Editor: Moonlight
Không có trọng tài……
Bốn chữ này đã giác ngộ cho mọi người, vọng về bên tai từng người đang nín thở tập trung chờ kết quả với vẻ mặt nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, không có trọng tài.” Các ông bà vũ vương cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“A a a!” Thiên Linh Linh nhảy dựng rất cao, như là cây pháo nhỏ được châm lửa, “Cho nên ông đây không dưng lại bận bịu nửa ngày?!”
Mặc kệ Thiên Linh Linh bực tức thế nào, hiện thực chính là hiện thực như vậy, ở đây không phải người của cô ta thì là người của Vạn Vạn Tuế, đều không có lập trường công bằng tuyệt đối để phân định thắng bại cuối cùng.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, mọi người quyết định dùng cách thức nguyên thủy giản dị nhất để kết thúc cuộc thi hôm nay.
Đó chính là kéo búa bao.
Đối với cách này, lúc đầu Thiên Linh Linh còn từ chối, cái đầu nhỏ sáng bóng lắc như trống bỏi: “Ông đây mới không thèm dùng cách trẻ con như vậy để quyết đấu với mày! Truyền ra ngoài thì ông đây còn làm chưởng môn thế nào?”
Các đại lão dẫn đầu đề nghị chơi kéo búa bao nhìn xung quanh huýt sáo, giả bộ không phải là mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hừ! Cậu sợ chứ gì?” Mũi nhỏ của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn dùng sức hừ một tiếng, bởi vì dùng sức quá mạnh, cơ thể cô bé cong hết lên, “Sợ thì cứ việc nói thẳng, đừng tìm cớ, khiến bổn tiểu thư coi thường cậu!”
Tiếng hừ của Thiên Linh Linh còn lớn hơn cả của Hạ Vị Mãn, eo còn cong khoa trương hơn Hạ Vị Mãn: “Hừ hừ! Mày nói ai sợ? Ông đây từ khi sinh ra đã không biết chữ sợ viết thế nào!”
“Đó là vì cậu không có văn hóa!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn khinh thường ngược lại, “Bây giờ bổn tiểu thư còn viết được một ngàn chữ Hán!”
Thiên Linh Linh bị Hạ Vị Mãn chọc giận đến nỗi nhảy loạn khắp đất, như hạt đậu nổ tung, vừa nhảy, vừa kể ra mình viết được bao nhiêu chữ Hán, liệt kệ đến thế nào cũng không đến một trăm, cơn giận dữ khiến cô ta nhảy càng mạnh hơn.
Các ông bà đại lão đau lòng, khuyên nhủ: “Linh nhi, không sao, chúng ta biết ít chữ, nhưng không khiến chúng ta không biết nói chuyện!” “Đúng, cho dù chúng ta không biết viết chữ thì sao? Con chính là chưởng môn Thanh Hà quan, cho dù một chữ con cũng không viết được, thì ai dám cười con?” “Đúng đúng đúng, không viết chữ có thể nói nên điều gì chứ? Thông minh mới là đỉnh, con nhìn con xem, thông minh biết bao, nó biết viết một ngàn chữ thì sao? Có thông minh được như con sao?”
Càng khuyên Thiên Linh Linh càng khó chịu.
“Vạn Tuế, chúng ta không chơi với loại người không dám nhận thua nữa!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thành công chọc giận Thiên Linh Linh, hếch cằm nhỏ quay đầu nói với Vạn Tuế, nhưng giọng nói lại rất cao, vừa nói còn vừa làm ra vẻ muốn kéo Vạn Tuế rời đi.
“Bọn mày đứng lại!” Thiên Linh Linh lộn nhào một cái, lướt qua đám người, nhảy đến trước mặt Vạn Vạn Tuế, “Không phải là kéo búa bao sao? Ông đây chắc chắn thắng rồi!”
Đôi mắt mèo của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý, liếc mắt nhìn Vạn Tuế một cái, ý bảo cô có thể khen thưởng mình.
Kết quả là, đại hội luận võ biến thành đại hội thi múa, cuối cùng lại biến thành thi kéo búa bao.
Đừng thấy Thiên Linh Linh hét to kéo búa bao là ấu trĩ, thật sự khi quyết định phải dùng cách này để thắng, so với ai khác cô ta cũng đều nghiêm túc hơn, hoạt động cổ, cổ tay, mắt cá chân, trong ánh mắt “đứa trẻ đó thật kỳ quặc” của đám túi sữa nhỏ cô ta còn dạng thẳng chân vài cái.
Vạn Vạn Tuế bên đây cũng trịnh trọng y hệt, cô ngồi trên băng ghế vịt vàng nhỏ, đám Điềm Điềm và Hugo mát xa mặt, bóp vai thả lỏng xương cốt cho cô, nâng cánh tay như củ sen của cô lên, lúc vung lúc đập, không biết còn ngờ rằng Vạn Tuế muốn tham gia thi đầu quyền anh quốc tế.
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn bắt chước làm huấn luyện viên giảng giải các hạng mục cần chú ý trong kéo búa bao cho Vạn Tuế.
Khuôn mặt nhỏ của Vạn Tuế nghiêm túc, chờ đến khi bọn Điền Điềm vận động cho mình xong, đứng lên, há mồm uống một hớp sữa to, mang theo một vòng râu sữa nhỏ, bước từng bước bi tráng lên sàn thi đầu.
“Chúng ta thi ba thắng hai!” Bà lão tóc đỏ dựa vào tốc độ tay giật bao lì xì thường ngày trong gia tộc, thành công đạt được tư cách trọng tài trước mọi người, bà để Vạn Vạn Tuế và Thiên Linh Linh mặt đối mặt, nghiêm túc tuyên bố quá trình, “Trước hết mời hai bên thi đấu bắt tay hữu nghị!”
Vạn Vạn Tuế và Thiên Linh Linh vươn tay nhỏ, trong nháy mắt nắm lấy nhau, ánh mắt hai bên cũng giao nhay, va chạm tạo ra ánh lửa bùng bùng.
“Được!” Bà tóc đỏ rất vừa lòng với biểu hiện của hai tuyển thủ, giơ tay lên, “Bây giờ tiến hành vòng thứ nhất, nghe theo hiệu lệnh của bà, đá ––– kéo –––– bao!”
Hai bàn tay béo múp giơ ra, một đá, một bao.
Chủ nhân của cái bao sau khi nhìn rõ được thế cục thì cất tiếng cười to: “Ha ha ha, ông đây đã nói gì? Ông đây là tuyệt nhất!”
Khán phòng, đám túi sữa nhỏ xem đến tập trung, nhìn thấy trận đầu Vạn Vạn Tuế thất bại, có thở dài, có đau khổ, có dứt khoát che đôi mắt lại, sợ hãi tỏ vẻ: “Tớ không dám nhìn đâu!”
Vạn Vạn Tuế rất vững vàng, sau khi thua cũng không tuyệt vọng, xoay người thấp giọng nói chuyện với huấn luyện viên Hạ Vị Mãn để điều chỉnh phương án tác chiến, sau đó lại uống một ngụm sữa, tiếp tục thi đấu.
Nghe thấy bà lão tóc đỏ hô hiệu lệnh bắt đầu lần hai, đám túi sữa nhỏ căng thẳng mà ngừng thở, tay nhỏ của Điềm Điềm nắm thật chặt, Ung Ân yên lặng nắm lấy ngọc thanh may mắn trên cổ mình.
Kéo đấu bao, Vạn Vạn Tuế lật ngược một ván.
Đám túi sữa nhỏ kích động đến nỗi suýt chút nữa khiến mình nín xỉu, không dám lớn tiếng hoan hô, sợ dọa may mắn của Vạn Vạn Tuế chạy mất.
Thiên Linh Linh tức giận nhìn tay của mình, đi qua giữa các đại lão, tiến hành hội nghị khẩn cấp.
“Ổn định, từ tốn ra.” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhăn mày, quên mất thân phận tiểu thư của mình, đích thân cầm khăn lông lau cho Vạn Tuế vốn chẳng có mồ hôi, “Tớ tin cậu! Cậu chắc chắn có thể!”
“Ừ!” Vạn Vạn Tuế cũng tin tưởng bản thân mình.
Một ván cuối, ván quan trọng nhất, ván tác động tới nhịp tim cả hai bên, tới rồi!
Giọng nói của bà lão tóc đỏ còn hơi run run: “Các vị tuyển thủ đã chuẩn bị xong, đây là cơ hội cuối cùng của hai đứa! Nghe khẩu lệnh của bà! Đá!”
Đám túi sữa nhỏ trong khán phòng cắn môi, tay nắm tay.
“Kéo!”
Đệ tử Thanh Hà quan cùng các ông bà đại lão hít mạnh một hơi, mở miệng, như vậy mới không vì căng thẳng cực độ mà không thể thở gấp.
“Bao!”
“A!!!” Vạn Vạn Tuế cùng Thiên Linh Linh dồn sức đưa tay giấu bên hông ra ngoài.
Giờ phút này, như một thước phim điện ảnh quay chậm, gió không thổi, mây không bay.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về hai bàn tay béo nhỏ như nhay kia.
Vạn Vạn Tuế là kéo!
Thiên Linh Linh là bao!
Bà lão tóc đỏ vẻ mặt cảm động mà giơ tay Vạn Vạn Tuế lên cao: “Vạn Vạn Tuế, thắng!”
“Vạn Tuế Vạn Tuế!!!” Đám túi sữa nhỏ dùng hết sức mà hét lên, rất nhiều đứa vui quá mà khóc, cũng có bạn nhỏ khá cao lãnh hướng nội như bạn nhỏ Phó Tinh Thần, không muốn người khác nhìn thấy nước mắt của mình, nhân lúc mọi người không chú ý mà quay mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt.
“Không!!!” Thiên Linh Linh tuyệt vọng nhìn bàn tay giơ ra của mình, các đệ tử Thanh Hà quan và các ông bà đại lão phía sau im lặng nhưng đau khổ mà ôm đầu vặn người.
Bà lão tóc đỏ đứng trước sự buồn vui không tương thông của hai bên, xúc động mà đọc câu kết thúc: “Gió thu khoan khoái, quả lớn đưa hương, đại hội thi đấu kéo búa báo lần thứ nhất kết thúc viên mãn, để chúng ta cùng chúc mừng quán quân hôm nay, bạn nhỏ Vạn Vạn Tuế, đồng thời vỗ tay cổ vũ cho bạn nhỏ Thiên Linh Linh là á quân chỉ cách quán quân một bước!”
Một đầu khác của quảng trường Thanh Hà nhìn thấy bên này đều là người, cho rằng có náo nhiệt gì đó, quần chúng hóng hớt vây xem im lặng đánh ra một dấu chấm hỏi.
Đây là… hiện trường vòng loại Olympic tiếp theo à?
Sao lại kích động như thế?
“Ông đây đã đánh cược thì phải chịu thua, cùng mày trở về là được.” Thiên Linh Linh đưa tay cho Vạn Vạn Tuế.
Các đệ tử Thanh Hà quan vẫy khăn tay nhỏ nhìn theo chưởng môn của mình, các ông bà đại lão cũng dùng lời nói thấm thía mà dặn dò cô ta: “Linh nhi à, đến đó phải ăn cơm cho ngon, học hành cho tốt, tranh thủ ra sớm một chút!” “Không sao, chúng ta còn nhỏ, con đường về sau còn dài, ông bà chờ con ra!” “Ở trong đó nhớ gội đầu, chúng ta dù không có tóc, nhưng không lẽ không có tiền mua dầu gội sao, không thể khiến người khác khinh thường chúng ta!”
Các ông bà vũ vương còn phải về nhà chơi đấu địa chủ, đều đã ngồi minibus đi mất rồi.
Vạn Vạn Tuế tạm biệt với họ xong, còn phải tạm biệt các bạn nhỏ khác, cảm ơn các bạn hôm nay tới giúp cô.
“Vạn Tuế, không được nói cảm ơn bọn tớ!” Điềm Điềm giận dỗi chu miệng, “Chuyện hôm nay vốn có phần của bọn tớ, lớp Cua Nhỏ chúng ta là một chỉnh thể, một đứa có việc, tất cả mọi người đều phải đến!” Cô bé nhìn Thiên Linh Linh, “Cho nên, Điềm Điềm cảm thấy Điềm Điềm có trách nhiệt cùng Vạn Tuế đưa Thiên Linh Linh về nhà…”
“Chỉ là cậu không muốn về nhà viết sách ôn tập thôi!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn một châm thấy máu mà chọc thủng tâm tư nhỏ của Điềm Điềm.
“Cậu…” Điềm Điềm không còn lời nào để nói chẹp chẹp miệng, lui về.
Thâm Thâm cũng đi ra, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vạn Tuế, trên đầu cậu lại mọc ra hai cái lá con.”
“Ừ.” Vạn Vạn Tuế gật đầu, sờ lên đầu nhỏ, “Tối hôm qua tớ lại mời được một chú ma, còn có một cô ma.”
Thâm Thâm che miệng, kinh ngạc cảm thán: “Vạn Tuế, cậu thật lợi hại đó, không cần tớ và Hugo, đã tự mình gom đủ bảy con ma đến nhà cậu đi ẻ.”
Vạn Vạn Tuế ngượng ngùng vươn cánh tay béo nhỏ ấn xuống, đi đến nói nhỏ bên tai Thâm Thâm: “Khen tớ thì nói nhỏ một chút, lớn tiếng quá, tớ sẽ ngại á.”
“À à!” Thâm Thâm hiểu ý mà gật gật đầu nhỏ nhẹ khen Vạn Vạn Tuế, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế từ từ có hai đóa mây đỏ nho nhỏ bay lên.
Thâm Thâm cảm thấy có Vạn Tuế ở đây, mình có thể khiến Hoa Hoa biến thành người một lần nữa ngay lập tức, tâm tình vô cùng vô cùng tốt, nhỏ giọng khen ngợi Vạn Tuế xong thì phe phẩy đầu lắc lư né ra.
Ung Dập nhận được tin tới đón Ung Ân về, anh vừa mới chạy hết núi, mặc một bộ đồ moto, mũ bảo hiểm, khí thế thiếu niên tùy tiện tràn ngập trên khuôn mặt đẹp trai của anh, khiến bạn nhỏ Thịnh Chi Chi đã ngồi lên xe sắp về nhà lại phải bảo tài xế quay xe ngược trở về.
“Anh ơi, muốn tới chỗ Chi Chi làm việc không? Chi Chi mua cho anh một cái đùi gà lớn!” Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi vẫn rất khát vọng làm phong phú studio của mình, mục tiêu sưu tập tất cả trai đẹp trong thiên hạ.
Ung Dập là trùm trường tương lai, không coi ai ra gì, bơ đi giọng nói trẻ con ngọt ngào của bạn nhỏ Thịnh Chi Chi, lạnh lùng đi về phía trước.
Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi sao có thể buông tha cho mầm cây rụng tiền tốt như vậy chứ? Lạch bạch đi xuống từ trên xe, giống như tiểu hành tinh mà vây quanh Ung Dập, vừa chạy vừa tuyên truyền phòng làm việc của mình: “Studio của Chi Chi rất tốt, có đủ đùi gà, đương nhiên, sau này anh phải làm minh tinh, thì cần phải quản lí vóc dáng, vậy cũng không sao, đùi gà của anh Chi Chi giúp anh bảo quản…” Trong bụng của Chi Chi!
Ung Dập nghe bạn nhỏ Thịnh Chi Chi vo ve vây quanh mình, mày dài nhăn lại: “Anh không thích ăn đùi gà.”
Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi càng vui vẻ, tiết kiệm đùi gà!
“Anh muốn…” Ung Dập liếm môi mỏng, làm ra bộ dạng kinh khủng, “Anh chỉ thích ăn con nít, chiên, tái, nướng, băm ớt thật cay rồi thả lẩu, giống như em, một ngày là anh sẽ ăn hết.”
Gương mặt tươi cười của bạn nhỏ Thịnh Chi Chi đông cứng, chậm chạp nuốt một ngụm nước miếng.
Thiếu niên trùm trường cảm thấy rất vừa lòng khi dọa sợ một đứa nhóc ba tuổi rưỡi, vừa định cong môi, đã nghe oa một tiếng, bạn nhỏ vừa rồi còn xán lạn như một mặt trời nhỏ, đảo mắt đã khóc như suối Bao Tử.
“Anh muốn ăn Chi Chi! Chi Chi sợ quá!”
“Uầy, em đừng khóc, anh nói giỡn với em thôi.” Ung Dập cảm thấy được xung quanh có những ánh mắt kì dị quay qua, biết mình chơi lớn rồi, luống cuống tay chân muốn vỗ về Thịnh Chi Chi an ủi cô bé.
Thịnh Chi Chi thấy anh vươn tay, còn khóc lớn tiếng hơn: “Đừng bắt Chi Chi! Chi Chi có vị đùi gà lớn, anh không thích ăn đâu!”
“Anh có muốn bắt em đâu…” Ung Dập bị tiếng khóc của Thịnh Chi Chi dọa, vào lúc cậu bất lực nhất, cậu đã nhìn thấy thằng em trai Ung Ân điều khiển xe lăn đi qua, “Ung Ân, mày giải thích với bạn nhỏ này một chút, anh là anh trai mày, anh không ăn con nít.”
Bạn nhỏ Ung Ân gật đầu, lại đi tới phía trước một đoạn, lộ ra Vạn Vạn Tuế phía sau: “Tớ báo cáo, anh tớ ăn con nít, xin cậu bắt anh ấy lại.”
Thịnh Chi Chi nhìn thấy Ung Ân và Vạn Tuế đi tới, chậm rãi dừng khóc, nhưng vẫn thút thít nức nở: “Chi Chi cũng báo cáo, anh trai này là yêu quái, muốn ăn Chi Chi.”
Bị hai bạn nhỏ báo cáo, hơn nữa trong đó có một người là em trai mình, Ung Dập có loại cảm giác bị chúng bạn xa lánh, nhưng rất nhanh anh chàng đã thu lại phần tâm tình kì quặc này, bởi vì cậu thấy đi theo sau Vạn Tuế, còn có đối thủ một mất một còn của mình Ngô Hoàng đến đón Vạn Tuế về nhà.
Ngô Hoàng mặc đồ vận động trắng xanh, đứng phong phanh trong cơn gió se lạnh, có vẻ đặc biệt khoan khoái nhẹ nhàng mạnh mẽ, cắn kẹo mút, lười biếng nhìn cậu cười.
Cái cười kia, khiến Ung Dập nhớ tới chuyện cũ thương tâm lần trước mình bị Vạn Vạn Tuế bắt được phải vào lớp học bù.
Trong lòng Ung Dập mơ hồ có dự cảm không lành, nhưng trên mặt không thể hiện, vẫn cười ngang ngạnh như cũ mà đường hoàng nói: “Tùy mấy đứa báo cáo, tốt nhất là mấy đứa nên báo cảnh sát, xem chú cảnh sát có thể bắt anh lại được không.”
“A.” Ngô Hoàng cười khẽ, cảnh sát có thể bắt Ung Dập được không thì anh không biết, nhưng Vạn Tuế nhất định muốn bắt, anh biết rõ trăm phần trăm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ánh sáng chính nghĩa chiếu lên người Vạn Tuế, cô tiến lên một bước: “Anh Ung Dập, anh đã bị bắt.”
Ung Dập thấy buồn cười, cười nhạo một tiếng: “Anh bị bắt?” Hắng giọng, rồi nghiêm túc gật đầu, “Phải, nếu đẹp trai cũng là một cái tội, vậy thì đúng là tội của anh không thể tha.”
“Cho nên, anh nhận tội, đúng không?” Vạn Vạn Tuế nghiêm túc hỏi Ung Dập.
Ung Dập cảm thấy tuy rằng Ngô Hoàng đáng ghét, nhưng đứa em gái ngây thơ không thích cười này của nó vẫn rất đáng yêu, hơn nữa là kiểu càng nghiêm túc càng đáng yêu, Ung Dập cảm thấy chơi rất vui, cũng không nghĩ nghiêm túc gì, trực tiếp gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
“Ừm.” Vạn Vạn Tuế gật đầu, “Thấy anh tự thú, có thể giúp anh giảm bớt một chút lao động ôm.”
Ung Dập căn bản không hề coi trọng lời nói của Vạn Tuế, trả lời cũng chỉ là nói giỡn.
Anh chàng không ngờ tới lần đùa giỡn này sẽ làm mình mất đi tự do cuối tuần.
Cậu cũng định hối hận, nhưng vừa nói xong, anh chàng đã bị Vạn Vạn Tuế, Thịnh Chi Chi, còn có thằng em ruột ngồi xe lăn vì việc nước quên người nhà ôm lấy.
Ba bánh bao nhỏ đương nhiên không giữ được cậu, nhưng cậu, khụ khụ, rất nhạy cảm, toàn thân đều là thịt dễ nhột, bị ba bánh bao nhỏ ôm lấy khiến anh chàng không thể khống chế biểu cảm, bị Ngô Hoàng chụp được ảnh dìm, coi như đây là uy hiếp, bị bắt bỏ tù, cũng mất đi phúc lợi tự thú.
Là “người lớn” duy nhất hơn tuổi trong đám tội phạm cải tạo lao động, Ung Ân tỏ vẻ không yên tâm để một mình anh đi lao động ôm, cũng theo đám Vạn Tuế cùng trở về.
Bạn nhỏ Thịnh Chi Chi nghiện diễn bên trên, ôm lấy Vạn Tuế, coi cô là “Thanh Thiên đại lão gia”, cảm ơn cô đã chủ trì công đạo cho tiểu nữ tử là cô bé, cũng ngượng ngùng tỏ vẻ: “Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp. Nhưng ngài và tiểu nữ tử đều là con gái như nhau, tiểu nữ tử đành phải đính hôn với anh trai ngài…” Đôi mắt linh động của Thịnh Chi Chi ngắm vào Ngô Hoàng.
Vốn Ung Dập đã héo úa vừa thấy Thịnh Chi Chi muốn lấy thân báo đáp cho Ngô Hoàng, liền lên tinh thân, rướn người xem trò hay.
Ngô Hoàng không ngờ tới mình nằm cũng dính đạn, sửng sốt một chút, chợt từ chối: “Bạn nhỏ, em còn nhỏ, hẳn nên tập trung chơi bời, chờ đến khi lớn lên em sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Không! Trong mắt Chi Chi anh là tốt nhất!” Cái miệng nhỏ của Chi Chi như bôi mật, mắt sáng lấp lánh mà nhìn Ngô Hoàng, bộ dạng không phải anh không gả.
Ung Dập chậc một tiếng: “Bạn nhỏ, đừng nghe nó lừa em, nó không muốn kết hôn với em đấy.” Nói xong, cho Thịnh Chi Chi một ánh mắt, ý bảo cô bé tiếp tục làm loạn với Ngô Hoàng.
Nhưng bạn nhỏ Thịnh Chi Chi lại chớp chớp mắt: “Chi Chi đâu có muốn kết hôn với anh trai Vạn Tuế đâu.”
“Không phải em nói lấy thân báo đáp sao?” Ung Dập nhíu mày, con nhóc vội vàng này trí nhớ không được tốt lắm, mới nói xong đã quen.
Thịnh Chi Chi kỳ quái mà nhìn Ung Dập, như là đầu anh không được tốt lắm: “Chi Chi nói là muốn lấy thân báo đáp, nhưng không phải đính hôn cho anh trai Vạn Tuế một người vợ, mà là cho anh một ông chủ!” Đứng thẳng người, “Chi Chi muốn cho anh trai Vạn Tuế tới studio của Chi Chi, vẫn là câu nói đó, đủ đùi gà!”
Ung Dập: Làm khiếp sợ cả nhà ta, lấy thân báo đáp, còn có thể cho một ông chủ?
Cuối cùng là Vạn Tuế ra mặt để bạn nhỏ Thịnh Chi Chi tạm thời dừng ý tưởng muốn đưa Ngô hoàng về studio của mình, nhưng bạn nhỏ Chi Chi cũng chưa chết tâm, khi ngồi xe đi đã xa, giọng nói trẻ con bị kéo dài: “Chi Chi nhất định còn sẽ trở lại! Anh trai Vạn Tuế chờ Chi Chi nhé!”
Bởi vì Ngô hoàng chỉ có một chiếc xe đạp, chỉ có thể chở hai đứa trẻ con Vạn Tuế và Thiên Linh Linh, cho nên hai người “tội phạm lao động cải tạo” là Hạ Vị Mãn và Thiên Linh Linh đều ngồi trên xe mình, tự giúp bỏ tù mình.
Đoàn người lăn lộn về đến nhà họ Vạn thì đã là buổi chiều, thái tử nhí Lục Trăn ở nhà theo ông ngoại Vạn Tuế muối hai lu dưa chua, vừa mệt vừa thỏa mãn ngủ thiếp đi rồi, trước khi cơm tối bắt đầu, thái tử nhí Lục Trăn tỉnh lại, bệnh kiều nhí Tưởng Quyện theo Vưu Giai cũng đã trở về từ bên ngoài.
Cơm nước xong, trong phòng Vạn Vạn Tuế, Tưởng Quyện, Lục Trăn, Thiên Linh Linh, Hạ Vị Mãn, Ung Dập ngồi thành một hàng, Ung Ân là người giám hộ của Ung Dập ngồi phía sau, Vạn Vạn Tuế cầm danh sách, nghiêm túc điểm danh, sau đó hài lòng gật gật đầu.
Đoàn người cải tạo lao động đã đầy đủ.