"Lần này muội muốn bao nhiêu vải đây?" - Cũng là một câu nói đó, Thẩm tẩu tử đứng đối diện cười hài lòng, Thẩm Mộ Yên đứng một bên nghe xong lại lo lắng.
Thẩm Mộ Yên nắm chặt chiếc khăn tay mà rằng: "Chẳng lẽ tẩu tẩu đã quên mất chuyện Tiết gia của hiện tại đã có một vị nãi nãi quản lý mọi việc sao, muội cùng lắm cũng chỉ là phận thiếp. Mọi người cho rằng cuộc sống của một thiếp thất tốt đẹp lắm à, giờ muội đây cũng phải dè chừng con mắt sắc nhọn của người ta, Diêu thị kia nào có phải một trái hồng mềm. Còn nữa, tẩu tẩu à, mấy năm nay chúng ta cũng đã kiếm được không ít, vải vóc này nọ muội vẫn mua từ tiệm nhà mình, giá tẩu đưa ra cũng đắt hơn những tiệm khác. Mà mỗi lần muội đều mua rất nhiều, tẩu cũng đừng tham lam vô độ, phải biết vừa mà dừng tay."
Thẩm tẩu tử vừa nghe nói vậy thì không hài lòng đáp: "Tôi mới chỉ nói một câu mà cô nãi nãi đã phản ứng thế rồi, nhà mình buôn bán có lời cũng đâu để cô nãi nãi chịu thiệt, chẳng phải sau khi bán rồi tôi còn chia thêm cho cô nãi nãi đó sao. Đôi bên đều được lợi cả, cô nãi nãi đừng nói như chỉ mình chúng tôi ăn cả. Nếu cô nãi nãi thích gấm mây thì ngày mai tôi mang đến cho cô nãi nãi ba thước, việc gì phải nói những lời tổn thương nhau như thế."
Thẩm Mộ Yên bĩu môi chẳng nói gì, Thẩm lão nương thấy con gái và nàng dâu không được vui bèn nói xen vào: "Thôi thôi, chín bỏ làm mười, coi như không có gì. Con nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước." Thẩm Mộ Yên cũng chẳng buồn giữ người, lập tức nói câu đi đường cẩn thận tiễn hai người nọ đi ra.
Thẩm lão nương và Thẩm đại tẩu vừa đi khỏi, Thẩm Mộ Yên thở dài nói với Thẩm tiểu muội: "Đừng cho là tỷ tỷ không biết muội nghĩ gì, thứ muội chơi đều là thứ ta bỏ lại. Ta thấy sức khỏe nương không tốt nên mới không giữ người lại, ta nói muội như thế dù sao cũng giống như đang ghét bỏ muội."
Thẩm tiểu muội vần vò chiếc khăn trong tay, ngường ngùng mà rằng: "Tỷ, muội không phải có ý đó."
Thẩm Mộ Yên khoát tay ý bảo Thẩm tiểu muội đừng nói nữa, nàng ta nói: "Muội có ý gì trong lòng muội biết rõ. Trước đây khi ta gả làm thiếp, gia cảnh nhà ta không tệ, song phụ thân vì bảo vệ hàng hóa của Tiết gia mà bị thổ phỉ giết hại, chúng ta mới biến thành cô nhi quả phụ. Nương nói gả vào Tiết gia làm thiếp có thể cho muội ăn ngon, mặc đẹp, mọi người trong nhà có thể sống qua ngày nên ta mới đồng ý."
Thẩm Mộ Yên nhìn Thẩm tiểu muội đứng đó thì dằn lòng không đặng, lại nói tiếp: "Thực ra ta cũng biết khi đó Nhị gia đã cho chúng ta một số tiền lớn, cửa hàng của đại ca cũng nhờ đó mà êm xuôi. Nhị gia cũng đã nói vào năm ấy, rằng chưa thú thê thì không thể nạp thiếp, cũng là nương dẫn theo muội quỳ lạy khóc lóc trước cửa nhà họ Tiết, nói là dù cho ta làm nha đầu nhóm lửa cũng là cho ta một con đường sống, sau cùng Nhị gia cũng bằng lòng. Chuyện này nói ra có gì là vinh quang?"
Thẩm tiểu muội nhìn Thẩm Mộ Yên cằn nhằn không dứt, bèn lên tiếng vặn lại: "Tỷ tỷ, trước đây nương dắt muội đến quỳ trước cửa thì trong lòng muội dễ chịu lắm sao? Muội bị nương ngắt véo rồi đánh, sau cùng được sống tốt không phải chỉ có mình tỷ sao, muội đây được cái gì? Khi ấy chúng ta chỉ là kẻ làm thuê trong tiệm của Tiết gia, phụ thân lăn lộn cả đời cũng không leo lên nổi chức chưởng quỹ. Khi ấy tỷ có thể gả cho nhà như thế nào trong lòng tỷ tự hiểu rõ, đừng quên chuyện trước đây khi Trương đồ tể người ta đến cầu thân tỷ ở trên giường cầm kéo đòi cắt tóc ra sao. Bây giờ thì hay rồi, nói năng như kiểu nương ép tỷ làm thiếp không bằng, trước đây khi nương muốn đưa tỷ vào cửa nhà họ Tiết, chẳng phải một tiếng không cũng không có đó sao?"
Thẩm Mộ Yên bị tiểu muội mình vạch trần thì không dám nhắc lại chuyện trước kia nữa, nàng ta đánh trống lảng sang chuyện khác: "Đó là vì khi ấy người đến cầu thân toàn là kẻ gì đâu không ấy chứ. Bây giờ ít nhiều gì nhà ta cũng có một cửa hàng, cũng coi như là gia đình giàu có, tìm nhà tốt cho muội không khó. Không phải muội muốn học theo tỷ làm thiếp cho người ta chứ?"
Thẩm tiểu muội nghe Thẩm Mộ Yên nói ra câu này thì thoải mái thừa nhận: "Sau khi thành thân chẳng phải đều hầu hạ nhà chồng hầu con cái sao, tội gì muội phải theo người ta khổ cực cố gắng mất nửa cuộc đời, đánh mất cả tuổi xuân. Sau cùng người ta ăn nên làm ra, nhà lớn, sự nghiệp lớn, đàn ông thì có ai không muốn nạp thêm tiểu thiếp, để cho cô ả kia ỏng ẻo trước mặt muội. Chi bằng muội đi trước một bước, gả luôn cho một người công thành danh toại, dù thế nào cũng là cùng hầu hạ một người với người ta."
Thẩm Mộ Yên nghe tiểu muội nhà mình bàn luận thì không biết phải phản bác thế nào, suy nghĩ hồi lâu nàng ta mới khẽ nói: "Đại gia nhà họ Tiết chẳng phải là Huyện lão gia sao, người ta cũng chỉ có một vị Đại nãi nãi trong nhà mà thôi." Thẩm Mộ Yên nói đến đây cũng thấy lời của mình không đủ thuyết phục.
Quả nhiên Thẩm tiểu muội chẳng hề nghĩ ngợi gì đã vặn lại: "Chuyện này là hi hữu thôi, không thể lấy đó làm mục tiêu đâu tỷ tỷ à. Sư gia của Huyện lão gia còn có đến ba di nương, người ta là không nạp thiếp nổi nữa đó thôi, còn không thì lâu lâu cũng đến mấy chỗ thanh lâu tìm mấy ả gái giang hồ phong lưu một lần. Tỷ tỷ, có phải tỷ sợ muội giành với tỷ không? Tỷ yên tâm đi, muội nhất định không tranh giành tình cảm với tỷ, hơn nữa muội vào được cửa nhà họ Tiết cũng là có ích cho tỷ. Sau này nếu muội hạ sinh nhi tử thì con của hai chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau, ấy mới gọi là huynh đệ thân thiết."
Thẩm Mộ Yên nhìn dáng vẻ quyết tâm của Thẩm tiểu muội thì thở hắt ra, nàng ta cất tiếng: "Trước cứ ở lại đã, việc này sau hẵng bàn đến. Thế nhưng vị Nhị nãi nãi này cũng không phải người dễ trêu vào, muội đừng quá ngông cuồng."
Bên này, Thẩm Mộ Yên khuyên nhủ tiểu muội như thế, nhưng đã quên không dặn Thẩm đại tẩu chớ có lanh chanh đi tìm Nhược Thủy. Sau khi Thẩm lão nương kéo Thẩm tẩu tử ra ngoài, Thẩm tẩu tử càng nghĩ càng thấy không cam lòng. Nhà mình chỉ là một tiệm vải nhỏ nhoi, chỗ sinh lời lớn nhất trong tiệm chính là mối làm ăn với Tiết gia này, mấy năm nay kiếm được nhiều tiền như vậy đều là nhờ vào đây cả. Nếu Tiết gia không mua vải của nhà mình nữa, vậy thì nhà mình nào có khác gì đám tiểu thương nhỏ lẻ.
Thẩm tẩu tử dừng chân, nhìn Thẩm lão nương nói: "Nương, không được, con phải đi tìm Nhị nãi nãi thương lượng một chút việc. Để Nhị nãi nãi tiếp tục mua vải nhà chúng ta!"
Thẩm lão nương hơi do dự: "Đúng là giá cả của tiệm nhà mình có hơi cao."
Thẩm tẩu tử nói với vẻ ăn chắc: "Không hề gì, trước khi đến con đã nghe ngóng rồi, vị Nhị nãi nãi này không phải người Đài Châu mà từ nơi khác đến. Hơn nữa gấm mây trong phủ Đài Châu này không nhiều, ta cứ nói là giá bằng này. Mấy người nhà có tiền bọn họ gặp mặt lần đầu không có hứng thú kỳ kèo tiền bạc đâu, người ta còn cho thế là dung tục."
Rốt cuộc Thẩm lão nương không chống cự lại được sự mê hoặc bèn nuốt nước miếng gật đầu. Thẩm tẩu tử cao hứng kéo Thẩm lão nương đi tìm Nhược Thủy.
Bên kia, Tiết Mnh Viễn và Nhược Thủy cũng vừa về đến phòng, Tiết Minh Viễn nhấp một ngụm trà, vừa cười vừa nói: "Bận rộn cả ngày hẳn nàng cũng mệt rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi thăm đám Hạo nhi một lát." Nhược Thủy vừa nghe thấy đi thăm bọn nhỏ, toan mở miệng nói nàng cũng đi thì đã thấy Tiết Minh Viễn nhanh chân như thỏ chạy biến. Nhược Thủy nhìn theo bóng lưng Tiết Minh Viễn lắc đầu, cũng may là biết đi thăm đám nhỏ đấy, không biết chắc còn tưởng là đi tìm tình nương ấy chứ.
Nhược Thủy thay áo ngoài thường ngày, vừa dọn xong nệm giường định dựa vào nghỉ ngơi một lát thì chợt nghe nói Thẩm tẩu tử muốn tìm mình. Nhược Thủy dặn Thanh Tố hỏi xem có chuyện gì, nếu không phải chuyện lớn thì nói nàng mệt mỏi, không gặp.
Thanh Tố bước đến đáp lời, sau lại mang về một tin tức khiến lòng người phấn chấn. Thẩm tẩu tử nói muốn cùng nàng bàn về chuyện mua vải mặc đổi mùa, nói là vì muốn mở rộng thêm mối tiêu thụ cho hàng nhà mình. Nhược Thủy đang mang tâm sự trong lòng, nay lại có người tự thân đến giải thích nghi hoặc thì còn gì tốt bằng. Nhược Thủy vừa cười vừa nói: "Mau cho Thẩm tẩu tử vào, ta đang lo trong nhà mãi mà vẫn chưa mua vải sang mùa đây."
Thanh Tố lạp tức đi ra ngoài đưa Thẩm tẩu tử và Thẩm lão nương mặt mày sáng rỡ vào.