"Thực sự xin lỗi. Hay là tôi trả cho cô hai trăm, cô có thể dùng nó mua một cái váy mới."
Không ngờ Thẩm Du thế mà còn có thói quen mang theo tiền mặt bên người.
Tôi thấy cô ấy lấy ra hai trăm nhân dân tệ từ chiếc túi nhỏ, rồi nhét nó vào ngực tôi.
Cực kỳ xúc phạm!
Những người có mặt ở đây thì bắt đầu xì xào thảo luận về trò hề này.
_______________
“Tiểu thư Thẩm Du đây muốn đền tiền bộ lễ phục này cho tôi, e là 200 tệ không đủ đâu.”
Tôi không tức giận, lấy hai trăm tệ trong ngực ra, chậm rãi vuốt thẳng tờ tiền nhàu nhĩ.
Đáy mắt của Thẩm Du càng trở nên khinh thường hơn.
“Được rồi, vậy thêm 200 nữa vậy.”
Vừa nói, cô ta vừa lấy tiền từ trong túi nhỏ của mình.
Ngay lúc này, từ trong đám đông có một cô gái cất giọng nói:
“Cái váy cô gái kia đang mặc là Haute Couture trong collection mùa thu mới nhất của hãng C, trên đời chỉ có một chiếc thôi. Giá trị cũng phải hơn 20 triệu!”
Bàn tay lấy tiền của Thẩm Du đột nhiên cứng đờ, nhưng giây sau đã lại bình thường.
“Chắc cô nhìn nhầm rồi, chỉ là hoa khôi của thôn quê thì lấy đâu ra tiền chứ? Chắc là mặc đồ giả để lừa người rồi.”
“Không thể nào, cô nhìn chất liệu và tay nghề mà xem, đây không thể nào là giả được. Haute Couture của hãng C sao có thể bị người khác bắt chước được cơ chứ?”
Một người khác giọng điệu khinh thường nói với Thẩm Du.
Những người ở đây tối nay đều là những người giàu có quyền quý (*), họ tiếp xúc với những chiếc váy cao cấp từ các nhà mốt hàng ngày, đương nhiên nhìn vào tức khắc sẽ nhận ra thôi.
(*) Tác giả dùng 非富即贵 – “phi phú tức quý” ở đây dùng để chỉ những người giàu sang có quyền lực. Nghĩa mặt chữ là "không giàu thì cũng là có quyền" á.
Còn về Thẩm Du, vừa mới bước chân vào giới, dám chắc không có thời gian để tìm hiểu những thứ như này.
“Hơn nữa, nghe đồn chiếc váy này mới ra mắt cách đây vài ngày đã được người giàu có nhất cả nước mua để làm quà cho con gái ruột vừa trở về.”
Khuôn mặt Thẩm Du lúc này lúc xanh lúc trắng, sửng sốt nhìn chằm chằm vào tôi.
Còn tôi đây thì vô cùng mãn nguyện nhìn khuôn mặt đổi màu liên tục của cô ta.
“Cho hỏi quý cô Thẩm Du đây, cô muốn trả tiền bằng quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt nè?”
“T…Tôi…”
Lúc này Thẩm Du ăn nói chẳng còn mạch lạc nổi nữa, chắc do sợ hãi mà hốc mắt có chút đỏ lên rồi.
Nói về nhà họ Thẩm thì vài chục triệu chắc chắn là có, nhưng mua một cái váy chỉ trong chớp mắt như bố tôi đã làm thì khó mà được rồi.
“Ninh Sơ.”
Từ trong đám đông đang chờ xem kết màn, một thiếu niên bước ra.
Thấy người đến là ai, tôi khẽ nhướng mày một cái.
Thanh mai trúc mã của tôi – Đỗ Hữu Kỳ.
Vừa thấy cứu tinh, Thẩm Du đã sợ hãi lao thẳng vào vòng tay của anh ta.
“Anh Hữu Kỳ.”
Tôi thích thú nhìn rồi “sửa vai” cho Thẩm Du.
“Thẩm Du nè, Đỗ Hữu Kỳ nhỏ hơn cô hai ngày nên phải gọi là em trai mới đúng chứ.”
“Ninh Sơ, đừng gây chuyện nữa.”
Xem ra Đỗ Hữu Kỳ đã đem lòng thương mến với Thẩm Du kia rồi.
“Những gì Thẩm Du nói ra đều chỉ vì cô đã khiến em ấy chịu khổ ở nông thôn tận 20 năm. Nên đừng có làm cô ấy khó xử nữa.”
Tôi liếc nhìn Thẩm Du đang trốn trong vòng tay của Đỗ Hữu Kỳ.
“Cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói ra thì không thể nói bừa đâu. Khổ hay không tự thân cô ta biết.”
Ở quê, dì và dượng cưng chiều cô ta như bảo bối, một chút khổ cực còn chẳng để cô ta chịu qua.
Trắng trẻo mịn màng, có da có thịt như này mà còn mặt mũi thốt ra mấy câu ở nông thôn chịu khổ?
Nhà họ Thẩm tin cô ta, nay Đỗ Hữu Kỳ cũng tin cô ta.
“Anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy sao không thay cô ta đền tiền đi?”
Đừng có trách tôi đây không nể mặt thanh mai trúc mã của mình.
Vì rốt cuộc thì anh ta cũng hết lần này đến lần khác chọn đứng về phía Thẩm Du thôi, kể cả cái lần cô ta giở trò buộc tôi rời đi.
Gì mà thuyết phục tôi trả lại vị trí của mình cho Thẩm Du.
Đây mà cũng tính là thanh mai trúc mã sao?
Chẳng biết Thẩm Du đã cho anh ta uống bùa mê thuốc lú gì mà anh ta thật sự tin rằng cô ta đã phải chịu đựng 20 năm khổ cực ở quê nữa.
Mà vừa nghe những lời đó của tôi xong, mặt Đỗ Hữu Kỳ có chút khựng lại.
“Thẩm Ninh Sơ, đừng có quá trớn như vậy.”
Tôi nhếch miệng cười khinh.
“Thật xin lỗi, họ của tôi đã được đổi rồi. Gọi tôi là Khương Ninh Sơ giùm.”
Lời vừa dứt, chung quanh liền xào xáo cả lên.
Họ Khương có mặt trong buổi dạ tiệc từ thiện hôm nay chỉ có người tổ chức bữa tiệc.
Mà chiếc Haute Couture huyền thoại trên người tôi đây được mua bởi Khương Tế Chu, người giàu có nhất cả nước như là món quà tặng cho con gái.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thiên kim Khương gia hàng thật giá thật.
Tôi đung đưa ly rượu vang đỏ trong tay, từng bước tiến đến gần Thẩm Du.
“Cô đã cân nhắc nên thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt chưa?”
Thẩm Du sợ hãi, nghiêng mặt về phía Đỗ Hữu Kỳ.
“Ninh Sơ, con đang làm gì vậy?”
Thời khắc quan trọng thì vợ chồng nhà họ Thẩm bỗng xuất hiện.
Thấy con gái mình mình đang oan oan ức ức trốn bên cạnh Đỗ Hữu Kỳ, mà tôi thì hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt họ.
Bố Thẩm không cho tôi cơ hội giải thích, mắng tôi ngay lập tức.
Đối diện vợ chồng nhà họ Thẩm, tôi thấy có chút hơi phức tạp.
Họ thật sự nhọc lòng nuôi nấng tôi, đối xử rất tốt với tôi nên tính tình tôi được nuông chiều mà thành như này.
Nhưng sau khi con gái ruột của họ xuất hiện, mối quan hệ bên nhau suốt 20 năm qua tựa như đều là giả vậy.
Tình cảm sao quá mong manh, dễ tàn vỡ như vậy chứ.
Những gì còn lại của ngày xưa nay tiêu tan không còn gì để nói nữa rồi.
“Bố…chú Thẩm, sao chú không hỏi con gái chú đã làm gì con đi?”
Có người tốt bụng bên cạnh đã kể lại cho bố Thẩm nghe toàn bộ câu chuyện.
Mặt bố Thẩm sau khi nghe xong cũng bắt đầu xanh xanh trắng trắng.
Mắt liếc nhìn Thẩm Du một cách khó nói.
Cuối cùng, giọng điệu của ông cũng dịu hẳn đi.
“Ninh Sơ, vì lợi ích của Du Nhi, con hãy bỏ qua cho con bé đi.”
“Nếu con không làm thế thì sao?”
Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt kiên quyết.
“Chỉ vì Du Nhi trở về chiếm lấy địa vị của cô nên cô mới nhắm vào con bé chứ gì?”
“Cô có bao giờ nghĩ tới thực chất vị trí của cô vốn là của Du Nhi, cô chỉ là con tu hú chiếm tổ (*) mà thôi.”
(*): Dựa vào hiện tượng tự nhiên thì con chim tu hú có thói quen hay đi “đẻ nhờ” trứng vào tổ chim khác.
“Nếu như hôm đó trong bệnh viện không xảy ra sai sót thì cô chỉ là con nhỏ nhà quê mà thôi.”
“Cô…Thôi quên đi, tối nay tôi sẽ kêu trợ lý chuyển khoản cho cô 20 triệu.”
Bố Thẩm nghiến răng nói, trong mắt ông lúc này chẳng còn chút tình cảm nào dành cho tôi nữa rồi, những gì còn lại chỉ là sự thờ ơ mà thôi.
“Tôi đúng là nuôi ong tay áo mà.”
Mấy chữ “nuôi ong tay áo” khiến tôi đau lòng.
Tay tôi vô thức siết chặt lại.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.
Là Thẩm Du cố ý lớn tiếng khiêu khích tôi khi cô ta vừa trở về.
Là cô ta cố ý làm vỡ con búp bê sứ mà bọn họ đi từ nước ngoài mua về mừng sinh nhật 10 tuổi của tôi, khiến tôi tức giận đẩy cô ta ra.
Chính cô ta tự cắt quần áo của mình rồi đổ tôi không nhẫn nhịn cô ta nổi nên tức giận cắt hết quần áo của cô ta.
Cô ta từng bước lấn tới, tự tạo ra câu chuyện tôi ghét cô ta, muốn đuổi cô ta đi.
Tôi giải thích, chẳng ai nghe tôi.
Bởi vì cô ta là con gái ruột thịt của các người, nên lời cô ta nói đáng tin hơn sao?