Chương
Vương Chuẩn và Tiêu Thạch cũng hiểu rõ thế cục nghiêm trọng, vội vàng đi khỏi.
“Liên đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Có người hỏi.
“Khoan! Không thể chủ động đánh nữa, thằng nhóc kia gian xảo như quỷ, vốn cũng không trực tiếp chém giết, cũng chỉ có loại cao thủ Ngô trưởng lão đây mới có thể đối phó được thằng nhóc kia.”
Liên Như Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, hắn ta cũng sẽ không liều mạng nữa, mất mạng thì tất cả coi như xong.
Về phần Ngô Hận Thủy sẽ nghĩ thế nào, Liên Như Phong đã lười quan tâm rồi.
Những người khác thấy vậy, tất cả đều ngầm thở phào một hơi, nói thật chiến đấu đến lúc này, nhìn từng đồng đội lần lượt chết đi, bọn họ cũng sợ rồi.
Bầu không khí yên lặng, tất cả đều đang đợi Ngô Hận Thủy đến đây trợ giúp.
Theo thời gian trôi đi, bầu không khí trong thôn càng đìu hiu hơn, một cơn gió thổi tới, thổi bay một đống lá rụng cũng thổi tới một hồi mùi máu tươi.
Trong lòng Liên Như Phong đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, khoảng cách từ trong thôn đến cửa thôn chưa đủ vài dặm, dù cho đi từng bước một, thời gian nửa khắc đồng hồ cũng đủ rồi.
Nhưng bây giờ lại không hề có tin tức gì.
Lẽ nào xuất hiện ngoài ý muốn gì?
Lúc trong đầu nảy lên suy nghĩ này, trong lòng Liên Như Phong siết chặt, sinh ra một loại khủng hoảng khó nói nên lời.
“Đi, chúng ta cùng đi xem thử.”
Liên Như Phong cắn răng, mang theo một đoàn người rời khỏi, không thể vẫn ngồi chờ chết như vậy.
Thôn trang này hắn ta vô cùng quen thuộc, bây giờ lại có vẻ lạ lẫm, quỷ dị như thế, giống như một vùng đất của vong hồn, khiến người ta sợ run.
Không bao lâu, đám người Liên Như Phong bước tới cửa ngõ, ở chỗ tối ngõ nhỏ có hai cái xác đang nằm, một cái bị vạch lồng ngực, máu tươi giàn giụa, một cái bị bóp nát cổ họng, đầu hiện ra vẻ vặn vẹo và mềm mại.
Hai cái xác này rõ ràng vừa nãy là Vương Chuẩn và Tiêu Thạch đi xin viện trợ.
Trong lòng đám người Liên Như Phong lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng, lại chết hai người.
“Trốn à!” Một gã hộ vệ giống như không chịu nổi loại kích thích này nữa, giống như nổi điên hét lớn một tiếng, phóng ra khỏi thôn.
“Quay về.” Sắc mặt Liên Như Phong đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị hét lớn.
Nhưng đã chậm một bước, chỉ nghe ầm một tiếng, một mũi tên lao ra từ trong cành lá của một cây hòa già ở đằng xa chớp mắt bắn chết tên hộ vệ kia.
Chỉ khoảng cách mấy chục trượng, lại một đồng đội chết đi trước mặt mình…
Mặt mày Liên Như Phong dữ tợn, muốn rách cả mí mắt, quả thực khinh người quá đáng.
“Giết! Giết tên rác rưởi kia cho ta.”
Liên Như Phong tức giận rống lên như điên, phóng về phía cây hòe già đằng xa kia, hắn ta đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Diệp.
“Đuổi theo.”
Chỉ còn lại ba tên hộ vệ khẽ chần chờ, cuối cùng cũng cắn răng một cái đi theo.