Thiên Kim Bất Hoán

chương 2: waterloo của dương giản

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Cẩm Trình thích người bị thất tình.

Gã hẳn là phấn khích đến mức muốn được cởi sạch quần áo leo tháp truyền hình để khoe một chút vóc dáng khỏe đẹp của chính mình.

Nhưng hiện tại hắn lặng lẽ nhìn thấy người hắn thích ngồi trước quầy bar, hôn một thiếu niên còn chưa đủ lông đủ cánh.

Người kia mỉm cười một tay ôm eo thiếu niên, một tay ghì đầu cậu ta, thiếu niên được hôn “Hi hi” cười đáp.

Sau lại hôn đến nồng nhiệt, thiếu niên không còn sức lực mà cười, ngồi phịch trong lòng người nọ, chỉ còn rên rỉ.

Vương Cẩm Trình miệng có miệng không hút thuốc, không ngờ lại không có cảm giác gì.

Dù sao cũng đã thành thói quen.

Kích thích tăng dần cũng đã gặp qua, điểm này cũng không coi vào đâu.

Vương Cẩm Trình ngắm nhìn đường cong một bên thân hình duyên dáng của người ấy.

Người này. . . Thật sự thất tình sao?

Hôm qua mới ở trước phòng vệ sinh—(tg: xin đừng đem chuyện vị trí để ở trong lòng)– Vương Cẩm Trình núp ở góc tường nghe lén, chính tai gã nghe được hắn bị người ta từ chối.

Vương Cẩm Trình vốn cho rằng hắn sẽ thương tâm, đã chuẩn bị thật tốt để tới an ủi hắn, thuận tiện đến thừa dịp trống vắng mà xông vào.

Kết quả qua cả đêm, hắn vẫn là một kẻ mặt người dạ thú.

Thiếu niên trong lòng ngực hắn đại khái vẫn là vị thành niên đi, Vương Cẩm Trình thở dài, đứng lên, lôi thiếu niên ra, bảo với hắn: “Dương Giản, cậu muốn chơi thì cũng đừng phạm tội.”

Dương Giản rũ mắt xuống, cầm lấy kính mắt vừa cởi, đeo vào, mỉm cười nhìn Vương Cẩm Trình: “Tôi có chừng mực.”

Có chừng mực cái rắm! Có chừng mực thì sẽ không ban ngày ban mặt ôm trẻ vị thành niên hôn đến sưng đỏ môi.

Vương Cẩm Trình đem tầm mắt rời khỏi môi Dương Giản, đối với tên nhóc con kia nói: “Cậu đi tìm người khác đi, chơi cùng hắn cậu không dậy nổi đâu.”

Người thiếu niên kia “Ha “một tiếng: “Can thiệp nhiều quá rồi, ông chú.”

Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng.

Gã với Dương Giản già như nhau, vì sao gã lại là ông chú.

Dương Giản ở phía sau đứng lên, nói: “Tôi về trước.”

Vương Cẩm Trình ném tên nhóc sang bên, rồi đi theo.

Vương Cẩm Trình theo sau Dương Giản, trông thấy bóng lưng Dương Giản thon dài, thở dài một hơi.

Đúng rồi, gã vẫn chưa giới thiệu một chút về người gã thích.

Dương Giản, nam, tuổi.

Trước đảm nhiệm chức vụ ở công ty tư vấn, lương một năm thuộc loại phạm vi cơ mật trong ngành sản xuất, không hợp tiết lộ.

Có nhà có xe, bên ngoài xuất chúng, chưa kết hôn, bị nữ nhân viên toàn công ty năm trước bầu chọn là Toản thạch Vương Lão Ngũ ().

Đáng tiếc, hắn là gay.

Nhưng đối với Vương Cẩm Trình mà nói, may mắn hắn là gay.

Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì Vương Cẩm Trình cũng là đàn ông.

Gã và Dương Giản có ba người bạn tốt.

Nếu hỏi bạn bè, có ý kiến gì về Dương Giản không.

Nghiêm Tích sẽ lộ ra biểu tình khinh miệt, bảo: “Dương Giản hả? Mặt người dạ thú thôi!”

An Đạt () sẽ mặt không chút thay đổi, dùng thanh âm máy móc nói: “Mặt người dạ thú.”

Tạ Khánh chỉ biết cười cười: “Mặt người dạ thú. Nói đến cầm thú, tớ có một chuyện cười, các cậu muốn nghe không?”

Dương Giản diện mạo đẹp, trong tay lại có tiền, loại người này đeo kính mắt Phnôm-pênh sẽ cực kì nguy hiểm.

Bởi vì hắn sẽ nhìn bạn ôn nhu xuyên qua mắt kính, nét mặt mỉm cười gợi tình ẩn chứa.

Dương Giản nhìn thẳng vào mắt bạn, chung quy có thể làm bạn cảm thấy hắn đem bạn để trong lòng.

Vì thế, bao nhiêu si nam oán nam đứt tình trên tay hắn.

Rất không may, cũng gồm cả Vương Cẩm Trình.

Theo thống kê tối mật của Vương Cẩm Trình, từ ngày gã quen biết Dương Giản, tổng cộng có. . .

Ngại thật, Vương Cẩm Trình cũng không đếm được tổng cộng có bao nhiêu người rơi vào ma trảo (nanh vuốt ma quỷ) của Dương Giản.

Yêu một người như thế không phải bị coi thường sao?

Nhưng thật ngại, Vương Cẩm Trình chính là không tự trọng.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, gã cũng rất buồn bực.

“Đang nghĩ gì đấy?”

Vương Cẩm Trình nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Dương Giản đứng trước mặt gã, cười cười nhìn gã.

“Đi theo sau tôi mà không lên tiếng, tôi còn tưởng cậu bị rơi vào đường cống ngầm.”

Vương Cẩm Trình ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Dương Giản buồn cười hỏi lại gã: “Cậu mong tôi có chuyện gì?”

Ngày hôm qua. . .

Vương Cẩm Trình vẫn là không nhẫn tâm nói ra sự việc kia, vẫn là quên đi, dù thế nào đi nữa hắn là Dương Giản, cho tới giờ chỉ có hắn làm cho người ta thương tâm, khi nào thì tâm hắn mới bị tổn thương.

“Hôm nay cậu không có lớp sao?” Dương Giản hỏi.

Vương Cẩm Trình vẻ mặt cổ quái: “Hôm nay là thứ bảy mà.”

“A, tôi hồ đồ rồi.”Dương Giản không chút để ý trả lời, nói, “Vậy cậu không có việc gì sao?”

Vương Cẩm Trình biết mình cản trở hắn, cười bảo: “Tôi nhớ ra rồi, trong phòng thí nghiệm còn có việc, tôi về trường trước đây.”

“Uh, bye bye.”

“Bye bye.”

“Tuần sau gặp.”

Vương Cẩm Trình biết ý nghĩ này của gã thực ngây thơ, tuy vậy gã vẫn không nén nổi cảm giác ghen tị với mấy người bạn của bọn họ. Rõ ràng thời gian chính gã quen biết hắn là dài nhất, nhưng vẫn chỉ nhận được đãi ngộ giống mấy người kia.

Ai da, một tuần hả, thật sự là quá lâu.

Vương Cẩm Trình xoay người, nghe thấy tiếng bước chân kiên định, quay đầu lại, Dương Giản đang chầm chậm rời đi.

Vương Cẩm Trình dứt khoát xoay người lại, để hai tay vào túi quần, trông Dương Giản đi xa.

Có đôi khi rất muốn hắn có thể quay đầu lại.

Thế nhưng gã vẫn sợ.

——— ———————

(): Waterloo – đây là nơi vị hoàng đế lừng danh Napoléon Bonaparte cùng quân đội Pháp thất bại trước Liên minh thứ gồm quân đội Anh và đồng minh với quân Phổ (Đế chế Đức). Trận đánh kết thúc chiến dịch Waterloo và là trận đánh cuối cùng của Napoléon. Nhờ chiến thắng này, người dân Châu Âu đã thoát khỏi ác thống trị của Napoléon. Xem thêm tại đây ận_Waterloo.

Quay lại với tiêu đề “Waterloo của Dương Giản”, những gì sắp tới xảy đến với Dương Giản cũng tựa như cuộc chiến lịch sử trên, cuộc chiến mang lại những điều tốt đẹp nhất cho anh. Nhưng nói trước mất hay“Thầy Vương.”

Vương Cẩm Trình quay đầu lại theo tiếng gọi.

Kỹ sư thiết bị gương mặt không chút thay đổi nói với gã: “Lần này chi phí bảo dưỡng sửa chữa và chi phí thêm linh kiện, tổng cộng…”

Hắn “lạch cạch” gõ máy tính mấy cái, lộ ra một vài chữ.

Vương Cẩm Trình thay đổi thế đứng, hỏi lại: “An Đạt, dựa trên tình bằng hữu lâu năm, có thể bớt cho chút được không.”

“Không có cửa đâu.”

… Thật đúng là lời ít mà ý nhiều.

“Được được, lát nữa tớ đưa cậu.”

“Không có lát nữa đâu, lát nữa thì cậu đã quên rồi.”

“… Tớ trong lòng cậu vẫn là không có danh dự như vậy sao?”

“Ừ.”

“…”

Vương Cẩm Trình cảm thấy làm người vô cùng thất bại. Làm bạn với An Đạt nhiều năm như vậy, gã không những nghiên cứu khoa học mà khi xin kinh phí còn chưa cấp xuống để cho hắn ký sổ.

Nói đến làm người, cần phải giới thiệu sơ lược một chút quá trình làm người của Vương Cẩm Trình.

Vương Cẩm Trình, nam, tuổi.

Sau du học từ Mĩ trở về, ở vốn là làm phó giáo sư ở khoa Hóa ở đại học. Đi theo một vị giảng viên lớn tuổi cùng nhau muốn làm nghiên cứu khoa học mang theo học trò, mỗi học kỳ còn có thể chọn mấy môn để giảng dạy.

Bề ngoài thôi… Gã thật ra làm ở khoa Hóa. Đương nhiên với tư cách khoa khoa học tự nhiên, không thể trông cậy vào như thế truyền bá này nghệ thuật này, tuy rằng số lượng thiếu nhưng được chất lượng, có một Vương Cẩm Trình như vậy để có thể giữ thể diện đã đủ rồi.

Dù sao cũng không phải dựa vào mặt kiếm cơm.

Ở viện của Vương Cẩm Trình có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm đều từ công ty bên An Đạt, An Đạt là kĩ sư thiết bị công ty đó, vì thế cơ hội trao đổi của hai người là rất nhiều.

Cho đến trước mắt, cuộc sống của Vương Cẩm Trình vẫn là rất đầy đủ, ngoại trừ một chuyện.

Gã là đồng tính luyến ái.

Gã không biết là do gã thích Dương Giản, nên hắn là đồng tính; hay gã đã là đồng tính luyến ái, cho nên gã sẽ thích Dương Giản.

Thích Dương Giản là chuyện thực đơn giản, nhưng khiến Dương Giản yêu lại rất khó khăn.

Tựa như A có thể suy ra B, nhưng từ B suy ra A lại không được, như vậy A kia thật sự là đáng thương.

Thế nhưng, vấn đề này, bạn không thể trách B.

“Thứ sáu này vẫn như cũ hả?”An Đạt lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Vương Cẩm Trình.

Vương Cẩm Trình gật gật đầu: “Hôm nay mới là thứ hai.”

Thứ sáu hàng tuần, bọn gã luôn tìm nơi để tụ tập, dù sao trong cái vòng nhỏ hẹp này có quen biết vả lại làm bạn thân cũng không dễ dàng.

“Vương Thủ Ninh có đến không?” An Đạt hỏi.

Vương Cẩm Trình lắc đầu cười khổ.

Vương Thủ Ninh chính là người cự tuyệt Dương Giản, mới làm quen với bọn họ, sợ là với sức ép như vậy, cậu ta sẽ không đến.

Vậy nên, gã mới có thể cảm thấy nếu không chắc chắn mà thổ lộ là hành vi không thể thực hiện, bạn xem, mất cả chì lẫn chài.

Vương Cẩm Trình lại thấy ngứa ngứa họng, lấy thuốc ra, châm lửa.

An Đạt trông thấy động tác của gã, buông một câu: “Đồ nghiện thuốc.”

Vương Cẩm Trình cười: “Đã được mười lăm năm, chỉ sợ vĩnh viễn không bỏ được.”

Mười lăm năm, dài bằng thời gian gã quen biết Dương Giản.

“An Đạt, có phải tớ già rồi không? Vì sao gần đây luôn cảm khái chuyện quá khứ?” Vương Cẩm Trình cầm điếu thuốc, xoa xoa cái trán.

“Không, chẳng qua đầu cậu bị hun khói đến hỏng mà thôi.”

“. . . Nói chuyện với cậu vẫn là không chút nể mặt nào như vậy.”

“Cám ơn đã khen.”

An Đạt sớm đã rời khỏi, Vương Cẩm Trình ngồi trong phòng làm việc sửa một chút văn kiện, nhìn thời gian không còn sớm, đến phòng thí nghiệm, kêu làm học trò làm thí nghiệm dừng tay đi ăn cơm, còn bản thân đã ra khỏi cổng trường.

Gã vẫn là không yên lòng về Dương Giản.

Bị coi thường mà, mày sẽ bị coi thường mà.

Trong lòng khinh bỉ chính mình, tay lại nắm điện thoại di động.

Kết quả Dương Giản tắt máy.

Gọi điện thoại nhà, là hộp thoại tự động.

“Xin chào, tôi là Dương Giản, hiện tại tôi không ở nhà, xin để lại tin nhắn sau tiếng “Bíp”.”

Bíp — cái đầu ấy.

Vương Cẩm Trình thở dài, gọi tắc xi đến nhà Dương Giản.

Vừa mới tiến vào cổng khu, liền trông thấy Dương Giản lái xe chạy vội ra ngoài.

Vương Cẩm Trình đành phải bảo lái xe đi theo xe Dương Giản, đồng thời càng không ngừng gọi vào di động hắn, vẫn là tắt máy.

Làm cái gì đấy.

Kết quả càng đi theo, trái tim Vương Cẩm Trình càng lạnh lẽo.

Bên kia không phải cao ốc Hạo Tinh sao? Đó là chỗ làm việc của Vương Thủ Ninh.

Chẳng lẽ hai người họ vẫn còn liên lạc? Lúc này mới qua mấy ngày.

Chẳng qua cũng phải không thể, theo cá tính của Dương Giản, làm sao có thể sẽ bỏ qua người hắn vừa ý.

Hơn nữa vậy những lời hắn từng nói đều là vô nghĩa?

Hắn nói Vương Thủ Ninh không cùng dạng.

Hắn nói thấy Vương Thủ Ninh là người nghiêm túc như vậy, đột nhiên rất muốn an định lại.

Nói thật ra, Vương Cẩm Trình không tin, muốn lãng tử Dương Giản quay đầu, trừ khi heo mẹ lên cây, vạn tuế ra hoa.

Vương Cẩm Trình cắn chặt răng, thấy Dương Giản dừng xe gần khu cao ốc, gã cũng xuống xe, vẫn theo chân hắn.

Dương Giản đứng ở đối diện đường cái nhìn cao ốc Hạo Tinh, chẳng qua cứ đứng như vậy.

Vương Cẩm Trình trộm núp sau một cột điện ven đường, quan sát Dương Giản.

“Ta nói này chàng trai, cột điện quá bé, căn bản không che được cậu a.”

Bên cạnh một ông lão đi qua hảo tâm nhắc nhở gã.

Vương Cẩm Trình trừng mắt.

“Đây chỉ là hình thức! Hình thức!”Dù sao Dương Giản tập trung quan sát như thé, cũng sẽ không chú ý tới ông.

“Thanh niên bây giờ thật thiếu lễ phép, đối xử với người già hảo tâm như thế đấy.”

Chờ người già hảo tâm đi rồi, Vương Cẩm Trình mới nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, Dương Giản đột nhiên chuyển động, Vương Cẩm Trình giật mình một cái vừa muốn theo sau, liền phát hiện bên đường đối diện có người muốn tiến lại.

Là Vương Thủ Ninh.

Vương Cẩm Trình đột nhiên cảm thấy có cái gì nghẹn trong cổ họng gã, chờ đến lúc gã quay đầu lại, Dương Giản đã không thấy nữa, mà Vương Thủ Ninh cũng bị một chiếc xe đón đi.

Xem trọng đến mức muốn đến nơi cậu ta làm việc để len lén ngắm hay sao?

“Dương Giản, còn già mồm cãi láo chuyện yếu đuối như vậy cũng làm được, tôi khinh cậu!”

Vương Cẩm Trình nói kháy rồi xoay người.

Tôi cũng khinh bỉ chính mình.

Vương Cẩm Trình buông thêm một câu ở trong lòng.

Vốn tưởng rằng Dương Giản sẽ không bị tổn thương, kỳ thật hắn vẫn biết.

Đáng tiếc người khiến hắn thương tâm không phải mình.

Sau đó Vương Cẩm Trình lại nghĩ nghĩ, thôi quên đi.

Mình thì sao đành lòng khiến hắn tổn thương.

(): Toản thạch Vương Lão Ngũ (Kim cương Vương Lão Ngũ): ý ám chỉ những người đàn ông rất có tiền đồ nhưng vẫn còn độc thân

(): Thật ra tên bạn này là 安臻 – An Trăn – “Trăn” có nghĩa là “Đạt, đạt đến, đến” cơ mà tớ đã tự ý sửa lại! vì để tên An Trăn nghe có chút không thuận tai. Nếu có bạn nào đọc raw rồi thì cho mình xin lỗi cúi

Vương Cẩm Trình vốn nghĩ rằng, nhiều năm như vậy, nhìn thấy Dương Giản lưu luyến bụi hoa, không bình tĩnh cũng có thể bị ép thành bình tĩnh. Nhưng gã hiển nhiên đánh giá cao bản thân.

Lần đầu biết Dương Giản cũng sẽ rung động thật lòng.

Nói thật ra, có chút phá vỡ cái nhìn nhân sinh trong thế giới của gã.

Chỉ có điều, hiện tại Vương Cẩm Trình lại có điểm không quá chắc chắn.

Dương Giản lấy tay chống cằm, híp mắt ngắm cậu trai đang chơi Piano. Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng bàn tán xôn xao, Dương Giản dường như hoàn toàn không nghe thấy.

“Này, hắn thật sự thất tình sao? Thất tình còn có thể ngắm đàn ông mê mẩn như vậy sao? Cậu xem kia tiêu chuẩn ánh mắt kia của Dương Giản, quả thực là nhìn trắng trợn.” Tạ Khánh ngó Dương Giản, lên tiếng “Lại nói tiếp, tớ nghĩ đến một chuyện cười. . .”

“A, mấy ngày nay thời tiết thật tốt.”Vương Cẩm Trình cắt lời hắn.

Tạ Khánh đáp: “Hả, phải không đó? Nhưng giữa trưa nay còn có mưa mà.”

Tạ Khánh vừa mới dứt lời, người chơi đàn đã đánh xong một khúc, xoay đầu lại.

Dương Giản vẫn là một tay chống cằm, một tay hướng cậu trai kia ngoắc ngoắc ngón tay.

“Quá nhanh!”Tạ Khánh vội vàng nói.

An Đạt nhíu mày: “Thành công.”

Nghiêm Tích cắn cắn môi, tuy rằng không tình nguyện, vẫn là nói: “Thành công.”

Tạ Khánh nhìn về phía Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình cười: “Nếu chúng ta đều xem trọng Dương Giản, sẽ không cách nào cá cược rồi.”

“Aish.”Tất cả mọi người đồng thanh thở dài.

Hôm nay là thứ sáu, mấy người bạn tốt bọn họ theo thường lệ tụ tập. Lần này ở quán bar họ thường tới, dù sao cũng là thời kì đặc biệt, Vương Thủ Ninh quả nhiên không tới, Dương Giản vẫn là nhất mực thường ngày, nhưng mấy người còn lại có vẻ căng thẳng.

Cậu trai đánh đàn kia quả nhiên đứng dậy, hướng Dương Giản đi tới, cùng lúc cậu ta đặt tay lên vai Dương Giản, thì Vương Cẩm Trình dời tầm mắt.

Xem ra tối nay Dương Giản đã có người theo.

Nghiêm Tích hừ một tiếng: “Vô vị, tôi đi đây.”

Nói xong y liền đứng lên.

“Khẩn cấp quay về tìm chồng a, tốt ghê.”Vương Cẩm Trình nhịn không được cười nhạo một câu.

Nghiêm Tích đỏ mặt, quay đầu lại nói: “Cậu ghen sao.”

Sau đó giẫm giày cao gót rời đi.

Đúng rồi, gã chưa nói qua sao? Nghiêm Tích thích giả trang.

Nghiêm Tích đi rồi, Tạ Khánh cùng An Đạt cùng nhau ngồi lại, không lâu cũng thấy nhàm chán.

“Thật nhàm chán, để tớ kể chuyện cười đi.” Tạ Khánh nói.

“A, có máy bay!” Vương Cẩm Trình hô to một tiếng.

Tạ Khánh vội vàng ngoảnh ra chỗ khác: “Đâu cơ đâu cơ?”

“Thoáng cái đã bay mất tiêu.” Vương Cẩm Trình hít một hơi thuốc lá.

“Bay mất á, vậy tớ tiếp tục kể chuyện cười đi.”

Vương Cẩm Trình chịu thua: “An Đạt, tớ xin cậu, mau ngăn cản hắn.” Gã không muốn trên bia mộ của mình có khắc “Người này bị chuyện cười nhạt nhẽo làm lạnh chết”.

Tạ Khánh tủi thân, nói với An Đạt: “Chuyện cười cũng không cho kể, Tiểu Đạt Đạt, chúng ta cũng về đi được không?”

An Đạt gật gật đầu.

Kết quả hai người bọn họ cũng đi mất, để lại Vương Cẩm Trình.

Đều là có đôi có cặp, thật tốt.

Vương Cẩm Trình lúc này mới phát hiện ngay cả Dương Giản cũng không thấy, đại khái là cùng hoàng tử Piano kia đi tìm nơi khác.

Một người cũng không có nghĩa nữa, có người bắt chuyện, Vương Cẩm Trình cũng không có tâm trạng, liền cầm điếu thuốc ra ngoài.

Đi ra ngoài mới phát hiện Dương Giản đang tựa vào cái cây trước quán, đang hướng về phía gã cười.

Vương Cẩm Trình có chút kinh ngạc, đầu tiên dập điếu thuốc trong tay, sau đó lại gần.

“Tôi còn tưởng rằng cậu đã đi trước.”

Dương Giản trả lời: “Đáng lẽ đã lên xe, đột nhiên lại không có hứng.”

Vương Cẩm Trình đánh giá Dương Giản từ trên xuống dưới: “Không thể nào, nếu không cậu không có hứng, đàn ông khắp thiên hạ liền chưa từng có hứng.”

Dương Giản cười: “Không khoa trương như vậy chứ, không phải còn cậu nữa sao?”

Vương Cẩm Trình trong lòng nói thầm một tiếng: “Tôi sao có thể so với cậu chứ.”

“Buổi tối có kế hoạch gì chưa?”

Vương Cẩm Trình lắc đầu: “Trở về phòng rồi ngủ.”

“Vậy thì rất đáng tiếc, không bằng khuya hôm nay theo giúp tôi đi.”

Vương Cẩm Trình trong lòng chợt nhói.

“Đi, chúng ta đi ăn mì.”

. . . A?

Chờ Vương Cẩm Trình theo Dương Giản vào tiệm mì, gã nhìn bát mì nóng hôi hổi trước mặt, cảm thấy không nói được gì.

Thôi, ăn mì không tệ.

“Ôi, chúng ta đã lâu không có thế giới hai người như vậy.”

Vương Cẩm Trình nuốt xuống một miệng mì, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

Đại ca, khuya hôm nay là làm sao vậy, tại sao lại nói mấy lời cổ quái như thế.

Vương Cẩm Trình chỉa chỉa những người khác trong quán, nói: “Không cần đem nhóm NPC không tính làm người đâu.”

“Tôi chỉ là cảm khái thôi.” Dương Giản gỡ xuống kính mắt đầy hơi nước, mắt híp lại trông Vương Cẩm Trình.

Miễu sát. (chết ngay lập tức)

Vương Cẩm Trình vội vàng cúi đầu ăn mì, không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa.

“Không biết vì lẽ gì, gần đây luôn nhớ lại quá khứ, cảm khái cuộc sống, có phải tôi già rồi không?”

Hoá ra toàn bộ nhân dân trên thế giới đều có chung một loại phiền não.

Thế nhưng, Vương Cẩm Trình từ chối không thừa nhận gã cũng có một dạng cảm khái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Già cái đầu cậu, tôi với cậu sinh cùng năm.”

“Nhưng tôi lớn hơn cậu năm tháng lẻ bảy ngày.”

“. . .”

Dương Giản sờ sờ mặt mình: “Không biết có sắc già suy sụp không.”

Vương Cẩm Trình cảm giác mạch máu chạy rần rật: “Yên tâm, cậu rất đẹp.”

Dương Giản cười: “Cám ơn.”

“. . .”

Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, quyết tâm tàn nhẫn hỏi: “Cậu với Vương Thủ Ninh rốt cuộc làm sao vậy?”

Dương Giản vẻ mặt cổ quái nhìn gã: “Còn có thể thế nào? Tôi bị từ chối rồi.”

Vương Cẩm Trình thay đổi tư thế, quyết định nói thẳng: “Ngày hôm qua tôi trông thấy cậu đối diện cao ốc Hạo Tinh.”

“Ah.” Giọng Dương Giản đáp lại, qua quít như thường.

“Sao cậu tuyệt nhiên không kinh ngạc?”

Biểu tình của Dương Giản ra vẻ chấn động: “Vậy sao?”

“. . .”

Dương Giản nhìn lại gã, nói, “Cậu là muốn hỏi tôi đối với Vương Thủ Ninh rốt cuộc tới mức độ nào đi?”

Vương Cẩm Trình buồn bực gật đầu.

Dương Giản mỉm cười.

Vương Cẩm Trình thật sự là sợ diễn cảm này của hắn.

Hắn nhè nhẹ cười như vậy, dịu dàng ấm áp, ai cũng cho là hắn người chân thực. Có trời mới biết người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ cái gì trong lòng.

Có lẽ mãi mãi cũng không biết.

“Tôi thật sự xúc động đến mức có ý tưởng xác định cùng cậu ấy, đáng tiếc người ta không để ý tôi.” Hắn lộ ra biểu tình buồn rầu, thoạt nhìn có điểm đáng thương.

Vương Cẩm Trình lại nghiến răng nghiến lợi: “Cậu không chạm tay tới mà lại buông tha? Tôi mới không tin.”

Dương Giản nghĩ nghĩ, đáp: “Kỳ thật tôi khá hâm mộ Thủ Ninh.”

Vương Cẩm Trình sửng sốt.

“Cái loại cuộc sống thật sự đơn giản này, đại khái kiếp này tôi cũng không qua được.”Dương Giản tựa lưng vào ghế, nói, “Có điều hâm mộ, cho nên có điểm hướng tới, nhưng không chiếm được cũng thế, hãy để cho mọi việc duy trì như vậy.”

“Cậu lại tốt tính vậy sao?”

“Đại khái là không bỏ được đi. Tuy rằng rất nhiều người cũng nói không chiếm được thì đạp đổ, nhưng chung quy cái gì tốt đẹp quá mức thì sẽ luyến tiếc.”

Vương Cẩm Trình chậm rãi nhíu mày: “Thôi đi, Dương Giản. Tạm thời trong này cậu giả bộ làm người tốt, phẩm chất đạo đức cậu là gì tôi còn không rõ sao? Cậu hiện tại cảm khái cuộc sống, quay đầu lại lăng nhăng với người khác như cũ. Vương Thủ Ninh cự tuyệt cậu cũng tốt, nếu không cùng một chỗ với cậu, không chừng sẽ bị cậu gây sức ép đến chết.”

Dương Giản nhìn lại Vương Cẩm Trình, thẳng một đường, Vương Cẩm Trình có điểm sợ, có phải hơi quá đáng rồi không?

Dương Giản đột nhiên nở nụ cười: “Đại khái là người hiểu tôi nhất thế giới này chính là cậu.”

Vương Cẩm Trình nghĩ thầm, vô nghĩa, tôi quan sát cậu mười lăm năm rồi.

Xin gọi tôi là Vương Giun Đũa, gã coi thường chính mình mà nghĩ

Nói đến Vương Cẩm Trình làm sao lại yêu Dương Giản, đó là một quá trình buồn chán.

Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản coi như đánh nhau xong mới thành bè bạn.

Ngày đó, Vương Cẩm Trình từ sau bồn hoa nhảy ra, Dương Giản chỉ nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Liên quan gì đến cậu.”

Khi đó Dương Giản, ở trong mắt Vương Cẩm Trình, là một củ cải lớn playboy chuyên tán tỉnh thiếu nam con nhà lành.

Hơn nữa Vương Cẩm Trình bị trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, vì thế gã đấm một quyền vào gương mặt đẹp đẽ của Dương Giản.

Sau đó, khi đồng chí Dương Giản nhớ lại, hắn bởi khinh thường xếp Vương Cẩm Trình vào loại người so bì tứ chi phát triển, cho nên không đánh trả. Nhưng Vương Cẩm Trình cho rằng, bởi vì Dương Giản biết rõ thuộc tính cùng chỉ số năng lực của hai người chênh lệch, cho nên sáng suốt lựa chọn việc rút lui.

Lúc gặp thầy cô giáo, Dương Giản bất ngờ bênh vực Vương Cẩm Trình.

Vì thế Vương Cẩm Trình đã nghĩ, tên nhóc này trừ bỏ một chút tính ăn chơi, mặt khác thì hoàn hảo.

Tiếp đó, hai người liền làm quen, một lần quen biết đã mười lăm năm.

Vương Cẩm Trình nhận ra được tình cảm của mình dành cho Dương Giản chính là sau khi du học ở Mỹ về.

Khi đó Vương Cẩm Trình bên ngoài độc thân, nhớ trà nhớ cơm, còn nhớ Dương Giản.

Nghĩ bên cạnh Dương Giản có phải lại thay người khác rồi không.

Vương Cẩm Trình cảm thấy yêu Dương Giản là bị coi thường, thế nhưng có vị danh nhân đã từng nói qua: “Đời người chính là bị coi thường.”

Đừng hỏi là danh nhân nào, chẳng lẽ cô giáo hồi tiểu học không có đã dạy đó là một loại nói cố định sao?

Về sau Vương Cẩm Trình phân tích tâm lý Dương Giản, gã cảm thấy được Dương Giản vẫn là rất đau lòng, nhưng có thể cũng có thất bại cùng tiếc hận. Chỉ có điều mặc kệ dù thế nào, gã cũng không cách nào liên hệ Dương Giản với người thất tình bình thường.

Nếu Dương Giản vì thất tình mà mượn rượu giải sầu, hoặc khóc sướt mướt, gã – Vương Cẩm Trình liền lập tức đem khẩu hiệu của trường gã vác trên vai.

Tưởng cũng là việc không thể.

Cuộc sống dường như trở lại nhịp độ bình thường, Vương Cẩm Trình như thường lệ mỗi ngày đến phòng thí nghiệm kiểm tra. Theo thường lệ sẽ ở trong nhà nhưng nháy mắt trông thấy con chuột trên tay học trò chuyển động một chút.

Lúc này đây khi Vương Cẩm Trình ghé qua xem, học sinh kia đang nhìn chằm chằm mặt bàn cẩn thận quan sát.

Rất giả tạo, đã giả đến mức nhân thần cộng phẫn (), Vương Cẩm Trình hỏi: “Anh đang nhìn cái gì đây?”

Học sinh kia đáp: “Em đang tự hỏi bước tiếp theo của phản ứng phải làm thế nào.”

“Hả? Có phải không?”Vương Cẩm Trình ở ngoài cười nhưng bên trong không cười, “Tốt lắm, nghĩ kỹ rồi viết một bài khái quát ngắn, tổng kết một chút các phản ứng cùng loại, lần sau họp nhóm sẽ đến phiên anh thuyết trình.”

Học trò gật gật đầu, bộ dạng mang vẻ mặt đầy tự tin.

Trái lại Vương Cẩm Trình cũng nhìn ra điểm hiên ngang lẫm liệt trên mặt cậu ta, cảm giác thấy chết như không.

Vương Cẩm Trình cảm thấy có chút thông cảm với cậu ta, nhưng dù sao cấp bậc khác biệt, lập trường bất đồng, như vậy hai mặt đối lập là không thể nào hòa thuận hoàn toàn.

Mặc dù gây sức ép cho học trò có điểm thích thú, nhưng không thể hoàn toàn vui mừng Vương Cẩm Trình. Đời người mà, vẫn còn cần sống phóng túng.

Nghe có điểm giống triết lý của Dương Giản.

Thế nhưng Vương Cẩm Trình dù sao không phải Dương Giản, nếu như là Dương Giản, đại khái sẽ đi tìm một buổi hẹn với người đẹp, mà điều Vương Cẩm Trình nghĩ đến đầu tiên chính là ăn.

Vương Cẩm Trình mặc dù có nhà trong thành phố, nhưng bình thường vẫn ở trong ký túc xá của trường.

Nhà ăn trường học nói đại khái cũng không phải để người ăn, cho nên Vương Cẩm Trình luôn nhớ đến việc ăn một bữa ngon ở ngoài. Tuy nhiên không thể cùng đi với đồng nghiệp, đi cùng đồng nghiệp, bình thường đều là uống no rượu, đồ ăn một miếng cũng không ăn.

Tìm người đi ăn cơm, người thứ nhất Vương Cẩm Trình nghĩ đến đương nhiên là Dương Giản. Đáng tiếc gọi điện thoại, Dương Giản nói có việc.

Vương Cẩm Trình cũng không còn hào hứng, An Đạt Tạ Khánh còn có Nghiêm Tích đều có người cùng ăn cơm, gã cũng lười gọi cho bọn họ, vì thế chỉ còn một kẻ rầu rĩ tìm việc thường ngày đến nhà hàng.

Vừa ăn, vừa xem TV trong nhà hàng, không biết đang xem cái gì, cũng không biết đang ăn cái gì.

Vương Cẩm Trình cơm nước xong xuôi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, gã muốn gặp Vương Thủ Ninh.

Đã coi như là một người bạn rồi, chung quy tránh như vậy mà không gặp cũng không phải biện pháp.

Vương Cẩm Trình từ nhà hàng bước ra, lấy di động chuẩn bị gọi cho Vương Thủ Ninh.

Kết quả còn chưa kéo đến số điện thoại, liền nhìn thấy Dương Giản.

Đứng bên cạnh hắn chính là người Vương Cẩm Trình muốn tìm – Vương Thủ Ninh.

Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.

Vương Cẩm Trình lập tức trốn phía sau thân cây bản thân nhìn lén tuyệt vọng. Dường như gã đã hình thành thói quen bất thường làm loại việc như này.

Có lẽ gã có thể làm thêm nghề tay trái, chẳng hạn làm trong đội Chó săn (paparazzi) hoặc là thám tử tư, hẳn là rất thích hợp.

Dương Giản cùng Vương Thủ Ninh vào một quán trà, Vương Cẩm Trình trốn ở bên ngoài núp sau biển quảng cáo nhìn lén.

Bọn họ nói gì đó đương nhiên Vương Cẩm Trình không có khả năng nghe thấy.

Chẳng qua là xuyên qua cửa sổ thủy tinh trông thấy hai người bên trong thỉnh thoảng mỉm cười.

Không khí thoạt nhìn rất không tệ.

Vương Cẩm Trình đột nhiên có loại ý tưởng kỳ quái.

Nếu Vương Thủ Ninh chấp nhận Dương Giản thì tốt rồi, như vậy có thể từ bỏ hết thảy hi vọng không phù hợp thực tế của chính mình.

Nếu như vậy, có lẽ Dương Giản thật sự hoàn lương.

Nhưng thế giới này vốn không có loại chuyện “nếu” này, nên hiện tại, Dương Giản vẫn là đám mây trôi, mà chính gã vẫn phải ngước lên trời, chạy đuổi theo hắn.

Một ngày nào đó gã sẽ kiệt sức mà chết, ngã trên mặt đất, thân thể biến thành núi, mọi người có thể lập cái bia tại đỉnh đầu gã, trên đó viết: gã là một kẻ ngu.

Vương Cẩm Trình cười cười tự giễu.

Hai người trong phòng trà đại khái nói đến hết lời, đi ra, Vương Cẩm Trình nhanh chóng nép nép cơ thể.

Bọn họ đứng ở ven đường, cùng nhìn nhau, tiện đà trò chuyện.

Thật sự là hình ảnh cảnh đẹp ý vui.

Con người luôn một người phù hợp như vậy đứng bên cạnh mình, loại cảm giác an bình này thật sự quá tốt đẹp.

Vương Thủ Ninh còn có loại tính cách này, tính cách an tĩnh mà sống.

Cho nên, Dương Giản mới có thể không nghĩ qua là thật lòng xao động đi.

Bọn họ nói chuyện, tầm mắt Vương Thủ Ninh đột nhiên quét tới đây, Vương Cẩm Trình trở tay không kịp.

Cậu đã trông thấy Vương Cẩm Trình, hơi hơi lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Vương Cẩm Trình chỉ chỉ Dương Giản, sau đó đưa thẳng ngón trỏ lên, đặt trên môi.

Vương Thủ Ninh nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay Dương Giản, không biết nói câu gì, khiến cho Dương Giản cười thật xấu.

Vương Cẩm Trình cũng cười, xoay người, dáng đi rời xa.

Không thể mãi ở phía sau hắn chỉ trông được bóng lưng của hắn được.

Lại nói tiếp, gã muốn cám ơn Vương Thủ Ninh, bởi cậu để gã thấy được chính xác tâm tư của Dương Giản.

Vốn nghĩ rằng Dương Giản không thật lòng, nhưng sự thật dường như không phải vậy.

Chính là thực tâm của Dương Giản quá khó khăn, lộ ra một chút liền lùi về trong vỏ.

Thật muốn tách vỏ của hắn không khoan nhượng, kéo ra sự mềm mại của hắn, sau đó từng chút từng chút một ăn sạch.

Đáng tiếc, đối Dương Giản không thể cứng rắn.

Vương Cẩm Trình lấy ra điếu thuốc, châm lửa, ngậm trong miệng, ngâm nga hát, đi về hướng trường học.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio