Tên: Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng.
Tác giả: Cửu Vĩ Hồ.
____Chương ____
Nàng nhìn gia đình nhỏ gồm bốn người của hắn mà tim đau như thắt lại.
Gia đình của nàng phủ thừa tướng của nàng sắp mất rồi.
Gia đình của hắn thì lại hạnh phúc như vậy?
Nàng không cam tâm.
Hắn muốn nàng mất đi gia đình của mình. Nàng liền khiến cho hắn mất luôn gia đình của hắn.
- Hoàng thượng! Qúy phi cũng đã đến rồi! Có phải chúng ta nên tiếp tục đại sự?- Nàng một thân thanh thoát tiến về phía ghế bên hữu của chủ tọa.
Hắn nhìn nàng, trên mặt là một ý e dè.
- Hoàng thượng chuyện đại sự là chuyện gì thế ạ? - Lạc Lãng Vy nhìn nàng rồi quay sang nhìn hắn. Cất tiếng nói trong trẻo của mình lên hỏi.
- Là... - Khuôn mặt của hắn thật sự sa sẫm khi nghe Lạc Lãng Ly hỏi.
Hắn làm sao để nói cho Lạc Lãng Ly biết. Hắn muốn xử trảm phụ thân của nàng và Lạc Lãng Ly.
Làm sao hắn có thể nói cho Lạc Lãng Ly biết.
Nàng muốn đưa Lạc Lãng Ly và đại hoàng tử cùng tam công chúa ngay cả bản thân nàng đi theo thừa tướng gia cùng mấy trăm mạng người phủ thừa tướng.
- A... Qúy phi là không biết hay đang cố ý giả vờ như không biết! - Nàng nhìn khuôn mặt sa sẫm của hắn thì phần nào đoán ra hoàn cảnh hiện giờ là Lạc Lãng Hy không hề biết chuyện gì.
Lạc Lãng Ly nhìn nàng. Khuôn mặt tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất thanh tú. Mày liễu như vẽ. Mắt phượng sáng trong. Mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng toát lên tất cả vẻ thanh thoát mà hiền lành cùng giọng nói trong trẻo mềm mại như nước. Thân hình thon thả mộc mạc vận trên mình bộ y phục màu xanh nhạt tinh tế.
- Là thần thiếp ngu dốt! Mong hoàng hậu nương nương chỉ điểm! - Lạc Lãng Ly cúi hướng nàng cúi thấp đầu.
Tuy vẻ ngoài của Lạc Lãng Ly là một phần kính trọng nhưng thật sự bên trong nàng ta như thế nào thì chính nàng cũng không rõ.
Từ lúc Lạc Lãng Ly vào cung đến một chút cung đấu hay gây chuyện với nàng thì Lạc Lãng Ly cũng không tham gia.
Lạc Lãng Ly chỉ thu thủ trong Ly Nhi Điện.
Là Lạc Lãng Ly yên vị hài lòng với những gì mà nàng ta có?
Hay là chỉ đang đóng vai trò Bạch Liên Hoa bên ngoài yếu đuối mong manh hiền lành nhưng bên trong là tâm ngoan thủ lạt?
Nàng thật sự không nhìn rõ nàng ta.
- Qúy phi... Ngươi vốn dĩ làm tròn bổn phận làm phi của mình. Nhưng bổn phận làm con của ngươi?... Bản cung có cần sai người dạy ngươi vì đạo hiếu? - Nàng nhìn Lạc Lãng Ly giọng nói không chút che giấu sự trách móc.
Lạc Lãng Ly yên vị sống trong Ly Nhi Điện không sai. Nhưng Lạc Lãng Ly không phải không có tai mắt bên ngoài.
Nói Lạc Lãng Ly không biết gì về chuyện của phụ thân nàng chính là nữa tin nữa ngờ.
- Hoàng hậu thứ tội là thần thiếp thất trắc bổn phận của mình. Chỉ vì thần thiếp là qua lo cho hoàng thượng nên... - Lạc Lãng Ly nghe nàng trách móc thì vội vàng qùy xuống.
- Nên thừa tướng gia có chết ngươi cũng không quan tâm? - Nàng cười lạnh.
Lãng Lạc Ly thật giỏi. Hoá ra cũng biết lấy ly do chăm sóc hắn nên cũng thất trắc trong việc làm con. Cũng chính là đang ám chỉ nàng không lo cho hắn mà chỉ lo cho phủ thừa tướng là đang nói nàng thất trắc bổn phận làm thê của mình.
- Hoàng hậu... Qúy phi là đang mang long thai nàng không nên để nàng ấy qúy lâu như vậy! - Hắn nhìn thấy Lạc Lãng Ly qùy xuống thì không nỡ nên liền tiến lên đỡ Lạc Lãng Ly lên
Một tuần trước thái y báo cho hắn biết hắn lại sắp có hài tử với Lạc Lãng Ly thì hắn cơ hồ rất vui mừng cỡ nào.
Có thai? Qùy lâu? Nàng thật muốn cười lớn.
Lạc Lãng Ly vừa đặt đầu gối xuống hắn lại bảo qùy lâu?
Nàng nhìn đôi tình nhân đang tình chàng ý thiếp trước mặt mà khóe mắt cứ cay cay.
- Ngươi qùy một chút cảm thấy thế nào? Đau sao? Vậy ngươi đủ can đảm để đối đầu với nổi đau mất đi phụ thân? Mất đi gia đình? - Nàng đứng dậy tiến về phía Lạc Lãng Ly. Mạnh mẽ cầm lấy vai Lạc Lãng Ly lung lay rồi hướng về phía thừa tướng gia đang qùy dưới đài mà quay Lạc Lãng Ly.
- Phụ... phụ... phụ thân... - Thân hình Lạc Lãng Ly run rẩy khi nhìn thấy thừa tướng gia một thân y phục phạm nhân bị xiềng xích qùy dưới đài.
- Hoàng thượng... sao ngài... sao ngài lại trói thừa tướng gia?- Lạc Lãng Ly một thân màu xanh lao về phía hắn mà hỏi...
- Ly Nhi... Ly Nhi nàng nghe ta nói! - Hắn nhìn thấy Lạc Lãng Ly khuôn mặt đẫm đìa nước mắt thì đau lòng.
Hắn không muốn làm Lạc Lãng Ly đau đâu. Nhưng hắn không làm thế thì làm phải làm sao?
Thế lực của thừa tướng gia càng ngày càng lớn. Càng ngày càng đe dọa hắn.
- Hoàng thượng là đang muốn xử trảm phụ thân người đấy qúy phi. Là bản cung đang nghĩ có phải nên diệt cỏ tận gốc hay không? Là đem cả bản cung lẫn người và cả Hiền nhi cùng Vy nhi đi theo? - Nàng cảm thấy thật buồn cười với cảnh tưởng trước mặt.
Lạc Lãng Ly khó thét. Hắn hoang mang.
- Hoàng thượng không được... Phụ thân của thiếp... Con của thiếp... bảo bảo của thiếp không được... Xin hoàng thượng đao hạ lưu nhân... Hoàng thượng!!!! - Lạc Lãng Ly vừa khóc vừa thét mà qùy xuống ôm lấy chân hắn.
Nàng nhìn hành động của Lạc Lãng Ly thì nhíu mày.
Lạc Lãng Ly là tỷ tỷ nàng sao? Cùng mang dòng máu của phụ thân sao?
Nàng thật sự nghi ngờ điều này đúng hay sai.
- Ly nhi! Nàng đứng lên đi... Ly nhi... - Hắn đau lòng nhìn nữ nhân kia khóc thét.
- Hoàng thượng... Xin người... thần thiếp dập đầu xin người- Lạc Lãng Ly dập mạnh đầu xuống đất.
Lạc Lãng Ly cứ thế dập đầu xuống đất. Trán đã xuất hiện một màu đỏ đỏ của máu.
- Mẫu phi... mẫu phi... - Tam công chúa cùng đại hoàng tử cũng không ngừng khóc thét khi thấy Lạc Lãng Ly dập đầu.
- Ly Nhi... - Hắn tiến đến bế Lạc Lãng Ly lên ôm vào lòng.
Lạc Lãng Ly nữ nhân hắn yêu nhất. Hắn không nỡ không nỡ để nàng chịu nhục nhã cùng nổi đau thể xác như thế.
- Hồi cung! - Hắn ôm chặt lấy thân hình của Lạc Lãng Ly. Ánh mắt hận thù.hướng về phìa nàng.
- Khoan đã... Hoàng thượng chuyện... - Nàng nhìn hắn ôm Lạc Lãng Ly trong tay thì như muốn ngã qụy.
Nếu người qùy xuống dập đầu là nàng.
Nếu người cầu xin là nàng.
Hắn có làm như thế hay không? Hay lại chỉ đứng mà giễu cợt.
- Là để sau hẵng bàn! Người đâu đưa thừa tướng về nhà lao.! - Hắn không buồn để ý đến nàng chỉ miệng thì nói. Thân hình ôm chặt Lạc Lãng Ly trong tay mà tiến về phía cầu thang.
Nàng cười. Nàng cười. Nàng đang cười.
Nàng thật ngốc nghếch.
Nàng bây giờ mới biết nàng không bằng một thứ nữ.
Không khí buổi tối trong Phượng Hoan Điện của nàng thật ảm đạm.
Nàng ngồi trên ghế qúy phi, mái tóc đen nhánh thả bung cùng trên mình là bộ huyết y đỏ thẳm.
Nàng đưa cánh tay nhẹ nhàng chạm vào bụng mình.
- Bảo bối! Mẫu hậu phải làm sao đây? - Nàng vuốt ve bụng hơi nhô cao của mình mà nói.
Nàng là đang mang thai. Nàng thật sự muốn thử cảm giác làm mẹ. Nên đã âm thầm trừ khử tất cả chất độc của Lệ Nữ Nhi mà hắn đưa cho nàng uống.
Cuối cùng nàng cũng có thai rồi.
Là đứa con của nàng và hắn.
Là đứa con nàng mong muốn.
- Hoan nhi đi! - Bóng đen không biết từ bao giờ tiến đến gần nàng mà kéo tay nàng.
- Ngươi... - Nàng hốt hoảng khi bị kéo nhưng lại rất nhanh bình tĩnh lại một chút! - Đại ca... sao huynh... - Nàng lắp ba lắp bắp nhìn nam nhân trước mặt mình.
Không ai khác chính là Lạc Quân đại ca của nàng.
- Hoan nhi không nên nói nhiều... Muội nhanh một chút đi với ta - Hắn ra sức kéo tay nàng ra phía cửa phòng.
Tiếng bước chân của binh lính từ xa cứ thế dồn dập tiến về phòng của nàng.
- Đại ca... Huynh làm sao vậy? Đi... Là đi đâu? Phụ thân là còn đang ở trong đại lao! - Nàng nhìn bộ dạng gấp gáp của Lạc Quân thì trong lòng trở nên bất an cả tiếng chân của binh lính đi tuần nữa.
Tất cả mọi chuyện là đang làm sao?
Nàng rối tung rối mù cầm chặt tay Lạc Quân.
- Đại lao? Hoan nhi! Muội là không biết Phu quân tốt của muội là giết chết phụ thân của chúng ta rồi! Mẫu thân chúng ta thì oan uổng treo cổ tử vẫn. Phủ thừa tướng hơn mạng người đều chết cháy rồi!- Lạc Quân nghiến răng nói. Hắn là may mắn thế nào mới nhanh chân chạy thoát. Hắn là may mắn thế nào để an toàn vào Phượng Hoan Cung.
Nàng giờ phút này thật thảm hại. Thân hình đứng không vững ngã xuống mặt đất lạnh tanh. Phụ thân nàng, mẫu thân nàng, tất cả mọi người ở thừa tướng phủ... Không còn một ai sống sót sao
Gia đình của nàng?... Toàn bộ chết hết rồi sao?
Và hung thủ gây ra chuyện này không ai khác...
Mà... chính là...
Chính là Phu Quân của nàng sao?
_____Cửu Vĩ Hồ____
P/s: Mang đi phiền Ib nói với AD.
Mong mang đi thì ghi tên tác giả lên đầu nga