Chương
Mộ Vãn Tô ngồi một mình ở một bên, lỡ đãng cầm một chén trà tinh xảo thưởng thức, giống như hoàn toàn không muốn xen vào cuộc nói chuyện này.
Thái độ này của nàng ta, khiến cho Diêm Chấn có chút khó hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Thì ra là Lâm Diệp công tử, chuyện hôm nay, là Thạch Đỉnh Trai ta làm việc không chu toàn, công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Hắn ta nói chuyện khách sáo, Lâm Diệp lại càng khách sáo hơn so với hắn ta, vội vàng đứng dậy chắp tay, một dáng vẻ xấu hổ áy náy: “Tiền bối quá khách sáo, vốn dĩ là tại hạ đã làm sai trước, sao có thể trách người khác được?”
Diêm Chấn có chút đoán không được suy nghĩ của Lâm Diệp, tiểu tử này vừa rồi ở trong đại sảnh còn ngang ngược như thế, tại sao bây giờ trở nên khiêm tốn như vậy ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Diêm Chấn đã mở miệng nói: “Lão phu mạo muội hỏi một câu, vừa nãy nếu như công tử ngươi lấy lệnh bài ra trước, có lẽ cũng sẽ không dẫn đến sự hiểu lầm này…”
Không đợi nói xong, Lâm Diệp đã ngượng ngùng nói: “Tiền bối có chỗ không biết, lúc đó tình huống khẩn cấp, lại thêm tại hạ cũng thật sự không cách nào xác định được tác dụng của tấm lệnh bài này, cho nên mới ra hạ sách này, nghĩ rằng chỉ cần làm lớn chuyện lên, chắc chắn có thể làm kinh động đến tiền bối.”
Diêm Chấn yên lặng, tiểu tử này cũng thành thật, đều thản nhiên nói ra những tâm tư nhỏ này, phẩm hạnh cũng xem như không tệ.
Trong lúc vô tình, hắn ta đã sinh ra một chút thiện cảm đối với Lâm Diệp, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà thôi, lại có tâm trí như vậy, quả thực là hiếm thấy.
Điều quan trọng là người này biết co biết duỗi, tiến lùi có chừng mực, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Diêm Chấn cũng nghi ngờ Lâm Diệp là một người trưởng thành lòng dạ thâm sâu.
“Khi đó ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Bỗng nhiên, Mộ Vãn Tô mở miệng, một đôi mắt đẹp tựa như đao nhìn chăm chú Lâm Diệp.
Nàng ta liếc mắt đã nhìn ra, thằng ranh con này từ giây phút đi vào phòng, liên tục nói hươu nói vượn, trông như thái độ hạ xuống rất thấp, kì thực lời nói ra, hoàn toàn làm cho người ta không có cách nào bới móc hắn nữa, vô cùng gian xảo.
Đặc biệt là Mộ Vãn Tô hiểu rõ, căn cứ vào tâm trí của Lâm Diệp, chắc chắn sẽ không chỉ vỏn vẹn là để dẫn dắt Diêm Chấn, ngay tại trước mặt mọi người gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng hắn làm như vậy, còn có tâm tư khác!
Nhìn thấy lúc này Lâm Diệp cười khổ, thở dài nói: “Vãn Tô tỷ tỷ, ta đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên đi ra từ trong sơn thôn, không có chút từng trải và kiến thức nào có thể nói, nếu có vài chỗ làm không đúng, xin người vui lòng chỉ ra.”
Nói xong, hắn đã hành lễ với Mộ Vãn Tô, thái độ thành khẩn nghiêm túc, khiến cho Mộ Vãn Tô Minh biết Lâm Diệp chính là đang diễn kịch, nhưng không có cách nào chỉ trích cái gì nữa, nếu không thì cũng có vẻ nàng ta quá hẹp hòi.
“Cái thằng ranh con này, càng ngày càng gian xảo!”
Mộ Vãn Tô âm thầm tức giận, trên mặt lại cười nói tự nhiên, giọng rõ ràng nói, “Được rồi, việc này đã qua rồi, không cần nhắc lại, lại nói, ngươi lại là người mà đại công tử nhìn trúng, cho dù là phạm sai lầm, mọi người cũng đều có thể tha thứ.”
“Ha ha, Vãn Tô cô nương nói rất đúng, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
Diêm Chấn cười to, “Đúng, vẫn không biết lần này công tử ngươi đến Thạch Đỉnh Trai, cần làm việc gì?”
Sắc mặt Lâm Diệp lập tức trở nên nghiêm túc, chắp tay nói: “Thật ra không dám giấu giếm, tại hạ lần này đến đây, có hai việc phải làm.”
“Cứ nói đi đừng ngại.”
Diêm Chấn phất râu cười nói.