Chương
“Chiến lợi phẩm” lần này không có gì hay ho, phần lớn những thứ đám người Liên Như Phong mang trên người đều không có giá trị cao, điều duy nhất làm Lâm Diệp để tâm đó chính là một đôi giày có khắc “Tật Phong Linh Văn”.
Đôi giày này cướp từ trên người Liên Như Phong, cũng coi như là một món trang bị linh khí. Nếu xét bên ngoài của “Tật Phong Linh Văn” thì chỉ có thể coi là thô thiển và bình thường nên đương nhiên chúng không có giá trị lớn.
Lâm Diệp đã lấy đi nhẫn và giày, còn những “Chiến lợi phẩm” khác thì giao cho Tiêu Thiên Nhậm xử lý.
Cuối cùng, đám người Chu Trung cũng khiêng xác của đám người “Ngô Hận Thủy” ra ngoài thôn, ngọn lửa đã cháy sạch, ngay cả tro xương cũng không còn.
Trước khi đi, Lâm Diệp chợt nhớ lại một chuyện, hắn nói với Tiêu Thiên Nhậm: “À đúng rồi Tiêu bá, nguy hiểm đã được giải quyết rồi, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi đào quặng đồng, người thấy sao?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Thiên Nhậm cũng hừng hực trong lòng, ông ta gật đầu nói: “Toàn bộ đều nghe ngươi, sớm giành được của cải trong tay thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
Lúc quay về nhà, Lâm Diệp lập tức nghe được một tràng tiếng keng keng vang lên.
Trong sân nhà, Hạ Chí giơ búa lớn đang gõ một bộ giáp trong, búa lớn mỗi lần gõ sẽ bắn ra đốm lửa tung tóe.
Dáng người Hạ Chí nhỏ nhắn mềm mại, mới năm sáu tuổi, trong cánh tay trắng nõn lại cầm một cây búa lớn phong cách thô kệch, không ngừng gõ xuống một cách thành thạo điêu luyện.
Bộ giáp trong kia Lâm Diệp nhận ra, chính là dùng vảy của thằn lằn vảy Độc giác tự tay chế tạo, lúc đối chiến với Liên Như Phong bốn ngày trước, bộ giáp trong này đã giúp Lâm Diệp hóa giải một kích sau lưng, có điều cũng bởi vì một kích này khiến bộ giáp trong bị hỏng.
Chỉ là Lâm Diệp không ngờ Hạ Chí lại chủ động sửa giáp trong cho mình, điều này có lẽ quá ngoài ý muốn.
Lâm Diệp đi lên phía trước, cúi đầu nhìn búa lớn trong tay Hạ Chí, lập tức giật mình một phen, đầu búa lớn này bề ngoài giống như cục sắt, còn có rất nhiều dấu tay.
“Đây là nàng dùng tay tạo thành?” Lâm Diệp hỏi.
Hạ Chí khẽ gật đầu, động tác trong tay không ngừng lại, thuận miệng nói: “Không có đầu búa thuận tay, tự ta cầm một khối sắt tự làm.”
Lâm Diệp hít sâu một hơi, nhưng đây là sắt luyện! Cô nhóc này lại dùng sức mạnh ngón tay nặn thành một chiếc búa lớn?
Hắn kinh ngạc nhìn Hạ Chí, trong lòng thầm nghĩ vu vơ, lẽ nào trong cơ thể bé nhỏ xinh đẹp của nàng đây cất giấu một con hung thu viễn cổ sao?
Hạ Chí vứt búa lớn xuống, cầm lấy giáp trong đưa cho Lâm Diệp: “Đã sửa xong rồi, huynh thử một chút.”
Lâm Diệp nhìn bộ giáp trong được đánh bóng rực rỡ hẳn lên kia cười khen ngợi: “Không nàng còn có tay nghề tốt như vậy.”
Nhưng Hạ Chí không quan tâm hắn mà tự mình đi vào phòng: “Ta muốn ngủ một lát, Lâm Diệp huynh nhớ nấu cơm cho ta, ta mà tỉnh thì lại đói bụng.”
Rầm!
Nói xong cửa phòng đã đóng sầm lại.
Lâm Diệp nhún vai, hắn sớm đã quen với việc đi đứng một mình của Hạ Chí, hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác.
Ánh mắt của hắn rơi lên thanh búa lớn kia, đưa tay định cầm lên, nhưng búa lớn kia đúng là vô cùng nặng nề, không hề nhúc nhích.