhưng trong lòng cũng tự nhiên hoảng hốt.

Đây không phải cướp, Người như Nhạc tam gia mà cũng không dám cưỡi ngựa ra ngoài thì lưu phỉ làm gì dám!?

Trường Đình dán người bên vách xe, không nhịn được run lên!

Cảnh tượng tương tự lại lặp lại.

Cũng là ban đêm, cũng là thùng xe, bên ngoài cũng là những người chuẩn bị mang mệnh ra đấu một đường!

Nàng vừa nhắm mắt đã thấy ánh đuốc hừng hực đêm đó, bên tai là tiếng vũ khí đâm vào da thịt, tiếng gào thê lương và mùi máu tươi… Đó là máu chảy ra từ thi thể người thân của nàng… Thấm ướt tuyết bùn nơi núi Giác…

Trường Ninh dựa vào trên người nàng cũng run bần bật.

Ngực Trường Đình nóng lên, cảm nhận được em gái đang rúc vào người mình… Nàng đột nhiên mở mắt ra thì thấy Thanh Sao cũng đang run rẩy.

Hồ Ngọc Nương không rõ vì lý do gì mà lại ngồi ở phía sau, cách một lát nàng ấy mới quay người nhỏ giọng nói với Trường Đình, “Tấm gỗ phía sau thùng xe có thể di chuyển được…”

Thanh Sao trùm kín đầu, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài là rưng rưng.

Nàng ấy run còn kinh hơn Trường Ninh khiến cả thùng xe cũng run theo.

Trường Đình cố ép bản thân mình vững vàng, vừa gật đầu vừa kéo Thanh Sao đến chỗ mình, “… Đừng run! Yên lặng xem thế nào!” Sau đó nàng nhoài người cách màn xe nói với Nhạc Phiên, “Phía sau thùng xe có tấn ván gỗ có thể di chuyển, nếu tình thế bức bách thì ngươi không cần lo cho chúng ta.

Tự bản thân chúng ta sẽ trốn từ phía sau, đêm tối thế này ta thấy phía đầu kia có một con đường nhỏ.

Nữ nhân chúng ta có thể trốn tới đó trước, chờ đại cục đã định lại trở về cũng được!”

Khi hai bên giằng co thì phụ nữ và trẻ em tuyệt đối chính là uy hiếp và liên lụy!

Nhạc Phiên lại vẫn cà lơ phất phơ nhưng mang theo tàn nhẫn nói, “Đến lúc đó lại nói.

Nếu chỉ là cướp thì ai chết ai sống còn chưa biết đâu!”

Trường Đình nhanh chóng gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra Nhạc Phiên không nhìn thấy thế là nàng vội đáp “Ừ”.

Tiếng vó ngựa bên ngoài càng ngày càng gần, sau đó dừng lại, chỉ có tiếng vó ngựa lẹp xẹp bồn chồn theo sau bởi một giọng nam nhân kiêu căng, ngạo mạn, “Các ngươi đang làm cái gì?!”

Nhạc lão tam kính cẩn đáp, “… Quan lão gia vất vả, sao trời lạnh thế này mà ngài còn đi tuần thế? Chúng ta còn có thể làm cái gì? Chúng ta là tiểu thương đứng đắn vận chuyển hàng từ nam lên phía bắc! Ngài nhìn xem một hàng xe đẩy này đều là hàng hóa…” Chưa đợi người nọ mở miệng Nhạc lão tam đã đè thấp giọng, cực kỳ nịnh nọt nói, “Chúng ta không phải cũng vì tránh chút thuế ư…”

Là quan gia!

Lòng Trường Đình lập tức khẩn trương!

Bên ngoài im lặng một trận, lúc sau nam nhân kia lại lên tiếng, giọng đã ôn hòa hơn chút, “Thôi được… Vận hàng hóa thì vận, ngươi hiếu kính thế này tổng binh ta cũng không được hưởng.

Hai con cá vàng này coi như là ngươi nộp tiền thuế!”

“Vâng, vâng, vâng!” Nhạc lão tam vội vàng đáp vâng.

Vó ngựa nhiều lần phát ra tiếng động lớn, lại có tiếng khôi giáp va chạm, tiếng ngựa hí vang.

Trường Đình nín thở, bọn họ còn chưa đi thì nàng không dám yên tâm.

Hồ Ngọc Nương muốn mở miệng nói chuyện nhưng Trường Đình đã nhanh chóng ra hiệu im lặng, lỗ tai nhếch lên nhưng thật lâu không thấy tiếng vó ngựa rời xa.

Nàng dán lên vách xe, sắc mặt lập tức trắng bệch —— có tiếng vó ngựa đi tới chỗ xe la này!

Vó ngựa đạp trên tuyết, cực kỳ vang dội trong đêm đen vắng lặng.

Lẹp xẹp, lẹp xẹp, lẹp xẹp ——

Trường Đình ngừng thở, nghe bên ngoài có một kẻ khác hỏi, “Xe la này chứa cái gì?”

Nhạc Phiên nắm thật chặt cương ngựa, không sốt ruột đáp lời mà nhìn về phía Nhạc lão tam.

Nhạc lão tam vội vàng bước nhanh tới, cười làm lành nói, “Cũng để hàng thôi… là chút đồ sứ trang trí của tiền triều.

Có gia đình quan gia ở Dự Châu muốn mua, thứ ấy lại quý trọng nên chúng ta phải thuê xe trở.

Nếu quan gia thích thì lần tới tiểu nhân sẽ vơ vét đưa tới cho ngài!”

Trường Đình lập tức nhét cái đĩa kia vào trong hộp, tai lắng nghe, tay chân nhẹ nhàng đẩy hộp gỗ ra.

“Trong xe không có ai sao?”

Vẫn là kẻ nọ còn tên tổng binh kia không nói nữa.

Nhạc lão tam nhíu mày, tay lặng lẽ vươn ra sau, nhẹ nhàng cầm lấy đao đeo bên hông, sau đó cao giọng trả lời, “Không có, không có! À! Có người ôm đồ sứ để tránh cho nó bị vỡ!”

Ông ta có thể lừa thứ dân rằng các nàng là cháu mình nhưng… với đám quan gia này thì không dễ thế.

Bốn tiểu cô nương xinh đẹp, đều là cháu ông ta chắc!?

Cái này không dễ giải thích đâu!

Ông ta cũng không thể nói ra được!

Hai tiểu cô nương sĩ tộc kia phải liều mạng bảo vệ, Thanh Sao cũng thế!

Kẻ kia “à” một tiếng sau đó lập tức xoay người xuống ngựa, đầu tiên là vỗ lên thùng xe, lại lặng im một lát hắn mới vươn tay đẩy thùng xe lại ngoài ý muốn thấy nó bị nghiêng lệch, người bên trong cũng theo đó mà nghiêng theo!

Thanh Sao không tự chủ được mà “ừm” một tiếng, Trường Đình cực nhanh duỗi tay che miệng nàng ấy lại!

Nhưng đã chậm!

“Có nữ nhân!”

Bên ngoài lập tức kêu lên!

“Vén màn lên! Bổn tổng binh làm việc nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy kẻ nào mang theo nữ nhân vận chuyển hàng!”

Có lẽ bởi vì hưng phấn nên giọng tên kia đột nhiên cao vút lên.

Trường Đình cứng người, giọng này nàng đã nghe thấy!

Chính là đêm đó tuyết rơi, khi cả nhà nàng bị giết!

“… Đại nhân, có cần để các huynh đệ lục soát không? Mấy nữ nhân của Lục gia đều đã chết trong xe, chỉ có hai tiểu nha đầu và Lục đại phu nhân là không tìm thấy…”

Trường Đình thả tay xuống, cổ dâng lên vị ngọt tanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio