Đầu bút lông màu tro chấm đầy máu tươi của Lâm Diệp, giống như linh nghiệm, dọc theo "Bức họa quái lạ" chưa hoàn thiện mà phát họa.
Rẹt rẹt!
Một đường nét huyền diệu ở dưới đầu bút lông chảy xuống, như rồng rắn lao tới, như thuỷ ngân chảy, đỏ tươi trong suốt, tràn đầy sức hấp dẫn khó tả.
Một cuốn sách ố vàng từ thời xa xưa, một hình vẽ quái dị được để lại ở trang cuối cùng, cùng với một chiếc bút lông màu tro như thức tỉnh từ trong yên lặng, tất cả tạo nên một hình ảnh thần bí khiến người ta khiếp đảm.
Đôi mắt Lâm Diệp trợn to, cứng đờ khi nhìn thấy cảnh này, lại không thể làm được gì.
Toàn thân hắn tựa như bị khống chế, bàn tay nắm lấy bút khắc hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến, tuỳ tiện đưa tay phác thảo “Bức hoạ quái dị.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Diệp gặp phải những việc kì lạ như thế, trong lòng không khỏi chấn động.
Hắn có thể đoán rằng, nguyên nhân tạo thành toàn bộ việc này, dường như cũng có liên quan tới việc bản thân vừa ho ra máu.
Nguyên nhân chính là do một ngụm máu tươi kia, khiến cho bút lông màu tro này bừng tỉnh trong im lặng, cũng làm cho bộ “Bức hoạ quái dị” trở nên không đơn giản giống vẻ bề ngoài.
Hình ảnh xuất hiện ở trước mắt giờ khắc này, giống như có một bàn tay vô hình điều khiển tất cả mọi thứ, nó dựa theo cuốn sách từ xa xưa, lấy máu tươi làm mực, lấy bút khắc dẫn đường, không ngừng hoàn thiện “Bức hoạ quái dị” không trọn vẹn, tâm tối, dày đặc mà hỗn độn kia.
Tình cảnh lạ lùng đó, khiến cho Lâm Diệp không dám tin vào mắt mình.
Mới ban nãy, hắn còn tưởng rằng chính mình lúc này có thể sẽ chết, ai lại nghĩ rằng, bởi vì một hành động vô tình của hắn lúc đó lại gây ra thay đổi thần bí như thế này.
Toàn bộ chuyện này là sao?
Chưa đợi Lâm Diệp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên cảm giác được máu của toàn thân giống như bị một lực mạnh mẽ kéo đi, đồng thời hướng về phía tay phải của mình.
Mà giờ phút này bút lông màu tro nắm trong tay bất chợt toả ra lực hút, xuyên qua da tay, không ngừng hấp thụ máu tươi trong cơ thể Lâm Diệp.
Ào ạt~~
Thậm chí Lâm Diệp có thể nghe được, máu của bản thân chảy róc rách như nước, không ngừng đổ vào trong bút lông màu tro kia.
“Đáng chết!”
Trong lòng Lâm Diệp vô cùng lo lắng, máu không ngừng chảy xuống, chỉ khiến tiến độ tử vong nhanh hơn, nếu không ngăn lại, căn bản sẽ không còn bao lâu nữa, hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Lâm Diệp điên cuồng dãy dụa, nhưng căn bản không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, bút lông màu tro kia giống như núi cao không thể lay động, không ngừng hấp thụ máu tươi của hắn, sau đó vung vẩy đầu bút lông, viết từng quỹ đạo đỏ sẫm lên “Bức hoạ quái dị.”
Sắc mặt Lâm Diệp trở nên ngày càng tái nhợt, môi tím tái, cả người tựa như mất đi sức sống, xuất hiện dấu hiệu yếu đi.
Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ chiếc bút này muốn dùng tính mạng của mình, hoàn thiện “Bức hoạ quái dị” này?
Trong lòng Lâm Diệp đau khổ, hắn vốn tưởng rằng một lá thư và cây bút mà Lộc tiên sinh để lại có thể giúp hắn nghịch thiên đổi mệnh, sống lại từ cõi Niết bàn, nhưng ai lại nghĩ đến, toàn bộ việc này lại có thể lấy mạng của hắn!
Lâm Diệp ngồi ngay ngắn ở bàn học, lúc này giống như rối gỗ bị thao túng, tay phải nắm lấy bút khắc, không ngừng vẽ lên tờ cuối cùng của cuốn sách, phát ra âm thanh sàn sạt.
Bầu không khí im lặng.
Lâm Diệp không phát ra âm thanh nào, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, hơi thở càng ngày càng yếu đi, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ…
Hắn không ngăn cản được toàn bộ chuyện này, có lẽ chỉ có thể chờ chết.
Chỉ là cho tới bây giờ Lâm Diệp vẫn không nghĩ tới, bản thân vừa mới đến vương quốc Tử Diệu, mới vừa ở thôn Phi Vân, chỉ mới chuẩn bị tu hành, vậy mà tử thần cũng đã bắt đầu đến gần.
Chẳng lẽ đây là số mệnh rồi sao?
Chẳng biết tại sao, Lâm Diệp lại nhớ tới hình ảnh kinh hãi mà hắn vừa nhìn thấy, dường như trong đầu lại một lần nữa vang vọng tiếng thở dài của thân hình hùng vĩ đó - “Lúc không ở cùng ta!”.