Chương
Khi màn đêm sắp buông xuống, đoàn người của Tiêu Thiên Nhậm rốt cuộc đã trở lại rồi, đồng thời cũng mang về một đống hung thú to lớn.
Trong đó có báo tuyết ban, trăn thanh đằng, heo rừng huyết thứ… Thậm chí còn có một con chim trĩ núi mỏ sắt rất hiếm thấy.
Có khoảng mười mấy con, được một đám dân làng cường tráng đầu đầy mồ hôi chuyển vào trong sân nhà Lâm Diệp.
Vẻ hưng phấn của Tiêu Thiên Nhậm bộc lộ trong lời nói, hăm hở, không đợi Lâm Diệp hỏi thăm đã vung tay nói: “Ngươi thấy cần gì cứ lấy, chúng ta còn phải nhân lúc ban đêm đi thêm một chuyến nữa, không nghĩ rằng lần này có thể nhặt được nhiều thú săn như vậy, đúng là ông trời có mắt!”
Lời nói còn chưa dứt, Tiêu Thiên Nhậm đã mang theo đoàn người vô cùng phấn khởi rời đi, nhìn dáng vẻ hăm he kia của bọn họ, rõ ràng là dự định làm một trận lớn.
Lâm Diệp cười khanh khách, vội vã đi đến trước cửa, thì nhìn thấy không chỉ là Tiêu Thiên Nhậm bọn họ, ngay cả nữ nhân và trẻ em trong thôn cũng đi theo cùng, giơ bó đuốc hùng dũng rời khỏi thôn.
Nếu không phải còn một cô bé phải chăm sóc, Lâm Diệp cũng không nhịn được muốn đi theo một lần.
Trở lại trong sân, nhìn thấy từng con hung thú gặp tai bay vạ gió mà chết, Lâm Diệp cũng lộ rõ nét vui mừng trên mặt, rốt cuộc cũng không buồn phiền vì thức ăn nữa!
…
Mấy ngày tiếp theo, dân làng giống như ăn tết vậy, đi đi về về bôn ba giữa rừng sâu núi thẳm và thôn Phi Vân, mang về từng con thú săn.
Nhưng phần lớn là dã thú và mãnh thú, hung thú tương đối hơi ít.
Dù vậy, xác của những hung thú này cũng chất đống như một ngọn núi, sừng sững ở trong sân nhà Lâm Diệp, rất là đồ sộ.
Còn dã thú và mãnh thú, Lâm Diệp không dùng được, tất cả đều được Tiêu Thiên Nhậm phát cho mỗi một nhà trong thôn.
Đồng thời, Tiêu Thiên Nhậm và một đám dân làng cũng biết đến sự tồn tại của”cô bé”, đối với việc này trái lại cũng không có nói gì, chỉ là mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp gần như hoàn hảo kia của cô bé, mỗi một người dân làng đều có một cảm giác bị rung động.
Ngay cả Tiêu Thiên Nhậm cũng không ngoại lệ.
Đối với sự tồn tại của đứa trẻ nhỏ, ánh mắt nhìn cô bé đều không ngừng, đần độn, vô cùng tức cười, bọn họ vốn định đùa giỡn cùng với cô bé, mỗi một người đều rút lui, dường như không dám khinh nhờn sự xinh đẹp này.
Lâm Diệp thấy buồn cười, nhưng lại có chút đau đầu, có khi xinh đẹp quá mức cũng sẽ khiến người ta rất khó đến gần.
Cuối cùng Lâm Diệp xin nhờ sự giúp đỡ của “dì Xảo” trong thôn, làm một cái mũ da thú rộng vành cho cô bé, che lại gương mặt xinh đẹp kia, lúc này mới khiến cho trong lòng Lâm Diệp bình tĩnh không ít.
Chỉ có điều khiến cho Lâm Diệp có chút nghi ngờ là tính cách của cô bé tỏ ra rất lầm lì, ngoại trừ thích thân thiết với mình ra, từ trước đến nay cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
Hơn nữa Lâm Diệp nhận ra được, ánh mắt cô bé nhìn về phía những người khác nhìn như bình tĩnh, nhưng mãi mãi tràn đầy sự lãnh đạm và hời hợt.
Duy chỉ có khi đối mặt với mình, sự lãnh đạm và hời hợt này mới có thể biến mất.