Thiên Kiêu Ngạo Thế

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trong khi dung luyện linh mặc, trong tay Lâm Diệp cũng không nhàn rỗi, đang cầm một khúc xương dài khoảng nửa thước, ước chừng lớn bằng cây đũa, toàn thân màu tím đậm, mài từng lần một trên đá mài dao.

Một khúc xương màu tím đậm, lấy từ xương đùi của hung thú “chim trĩ núi mỏ sắt”, bản thân nó chính là một loại linh tài rất là quý giá.

Chỗ quý giá của nó chính là có thể luyện chế bút khắc!

Bút khắc, đầu bút nhọn sắc bén như đao, là công cụ quan trọng để khắc dấu bức hoạ linh văn, cho nên lại được gọi là văn đao.

Đánh giá một cây bút khắc tốt xấu, chỉ cần nhìn chất liệu của nó là được, bút khắc càng hảo hạng, thì cành dễ dàng khai thông cảm giác và linh lực của linh văn sư.

Giống như vậy, khi bút khắc hảo hạng khắc dấu linh văn, có thể khiến cho linh văn sư điều khiển chính xác sức mạnh của linh mặc, quỹ tích linh văn được khắc ra, bất kể là đậm hay nhạt, khéo hay vụng, cong hay thẳng, đều có thể hoàn toàn thoả mãn nhu cầu của linh văn sư.

Sau khi chiếc bút khắc màu xám tro do Lộc tiên sinh để lại biến mất, Lâm Diệp thiếu mất một cây bút khắc thuận tiện để rèn luyện đường nét linh văn.

Nhưng may mắn là lần này trong các con mồi thu được, đúng lúc có một con “chim trĩ núi mỏ sắt”, xương đùi của nó chính là một linh tài luyện chế bút khắc.

Xuỳ xuỳ!

Khúc xương màu tím đậm dưới sự mài giũa không ngừng của Lâm Diệp phát ra âm thanh ma sát, tia lửa khắp nơi, đã lờ mờ hiện ra hình dáng ban đầu của một cây bút khắc.

Ở bốn phía sân, khung xương của hung thú chất đống đầy ắp trắng như tuyết, thịt thú treo trên vách tường đã muối xong từ sớm, đầy ắp, có khoảng chừng hơn ngàn cân, giống như một ngọn núi thịt.

Ngoại trừ cái này ra, da thú, gân thú, cùng với các loại vảy cá, móng nhọn, sừng thú tất cả đều được phân chia thành từng thứ, chất đống ngay ngắn trật tự.

Những thứ này cũng đều là bảo vật có giá trị không rẻ, có thể chế thuốc, dung luyện linh mặc, cũng có thể đem đi đổi thành tiền của.

Những thứ này chính là kết quả của sự cố gắng những ngày qua của Lâm Diệp.

Tiêu Thiên Nhậm một đoàn người bọn họ thu hoạch được mang về quá nhiều, chỉ riêng xác hung thú chia cho Lâm Diệp cũng gần ba mươi con.

Còn những mãnh thú, dã thú khác còn nhiều hơn, nhưng những thứ này đối với Lâm Diệp không có nhiều tác dụng lắm, toàn bộ đều chia cho mỗi một nhà trong thôn.

Cho nên những ngày qua không chỉ là một mình Lâm Diệp đang bận rộn, dân làng cũng đều ở trong nhà thức khuya dậy sớm muối thịt thú, chỉ sợ thời gian dài làm cho thịt thú bị hỏng.

Cũng mãi bận rộn cho đến hôm nay, Lâm Diệp mới mổ xẻ từng loại xác hung thú, loại bỏ tất cả bộ phận không dùng đến, chỉ giữ lại thứ có giá trị.

Trong sân nhà tràn ngập mùi tanh nồng đậm, nhưng Lâm Diệp lại dường như không phát hiện ra, chuyên tâm mài giũa khúc xương màu tím đậm trong tay.

Khoảng chừng sau một nén nhang.

Cây bút khắc này đã hoàn toàn thành hình, lúc này Lâm Diệp mới đứng dậy, dùng nước suối trong rửa bề mặt bụi bặm của bút khắc, lộ ra hình dáng thật sự của bút khắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio