Thiên Kiêu Ngạo Thế

chương 183

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lâm Diệp đang đi dạo trên phố cũng nhận thấy dọc đường có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, có người còn thấp thoáng không che giấu được sự tham lam của mình.

Trong lòng Lâm Diệp hiểu rất rõ, cái túi da thú khổng lồ trên Lân Mã quá bắt mắt. Nếu là một tay lão luyện dày dặn kinh nghiệm thì chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra đồ vật được cất giấu bên trong là thứ gì, chỉ cần dùng mũi ngửi thôi là đã biết được chất lượng thế nào và có giá trị bao nhiêu.

Hơn nữa, hắn một mình một ngựa, đương nhiên không ngăn được sự rình mò của người khác rồi.

Từ phía sau chợt có đám đông đang náo loạn, khiến cho rất nhiều người vây quanh để xem. Lâm Diệp vừa đi đến thì nhìn thấy một nam tử mặc đồ da thú chưa kịp chạy trốn đã bị một tu giả chém một nhát đứt đầu, máu phun tung tóe, thê thảm vô cùng.

Thấy vậy, những người xung quanh chẳng những không hoảng sợ mà còn reo hò rất lớn với dáng vẻ xem náo nhiệt làm cho lớn chuyện.

“Dám trộm đồ của lão tử, đúng là làm liều. Hừ!”

Tu giả kia thu lại thanh đao dài, hắn ta liếc nhìn xác chết với ánh mắt hung dữ rồi hiên ngang rời khỏi.

Đây chính là giết người trên đường.

Nhưng không một ai đến ngăn cản, rõ ràng những người ở đây đã quen với những chuyện này rồi.

Không lâu sau, hắn nhìn thấy bóng dáng hai hộ vệ, bọn họ vội vàng thu dọn cái xác không đầu rồi mang đi. Chỉ trong phút chốc, đường phố lại trở về cuộc sống tấp nập như trước, như thể cảnh tượng giết người vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thấy vậy, Lâm Diệp không kìm được nheo mắt, hắn đại khái có thể nhìn ra ở bộ tộc Thanh Dương này hoàn toàn không có quy tắc gì cả, muốn có được chỗ đứng ở đây thì thực lực mạnh là điều kiện không thể thiếu được.

Đi chưa được bao lâu thì Lâm Diệp nhìn thấy trên đường có hai nhóm người đang chém giết lẫn nhau, dường như bọn họ đang tranh giành một lô hàng, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị một tu giả đi qua ngăn cản, thủ đoạn ngăn cản cũng rất thô bạo, hắn ta giết luôn cả hai người và dùng máu để làm cho mọi người khiếp sợ, chỉ trong phút chốc đã giải quyết được cuộc tranh chấp này.

Trong sự phồn thịnh chắc chắn có ẩn chứa dòng chảy ngầm vẩn đục.

Lâm Diệp chợt nhớ đến lời nói của một tù nhân bị giam giữ trong nhà tù hầm mỏ, lúc đó hắn vẫn còn nhỏ nên không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Nhưng bây giờ đi trong bộ lạc Thanh Dương này và nhìn thấy trong bầu không khí sầm uất kia ẩn chứa những ánh mắt tham lam là Lâm Diệp đã hiểu ra ngay ý nghĩa của câu nói này.

Nhưng Lâm Diệp không thấy sợ hãi, hắn vẫn một mình đi tiếp, hắn đại khái đoán được số lượng tu giả rõ ràng rất ít so với những người bình thường kia, phần lớn đều là quanh quẩn trong Chân Võ cảnh, hiếm khi thấy được bóng dáng của tu giả Linh Cương cảnh.

Nếu có kẻ nào dám mưu đồ với đồ vật của hắn thì Lâm Diệp sẽ không ngại cho đối phương một bài học mà cả đời này không bao giờ quên được.

Nhưng đáng tiếc là, có vẻ như hôm nay Lâm Diệp khá may mắn, cho dù trên đường cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt rình mò tham lam nhưng cũng không có ai chạy ra gây phiền phức cho hắn.

Bầu trời tối sầm lại và màn đêm kéo đến.

Lâm Diệp dừng chân trước căn nhà có tên là Nhà trọ Lão Nhan rồi ném cho tiểu nhị hai đồng xu để hắn ta trông coi Lân Mã. Lâm Diệp tự mình đi vào nhà trọ, hắn định sáng sớm ngày mai đi thẳng đến Thạch Đỉnh Trai để đổi lấy vật tư.

Lầu một của nhà trọ có rất nhiều bàn rượu, lúc này rõ ràng vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều dáng người đang ngồi ăn uống, lớn tiếng trò chuyện và có vẻ khá ồn ào.

Ông chủ là Độc Nhãn Cự Hán, có khuôn mặt khá hung dữ, lúc này ông ta đang lờ đờ uống rượu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio