Đầu tháng chạp U Châu và Ký Châu đều không ngừng náo nhiệt.
Nhưng dù thế đạo có thế nào thì mấy tiểu cô nương thân ở khuê phòng của Thạch gia vẫn trải qua những ngày bình tĩnh như cũ.
Hàn mai của Ký Châu cũng theo tuần tự mà nở.
Đại Hạnh nhẹ tay nhẹ chân ôm một cái bình sứ men xanh có hai quai, bên trong cắm ba cành hàn mai đang nở rộ.
Nàng ta bước trên hành lang dài thấy mành trúc phía sau cánh cửa gỗ ở cuối hành lang đang buông xuống che kín.
Bạch Xuân đang rũ mắt đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên ra hiệu cho Đại Hạnh sau đó bĩu môi về phía mành rèm.
Đại Hạnh nhón mũi chân xuyên qua song cửa nhìn, chỉ mơ hồ thấy vài bóng người.
Nàng ta vội rũ mắt, thò người qua nhẹ giọng nói với Bạch Xuân, “Tiện dân họ Hồ kia lại tới nói chuyện với Lục cô nương à?”
Đại Hạnh đã cố tình đè thấp giọng nhưng giọng vẫn có vẻ vang dội, không giống như đang thì thầm.
Bạch Xuân nhanh chóng quay đầu liếc mắt một cái thấy màn trúc chưa động thế là nàng ta lập tức nhẹ giọng khuyên, “Ngươi nói nhỏ một chút, bên trong nghe thấy thì sao…” Vừa nói nàng ta vừa kéo Đại Hạnh tới chỗ ngoặt trên hành lang sau đó quay người nói nhỏ, “… Nàng ta tới một lúc rồi, ăn xong cơm trưa là tới.
Lục tiểu cô nương đang ngủ trưa mà Lục đại cô nương còn đánh thức nàng ấy dậy chào hỏi vị Hồ cô nương kia rồi mới cho nằm xuống ngủ tiếp… Ngươi nói Lục đại cô nương xuất thân gì, Hồ cô nương lại có xuất thân gì mà cũng dám gọi nhũ danh của Lục đại cô nương…”
Giọng nàng ta còn mang theo chút cảm khái.
Đại Hạnh “Phi” một tiếng, “Cũng chỉ có số nàng ta tốt! Một tiện dân ở trong núi săn thú mà cũng dám lôi kéo làm quen với Lục cô nương, còn muốn ta hầu hạ nàng ta ư?! Nằm mơ đi!”
Bạch Xuân nhìn quanh một lượt, sau đó nhanh chóng lôi kéo Đại Hạnh.
Nói tới hầu hạ, mấy ngày nay Lục cô nương căn bản không cho các nàng tới gần người, trong ngoài đều tự mình cùng nô tỳ Mãn Tú kia xử lý.
Nô tỳ kia thậm chí còn nói không sõi tiếng phổ thông, nhưng tình cảm đồng cam cộng khổ này khó mà tiêu hao.
Hai người các nàng lúc đầu được nhàn rỗi thì còn tự đắc, nhưng dần dần bọn họ phát hiện mình giống như thứ đồ bỏ bị rỉ sắt, không tiến được về phía trước cũng không thể thối lui.
Bọn họ cứ vậy không cao không thấp mà treo ở chỗ này, da thịt cả người đều ngứa.
“Ta nghe tiền viện nói vị thái phu nhân của Lục gia sắp tới Ký Châu.
Chính là vị đại trưởng công chúa của triều đình đó, nhân vật như vậy cũng sắp tới Ký Châu rồi…”
Đại Hạnh thò người qua, tay ôm cái bình hoa mai mà mặt mày hớn hở nói, “Là ai đi đón vậy? Đại gia hôm kia bị phạt quân côn nên hiện giờ còn đang nằm trên giường chưa đứng dậy được đâu.
Lão gia luôn không thích để Nhị gia làm việc, Tam gia còn nhỏ tóc chưa mọc đủ…” Nói tới đây nàng ta đột nhiên cả kinh hét toáng lên, “Chẳng lẽ muốn để Mông thiếu gia đi đón ư? Ai da, lần trước ta trộm nhìn thấy Mông thiếu gia mặc khôi giáp, ui chùi ui, thật sự là ngon đến chảy cả nước miếng.”
“Liên quan cái rắm gì tới ngươi!” Bạch Xuân vội vàng duỗi tay che miệng của Đại Hạnh: “Ai đi đón, ai muốn tới liên quan gì tới ngươi! Tiểu cô nãi nãi của ta ơi! Cầu ngươi đó! Tích chút khẩu đức đi!”
Trên hành lang ngoài cửa sột soạt vang lên tiếng thì thầm, Trường Đình ở bên trong nghe đứt quãng câu chuyện thì nhẹ giọng phun ra mấy chữ: “Không quy củ, không giáo dưỡng.”
Nói xong nàng vuốt phẳng tà váy rồi đứng dậy, không nhanh không chậm chuẩn bị đi ra ngoài.
Lỗ tai của Hồ Ngọc Nương thính nên đương nhiên nghe thấy rõ hơn.
Nàng ấy vội vàng ngăn Trường Đình lại sau đó không thèm để ý mà xua tay, “Ta không hiểu các nàng đang nói linh tinh cái gì nhưng ta hiểu bị người ta nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào, không có ảnh hưởng gì.
Ngay cả A Ninh không ăn quen ớt cay nhưng vì làm ấm người không phải con bé cũng nghẹn đỏ mặt cố ăn hết ư? A Ninh còn có thể nhịn thì ta sao có thể nổi đóa đây?”
Trường Đình thấy rất vui mừng.
Hồ Ngọc Nương lại chẳng hề để ý mà mở miệng tiếp, “Huống chi ta luôn có cơ hội cho hai nàng kia một trận, nếu ngươi mắng thì cùng lắm bọn họ nhận sai là được, làm gì có thống khoái bằng đánh người.”
Trường Đình nghe thấy thế thì suýt ngã.
Nàng ho nhẹ hai tiếng về phía cửa sổ, bên ngoài lập tức an tĩnh lại.
“Nghe nói tổ mẫu của ngươi muốn tới đón ngươi và A Ninh thì ta an tâm rồi.
Các ngươi cũng đâu thể ở Thạch gia cả đời đúng không?”
Hồ Ngọc Nương cũng nhìn về phía song cửa, buồn bực hỏi, “Người nhà của ngươi có gửi thư tới không?”
Thư?
Đương nhiên là có gửi tới.
Sáng sớm nay Dữu thị đã tự mình tới mang theo thư đồng thời mời Trường Đình cùng uống cháo mừng lễ mồng tám tháng chạp.
Chờ Dữu thị đi rồi nàng lập tức mở thư, ôm Trường Ninh vào lòng cùng đọc.
Một tờ giấy hơi mỏng chỉ viết vài lời, “Chớ hoảng loạn, phải nghĩ nhiều, chờ người tới”.
Trường Ninh thấy thế thì lập tức bật khóc, chỉ vào giấy viết thư nói đây đúng là chữ viết tay của Chân Định đại trưởng công chúa.
Con bé khóc vì nhìn thấy chữ viết quen thuộc nhưng cũng khó chịu vì sao thư lại quá ngắn.
Trường Đình cũng không biết cảm giác trong lòng mình là cái gì, vừa giống như có chỗ dựa lại giống như sắp ngã vào đáy giếng.
“Có đây, để ta mang cho ngươi xem.”
Trường Đình móc trong ngực áo ra một tờ giấy còn mang hơi ấm và đưa cho Hồ Ngọc Nương.
Chỉ có chín chữ nhưng Hồ Ngọc Nương cũng chỉ biết hai chữ trong số đó.
Đợi nàng ấy đưa lại Trường Đình mới bừng tỉnh sau đó vội vàng xin lỗi và hắng giọng nói, “Ta quên mất, không sao, ta đọc cho ngươi nghe.”
Mắt Hồ Ngọc Nương sáng lấp lánh, lại gật đầu.
“Mùa đông đã lạnh, A Ninh và A Kiều phải mặc nhiều áo, đốt hương ấm, chăm sóc bản thân cho tốt.
Đợi ta tới Ký Châu sẽ bàn bạc kỹ hơn, các cháu đừng hoảng loạn.”
Trường Đình nhìn chằm chằm chín chữ kia, sau đó nói một tràng.
Hồ Ngọc Nương nhíu mày hỏi, “Không phải chỉ có mấy chữ thôi sao?”
“Có vài chữ mang nghĩa cổ, có thể mở rộng thành ý rất dài.
Ta đọc ra ngươi cũng không hiểu thế nên giải thích luôn.” Trường Đình nói dối không chớp mắt.
Hồ Ngọc Nương thì gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ tờ giấy kia.
Trang giấy sáng loáng, sắc mặt nàng ấy cực kỳ thỏa mãn mà than thở một tiếng.
A Ngọc chưa bao giờ có cảm xúc tuyệt vọng với người thân, đó là lý do vì sao Trường Đình cố gắng bảo vệ tình cảm ngây thơ này.
Đồng thời nàng cũng thật cẩn thận bảo vệ kỳ vọng của Hồ Ngọc Nương với tình thân.
Đó là sự kỳ vọng về một người bà không thân thiết với cháu gái có thể phân biệt thị phi, kỳ vọng bà của nàng sẽ không bỏ rơi nàng và A Ninh, sẽ không vì lợi ích mà khuất phục.
Nàng biết phải cẩn thận đề phòng mọi người, nhưng tiểu A Ninh đã đặt ký thác và kỳ vọng quá lớn với Chân Định đại trưởng công chúa.
Có điều sau lưng hy vọng vốn là tuyệt vọng.
Trường Đình lại than một tiếng, uống một ngụm trà sau đó thành thật nói cho Hồ Ngọc Nương: “Nói thật là lòng ta rất sợ hãi.
Một ngày còn chưa tìm được ca ca thì lòng ta còn chưa thể yên tâm.”
“Sẽ tìm được!” Hồ Ngọc Nương lập tức tràn đầy tự tin mà an ủi nàng, “Hôm qua Nhạc Phiên mới vừa tới nói với ta vị Thạch lão gia kia đã phái gần người ra khỏi thành vào núi tìm kiếm.
Nhạc tam gia và hắn phụ trách tìm kiếm nội thành.
Nam tử độc thân không dễ tìm, ngươi cũng đừng hoảng hốt.
Sau khi tin tức ngươi tới Ký Châu được truyền ra thì ca ca ngươi sẽ nhất định đánh hơi được và tìm đến thôi.”
Trường Đình ôm gối mềm gật đầu, sau một lúc lâu nàng mới đột nhiên nhớ tới thằng nhãi Nhạc Phiên kia sao lại có thể trộn lẫn với Hồ Ngọc Nương ở hậu viện chứ!?
Sắp đến đêm, Mẫn Bích lại tới gõ cửa phòng Trường Đình.
Lúc này Thạch Mãnh còn thưa thay quan phục và đang ở trong phòng bàn công việc với thuộc hạ thế nên nàng cũng chờ.
Chỉ lát sau Thạch Nhị gia và Mông Thác song song đi ra.
Thạch Nhị gia thấy Trường Đình trước thì gật đầu hành lễ, “Cô nương đến Ký Châu đã nhiều ngày mà tới nay ta cũng chưa có dịp chào hỏi, thật là thất lễ.”
Trường Đình hơi cúi đầu nói, “Tiểu nữ không dám nhận.”
Lúc ngẩng đầu lên nàng thấy ánh mắt Mông Thác sáng quắc nhìn trên đỉnh đầu mình thì cũng hành lễ với hắn, “Mông đại nhân an.”
“Lục cô nương khách khí.”
Mông Thác bình đạm mà đáp lễ.
Hai người cũng không biết nên nói vài lời khách khí gì nên không khí lập tức cứng lại.
“Muốn đi thì cút mau, đều còn mẹ nó tụ ở cửa phòng lão tử bán đồ ăn hả?!” Đột nhiên Thạch Mãnh quát to từ trong phòng.
Thạch Nhị gia nghe vậy thì khẽ cười sau đó lôi kéo Mông Thác, mắt hắn liếc Trường Đình một cái rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Vừa đi hắn vừa nói, “Đi thôi, lần tới còn có cơ hội dông dài sau.”
Giọng hắn có chút lải nhải, Trường Đình không rõ hắn đang nói với nàng hay nói với Mông Thác nên đành phải cúi đầu hành lễ một cái rồi đi vào bên trong phòng.
Tiểu cô nương vừa xốc mành lên đã biến mất phía sau đó, chỉ thấy tà váy của nàng nhẹ lay động theo bước chân như sóng nước.
Thạch Nhị gia cười nói, “Người kinh đô nói Tạ Tuân là mỹ lang quân hạng nhất, ta thì thấy huynh trưởng của Lục cô nương hẳn cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại.”
Mông Thác nhướng mày.
Thạch Nhị gia lại giả vờ vỗ vỗ tay áo nói, “Lục cô nương cũng xinh đẹp thế kia cơ mà.
Tiểu cô nương đi đường làn váy bay bay, giày thêu lộ ra bên dưới thật sự đẹp.
Muội muội đã thế thì ca ca hẳn cũng không thể quá kém đúng không?”
Mặt Mông Thác tối sầm, trầm giọng không hề khách khí nói, “Nhị ca, phi lễ chớ coi, hiện tại huynh không khác gì một tên du thủ du thực.”
Thạch Nhị gia ngửa đầu cười vang.
Bên ngoài này hai tên điên kia đang đùa nhau nhưng Trường Đình ở bên trong lại chẳng biết gì.
Lúc này nàng đang phải đối mặt với việc khác: phỏng đoán của nàng ở lúc nàng không đề phòng nhất lấy tư thế đột ngột bày ra khiến nàng chỉ có thể tin tưởng không thể hoài nghi.
“Dưới trướng Chu Thông Lệnh không có mấy tướng lãnh, kẻ A Thác đã giết tên là Đới Hoàng, là Hữu thành vệ tư.
Tên này hữu dũng vô mưu, võ nghệ còn tàm tạm.
Hắn cũng coi như nhân vật lợi hại trong thành U Châu nhưng với ta cũng chỉ như con mẹ nó phế vật.”
Thạch Mãnh châm biếm mắng, “Cũng chính hắn cầm lệnh bài của Tổng Binh và gần người giục ngựa ra khỏi U Châu ngay sau đêm Lục công bỏ mình.
Hắn đi đâu không ai biết, nhưng khả năng là đi lên hướng bắc.”
Thạch Mãnh vừa nói vừa vứt một cuốn sách ố vàng dày cộp lên bàn để Trường Đình tự xem, “… Trang thứ , trong ký lục những người ra khỏi thành có một cái long hổ phù, đây là ám hiệu ra vào của vệ tư thành U Châu, mọi việc khác cũng theo đó mà để lại dấu vết.”
Vì có dấu vết để lại nên Thạch Mãnh đã truy ra rồi.
Trường Đình vùi đầu lật xem.
Thạch Mãnh ném thêm một chuỗi thẻ tre, phía trên khắc chữ chìm lên bàn.
Trường Đình đón được sau đó lập tức xem kỹ.
“Đây là thuế quan thương mậu của U Châu gần ba tháng, thu nhập thuế từ khoáng sản nộp lên giảm thấp, đặc biệt là mỏ muối, thậm chí so với trước kia chỉ còn /.
Cả lân khoáng thạch ra vào cũng giảm, ngươi thử nghĩ xem trong châu của Đại Tấn có chỗ nào vừa có muối lại vừa có lân khoáng thạch?”
Trường Đình chỉ thấy cả người lạnh buốt.
Thuế quan nộp lên triều thấp đương nhiên là do giao dịch của hai thứ này trong thành ít đi.
Nhưng vì sao U Châu lại thiếu hai thứ này? Tự nhiên là bởi vì có một số lượng muối và lân khoáng thạch không thông qua con đường giao dịch bình thường tiến vào U Châu, người ta không cần mua của quan phủ nữa…
Mà ở khắp Đại Tấn này chỉ có Dự Châu vừa có mỏ muối vừa có lân quặng.
Bình thành Lục gia chính là ở Dự Châu..