Vương Cẩm Trình thấy một bàn đầy đồ ăn, há to miệng.
“Muỗi sắp bay vào.” Dương Giản nhắc nhở gã.
Vương Cẩm Trình im lặng: “Mùa này làm gì có muỗi.” Gã khó chịu chỉ chỉ bát đĩa, hỏi: “Đều là cậu làm hả?”
“Vừa nãy cậu có thấy tôi gọi đồ ăn ngoài sao?”
Vương Cẩm Trình kinh hãi.”Dương Giản… Cậu là thiên tài…” Vương Cẩm Trình vẫn ngơ ngác.
Dương Giản nhìn gã rồi hỏi: “Sao nào? Không đáng ăn à?”
“Ăn! Tôi ăn!” Thực là rơi lệ đầy mặt nha, không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể ăn đồ Dương Giản làm.
Dương Giản chống cằm, chờ gã đánh giá.
Vương Cẩm Trình cảm động nói: “Mỹ vị cực phẩm nhân gian.”
Dương Giản hừ một tiếng. Dù sao khó ăn cũng sẽ bị bảo là ngon, Dương Giản chẳng hi vọng nhiều.
“Sau đó cậu đã biết làm cơm sao?” Vương Cẩm Trình trong mắt ánh tia mong đợi.
Dương Giản cắn nhẹ môi, nói: “Xem qua đi.” Thấy bảo công việc quá mệt mỏi, ai ngờ là nấu cơm.
Mặc dù thế, Vương Cẩm Trình vẫn rất phấn khởi.
Thế nhưng, hiển nhiên gã đã nhầm lẫn tình hình. Lúc gã lại đối mặt với một bàn đầy đồ ăn thì mặt mũi trắng bệch.
“Vì sao… Lại là mấy món này…”
Dương Giản thản nhiên nhìn gã một cái, nói: “Bởi vì tâm tình tôi không tốt.” Hắn nghĩ một lát, hỏi, “Tôi làm cơm ăn ngon không?”
Vương Cẩm Trình nào dám trả lời không thể ăn, nói: “Ăn ngon ăn ngon.”
“Tốt lắm, ăn hết đi.”
“…” Ai tới cứu gã…
“Này…” Dương Giản đẩy đẩy người ở trên.
Vương Cẩm Trình gặm cổ hắn, tay lần vào bên trong quần hắn.
“Ah… Từ từ…”
Vương Cẩm Trình cởi áo sơ mi hắn ra, hai mắt tỏa sáng.
Hai gò má Dương Giản phiếm hồng, đôi mắt như nước. Vương Cẩm Trình thở hổn hển muốn chuyển động.
Dương Giản đột nhiên chặn đầu gối trước lồng ngực gã, chỉ vào con cún đang ngửa đầu bên giường xem họ, nói: “Có người nhìn.”
Vương Cẩm Trình lặng đi một chút, nói: “Nó không phải người.”
“Nhưng thấy là lạ.” Dương Giản bảo, “Có cảm giác xấu hổ vì bị nhìn trộm.”
“…” Cậu mà lại có cảm giác xấu hổ sao, thực là kỳ quái.
Vương Cẩm Trình ở trong lòng cười nhạo, ngoài miệng lại không dám nói, đành phải nói với nó: “Tiểu Thiên Thiên, thiếu nhi không nên, tự mày vào phòng bếp bới thùng rác tìm đồ ăn đi.”
Hao Thiên mở to đôi mắt ướt sũng nhìn gã vẫy vẫy đuôi.
Vương Cẩm Trình đầu toàn mồ hôi, nói: “Nếu mày không đi, tao sẽ dùng vũ lực.”
Hao Thiên chẳng những không đi, ngược lại chân trước đặt lên sô pha, liếm một cái vào bên hông lộ ra của Dương Giản.
Vương Cẩm Trình hóa đá.
Dương Giản đưa tay xoa xoa đầu nó, nói: “Ngoan, tự mình đi chơi đi.” Hao Thiên liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng bếp.
Vương Cẩm Trình buồn bực, đây chính là sự chênh lệch.
Dương Giản cười dùng đùi cọ cọ hạ thân của gã, hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”
Ánh mắt Vương Cẩm Trình ánh mắt càng thêm thâm sâu: “Đương nhiên.”
Thỉnh thoảng Vương Cẩm Trình vẫn muốn hút thuốc. Đó là đương nhiên, bỏ mười mấy năm, trên đường lại quay lại một lần, cai thuốc thật sự không dễ dàng.
Thời kì muốn hút thuốc thật sự gian nan, trong lòng giống như bị mèo cào. Dương Giản nhìn thấy vành mắt đen của Vương Cẩm Trình, đôi khi nghĩ thực sự là thuốc lá mà, để gã hút cũng được.
Nhưng vẫn sẽ không cam lòng, gã thật sự hút rất nhiều, nếu phóng túng với gã, lần này có thể chân chính thay đổi gã, phổi cũng đã hút thành đầy lỗ. Dương Giản nghĩ, thế nào mới có thể rời lực chú ý của gã đây. Cuối cùng chỉ nghĩ ra phương pháp rất bất đắc dĩ.
Vì thế, mấy ngày kia, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đều thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.
Vương Cẩm Trình ghé vào lòng Dương Giản, thở dốc, Dương Giản nâng cánh tay vô lực, sờ sờ tóc gã, hỏi: “Còn muốn hút thuốc không?”
Vương Cẩm Trình áp mặt vào ngực hắn, đáp: “Không muốn, không còn sức nữa.”
Dương Giản cười, trượt xuống, để sát vào bờ môi gã, dịu dàng hôn: “Thực là đứa bé ngoan.”
Vương Cẩm Trình trừng hắn, một lát sau cũng đưa đầu lưỡi ra, vừa hôn hắn vừa nói: “Không có cách, đối với tôi mà nói, Dương Giản so với thuốc lá càng khó từ bỏ.”
Part: Đúng thế, gã là một thầy giáo ──
Vương Cẩm Trình này, rất hay cậy mạnh, tùy tiện ném đồ vật thất lạc, cũng có thể đánh người vào bệnh viện, có đôi khi nói chuyện rất du côn, hơn nữa… Thích đi giầy đá bóng. Dù sao ngắm thế nào cũng không giống thầy giáo.
Nếu gã theo con đường nghệ thuật, đại khái còn có khả năng gọi gã là phong cách tự nhiên, nhưng gã vẫn cứ là một phó giáo sư hóa học.
“Trước khi cậu học ngành hóa học, tôi vẫn cho rằng muốn làm hoá học đều là đầu đội mũ chóp, cầm một cây gậy trộn qua trộn lại trong nồi.” Dương Giản nói với gã.
Vương Cẩm Trình im lặng: “Đó là thầy mo mà.”
Có một lần Dương Giản nảy ra ý nghĩ nông nổi muốn đến trường Vương Cẩm Trình đón gã, được cho hay thầy Vương đang ở trên lớp. Hắn hỏi cụ thể phòng học, chậm rãi đi tới, từ cửa sau bước vào phòng học.
Vương Cẩm Trình ở trên bục giảng, miễn cưỡng giảng bài, sinh viên ở dưới cũng miễn cưỡng nghe, Dương Giản nhìn thấy sinh viên phía sau gục xuống rất nhiều… Đây chính là tình trạng gã đi dạy sao?
“Nguyên tử điện tiến vào vị trí này, sau đó tách vỏ ngoài ra, phản ứng này gọi là…” Trên bục giảng Vương Cẩm Trình đột nhiên dừng lại, hỏi: “Chương trước tôi đã nói qua, còn ai nhớ rõ nào?”
Sinh viên dưới lớp lập tức tỉnh táo, bắt đầu lật sách.
Vương Cẩm Trình cười cười: “Cậu ngồi hàng cuối cùng kia, cậu trả lời xem nào?”
Mọi người quay đầu lại, thấy một người đẹp trai đi giày tây cuối hàng, rõ ràng không phải sinh viên.
Dương Giản chống cằm, biết là gã chỉ mình, chậm rãi mỉm cười, nói: “Em không biết, thưa thầy.”
Vương Cẩm Trình làm bộ nhíu mày: “Vậy cũng không được, để tôi dạy bù riêng cho em.”
Vào buổi tối, Vương Cẩm Trình ôm cổ Dương Giản, kéo hắn lên trên giường, cắn tai hắn rồi nói: “Thầy đến dạy em đây.”
Dương Giản lườm gã một cái.