Chương
Công tử trẻ tuổi nói: “Tiểu huynh dệ, phải làm sao ngươi mới nhận lời giúp bổn công tử một lần? Ngươi cứ nói ra, Liễu Ngọc Côn ta đều chấp nhận hết.”
Lâm Diệp quay người, nhìn ánh mắt khát vọng khẩn thiết của vị công tử trẻ tuổi, hắn thở dài nói: “Liễu công tử! Trước kia ngươi ‘Tu hú chiếm tổ’ và đuổi ta đi, giờ ta không giết người đã là tận tình tận nghĩa rồi. Chẳng lẽ ngươi được voi đòi tiên ư?”
Liễu Ngọc Côn nói: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi đều là lỗi của bổn công tử, ta nhận lỗi và xin lỗi ngươi, chỉ xin ngươi khoan hồng độ lượng, cứu ta một lần.”
Trong giọng nói xen lẫn tiếng khẩn nài.
Nhưng vừa dứt lời thì hắn ho dữ dội, toàn thân cũng run rẩy rồi trong chớp mắt hắn ta ngã quỵ xuống đất, hơi thở trở hổn hển.
Lâm Diệp suy tư một hồi rồi tiến đến trước nói: “Thôi bỏ đi! Ngươi và ta vốn không có thù hận gì lớn, cứu ngươi một lần cũng không sao.”
Hắn cúi xuống định đưa tay dìu đỡ Liễu Ngọc Côn.
Xoẹt!
Vào đúng lúc này, trong mắt Liễu Ngọc Côn lóe lên một ánh dữ tợn và u ám, cơ thể vốn bại liệt của hắn ta căng lên, đồng thời cánh tay của hắn ta rung lên và siết chặt cổ Lâm Diệp, không biết từ lúc nào trong lòng bàn tay hắn ta đã cầm lấy đoản kiếm rồi chìa ngay cổ họng của Lâm Diệp.
Liễu Ngọc Côn hung dữ cười và nói: “Tên khốn kiếp! Ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không thì thanh kiếm này sẽ lấy đi mạng của ngươi.”
Lâm Diệp không nhúc nhích, vẻ mặt không chút hoang mang, ngược lại còn cười: “Đúng là như vậy, ta biết loại người như ngươi cho dù có cầu cứu cũng sẽ chẳng tốt lành gì.”
Liễu Ngọc Côn với vẻ mặt u ám, nói: “Ngươi có ý gì?”
Ầm!
Vào đúng lúc này, bả vai và bắp thị của Lâm Diệp căng phồng, phóng ra lực chấn động cực lớn. Trong phút chốc đã làm văng ra cánh tay của Liễu Ngọc Côn đang siết cổ hắn.
Cùng lúc đó, đầu hắn ngửa ra sau, cổ tay bỗng nhiên xoay chuyển một cách kỳ lạ, hắn siết chặt cánh tay của Liễu Ngọc Côn và vặn rất mạnh.
Rắc một tiếng, cánh tay Liễu Ngọc Côn bị trật khớp và các khớp xương bị tháo ra, thanh đoản kiếm chờ sẵn trong lòng bàn tay cũng mất đi sức lực và rơi xuống đất.
Đùng một tiếng, Lâm Diệp xoay người tát thẳng vào mặt đối phương khiến hắn ta kêu la thảm thiết, không biết rụng bao nhiêu cái răng.
“Sao lại có thể, ngươi…”
Liễu Ngọc Côn sợ hãi, hắn ta đâu có nghĩ đến chuyện Lâm Diệp người đã bị hắn ta chế ngự lại chuyển bại thành thắng chỉ trong chớp mắt chứ?
Tất cả những điều này đều là nhờ vào ‘Phân cân thác cốt thuật’ mà Lâm Diệp đã luyện được từ trận chiến với Hạ Chí, trong trường hợp tiếp cận chiến đấu thì sức mạnh thể phách sử dụng kỹ xảo, hoàn toàn có thể được coi là đáng kinh ngạc, khiến cho người khác khó mà đề phòng.
Đáng tiếc là Liễu Ngọc Côn chỉ coi Lâm Diệp là tu giả Chân Võ tứ trọng cảnh. Hắn ta luôn đề phòng Lâm Diệp sử dụng linh lực, nhưng lại xem nhẹ sức mạnh thể xác đáng sợ của Lâm Diệp.
“Liễu công tử! Ta có lòng cứu ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy ư?”
Lâm Diệp thở dài và cầm đoản kiếm lên, một nhát xuyên qua cổ họng Liễu Ngọc Côn không chút do dự, máu phun tung tóe.
Nhìn thấy đầy vẻ kinh hãi, oán hận và không cam lòng trong mắt đối phương, Lâm Diệp cười nói: “Liễu công tử! Tuy dân địa phương không được coi trọng, nhưng họ lại yêu hận rất rõ ràng. Một khi có cơ hội thì có thể giết chết một kẻ cặn bã như ngươi không lưỡng lự, nếu ngươi có trách thì chỉ có thể trách chính mình, chẳng phải sao?”