iết Minh Viễn hăng hái chuẩn bị nghênh đón Trương Thụy Dương đến tệ xá, nhưng cũng không đến lượt y quản nhiều, bởi lẽ Chu đại nhân đã phái mấy người chuyên trách đến thu dọn, chuẩn bị hết thảy. Buổi tối hôm ấy, Tiết Minh Viễn nằm trên giường, thao thức không ngủ được, y nắm tay Nhược Thủy nói huyên thuyên đủ điều.
"Nương tử, hôm nay Chu đại nhân đã mang đến hai mươi loại trà, đều là thứ thượng phẩm cả, nàng nói xem ngày đầu tiên nên dùng loại nào đây? Đại hồng bào hay Hoàng Sơn mao phong?" Tiết Minh Viễn tự vấn.
Nhược Thủy nằm nghiêng bên cạnh, mỉm cười bảo: "Ngài ấy không thích uống trà đâu, ngài ấy tự thấy mình kém về mặt này, không phân biệt được trà ngon hay trà dở nên chỉ thích loại Thiết quan âm đơn giản."
Tiết Minh Viễn gật đầu nói thêm vào: "Nghe nói Trương nguyên soái thích uống rượu nên ta đã cố tình chuẩn bị vài loại, có Tảo tập tửu, Hồng mao tửu, Dương cao tửu, tất cả đều là rượu dùng tiến cống cả đấy. Vậy nên chọn loại nào?"
Nhược Thủy đáp: "Phụ thân của ngài ấy là quốc công gia, năm xưa khi chinh chiến Bắc Tống đã mang về không ít Thiêu đao tử, khi còn nhỏ ngài ấy từng uống thử một lần, từ dạo đó đã cảm thấy rượu ấy mới là thứ nam nhân nên uống." Tiết Minh Viễn ừ một tiếng, y nói: "Thiêu đao tử không dễ tìm, chỉ có mấy phường rượu lâu năm mới có."
Sau đó Tiết Minh Viễn suy nghĩ một lát rồi mới nói thêm: "Nàng nói xem liệu ta có cơ hội cùng nguyên soái đàm đạo về chuyện ngài ấy xông pha chiến trường không? Dù có cơ hội được nghe ngài ấy thuật lại một chút cũng tốt biết bao."
Nhược Thủy cười đáp: "Nhất định rồi, khi ngài ấy uống nhiều thường thích tìm người trò chuyện, chuyện gì cũng nói được hết, đến khi ấy chàng muốn chạy cũng không được."
Tiết Minh Viễn gật đầu, rồi đột nhiên y nhìn về phía Nhược Thủy thắc mắc: "Sao nàng lại biết nhiều chuyện như thế?"
Nhược Thủy vừa định nói mình và Trương Thụy Dương là chỗ quen biết, thì Tiết Minh Viễn như đã bừng tỉnh mà rằng: "Nàng xem ta kìa, vui vẻ quá nhất thời quên luôn chuyện nương tử là người đến từ kinh thành, chuyện về Trương nguyên soái hẳn là rất thịnh hành ở nơi ấy. Ôi chao, bắt nàng trò chuyện cùng ta đến khuya thế này rồi kia à, mau mau ngủ đi nào." Nói đoạn, y vỗ về lưng Nhược Thủy rồi nhắm mắt lại, Nhược Thủy cũng không biết nói gì hơn, đành xoay người nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Bận rộn vài ngày cuối cùng cũng chuẩn bị, thu xếp xong, hôm nay tuần phủ đại nhân dẫn theo chúng quan viên và các lão gia có tiếng tăm ra nghênh đón Trương Thụy Dương ở bến tàu. Từ phía trời lam biển biếc, bỗng đâu xuất hiện một đường màu đen, đường đen ấy ngày càng rõ ràng, hơn mười chiến thuyền đồng loạt rẽ nước tiến về phía trước. Chu đại nhân khẽ thông báo: "Đến rồi." Mọi người ai nấy đều lấy tinh thần, đứng thẳng trang nghiêm.
Trong số đó có chín chiếc thuyền chiến màu đen sậm với cột buồm cao ngất ngưởng, cây cột cao nhất nằm trên thuyền chính có treo một lá cờ lớn thêu chữ "Ung" màu vàng nổi bật trên nền đen. Trên boong thuyền đầy những binh sĩ đằng đằng sát khí, cách bến tàu một khoảng nhất định, từ chiến thuyền thả xuống rất nhiều mỏ neo. Sau đó mới từ từ lái tới, chắc chắn neo lại sát bến cảng, hai hàng binh sĩ dẫn đầu hạ thuyền, đứng thẳng hai bên. Kế đến, một nam tử vô cùng tuấn tú, màu da ngăm ngăm xuất hiện, thân vận chiến giáp nặng nề đen bóng, đứng trên boong thuyền quan sát bốn phía xung quanh, rồi mới bước từng bước chắc nịnh xuống khỏi chiến thuyền. Các binh sĩ đồng loạt chào theo quân lễ, vị này chính là Chinh tây Đại nguyên soái Trương Thụy Dương, hai mươi bảy tuổi.
Trên bờ, các vị quan viên vội quỳ xuống hành lễ, Trương Thụy Dương mỉm cười miễn lễ cho bọn họ. Quả là hậu duệ của quý tộc, của hoàng gia, bốn chữ "khí thế bức người" đúng là phải dùng để hình dung về vị nguyên soái này. Tuần phủ Giang Chiết tiến lên cung kính nói: "Hạ quan là tuần phủ Giang Chiết cùng với các quan thuộc tỉnh Giang Chiết đến thỉnh an đại nhân, nguyên soái dọc đường vất vả, cung thỉnh nguyên soái lên ngựa vào thành." Trương Thụy Dương xoay người linh hoạt leo lên lưng ngựa, hộ vệ thân cận áp giải quốc vương của Lữ Tống theo sát phía sau, mọi người kẻ thì giúp hắn lên người, người thì giữ giúp yên cương. Đoàn người tiến bước về phía thành Đài Châu.
Sau khi vào đến thành Đài Châu, dân chúng hai bên đường đều hân hoan nghênh đón, có người còn ôm con nhỏ ra đón chào. Các dịch trạm trên đường cũng được đổi mới, làm riêng cho quốc vương Lữ Tống, Chu đại nhân vừa cười vừa mời Trương Thụy Dương tham gia yến tiệc chào đón được tổ chức vào đêm nay. Trương Thụy Dương mỉm cười đáp: "Nhất định ta sẽ tham gia, nhưng trước hết phải để ta đến nhà đại nhân thay y phục cái đã."
Tuần phủ vội vàng đáp: "Đương nhiên đương nhiên, nguyên soái vất vả rồi. Để hạ quan đưa ngài sang bên ấy." Nói đoạn, tuần phủ đại nhân khẩn trương đưa Trương Thụy Dương và bốn người thủ hạ của y đến Tiết phủ. Tiết Minh Viễn đã đứng đợi ở cửa từ lâu, vừa nhìn thấy tuần phủ đại nhân dẫn đoàn người cưỡi ngựa, mặc chiến giáp đi đến, y đã vội vã chạy ra nghênh đón.
Lúc này Tiết Minh Hiên đã xuống ngựa, chạy chậm lên phía trước dẫn đường cho Trương Thụy Dương. Trương Thụy Dương thấy một vị nam tử dẫn theo hạ nhân bước đến cũng xuống ngựa. Tiết Minh Hiên cung kính nói: "Đại nhân, đây là tệ xá đơn sơ, thật xấu hổ."
Trương Thụy Dương tay cầm mã tiên, hào sảng phất một cái nói: "Ta đến nhà của đại nhân là khiến đại nhân thêm phiền toái, đại nhân không ngại là ta vui rồi."
Tuần phủ đại nhân cũng đã theo kịp, vừa cười vừa nói: "Đại nhân chăm lo cho bách tính, đúng là phúc của muôn dân." Thấy Trương Thụy Dương quan sát Tiết Minh Viễn, tuần phủ đại nhân bèn giới thiệu: "Minh Viễn, ngài mau đến bái kiến đại nhân. Đại nhân, đây là Tiết Minh Viễn, là đệ đệ của Tiết huyện lệnh."
Tiết Minh Viễn vội cung kính hành lễ, Trương nguyên soái quả nhiên là nhân trung long phượng, tướng mạo anh tuấn phi phàm. Lúc này, Trương Thụy Dương vẫn đang mỉm cười quan sát Tiết Minh Viễn, thì ra là hắn ta, nhìn thế nào cũng không có nét tuấn tú như bổn thiếu gia, hắn lại còn hơi béo, đúng là kỳ cục, có tên đàn ông nào lại trắng như thế chứ, thiếu gia ta đen cũng chẳng phải trời sinh. Trương Thụy Dương vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa cất tiếng ngoài mặt: "Không cần đa lễ, là ta đến quấy rầy các vị, xin hãy dẫn đường." Tiết Minh Viễn cười đáp: "Đại nhân, mời vào trong." Nói xong, đoàn người theo Tiết Minh Viễn vào Tiết phủ.
Tuần phủ và Chu đại nhân đều bận rộn chuẩn bị yến tiệc buổi tối nên cáo từ trước. Tiết Minh Viễn và Tiết Minh Hiên dẫn Trương Thụy Dương vào viện đã chuẩn bị sẵn, Trương Thụy Dương nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười: "Phiền đến các vị rồi, nhìn sơ cũng thấy hẳn các vị tốn rất nhiều công sức. Đột nhiên đến quấy rầy quý phủ, không biết liệu có tiện để ta gặp gỡ hai vị phu nhân hay không, nghe nói cả hai vị đều thông tuệ động lòng người, không biết liệu ta có vinh hạnh gặp cả bọn trẻ trong nhà không nhỉ?"
Đây đúng là chuyện vui không thể cầu, Tiết Minh Viễn cao hứng nói: "Đại nhân quá khách khí rồi, ngài đến tệ xá là vinh hạnh của chúng tôi, sao lại nói là quấy rầy chứ." Vừa nói mấy câu khách sáo, Tiết Minh Viễn vừa sai người gọi đại tẩu và Nhược Thủy đưa đám nhỏ đến.
Trương Thụy Dương vào trong đổi y phục, lúc quay ra thì mọi người đã đứng ngay ngắn trong đại sảnh. Trương Thụy Dương vừa cười vừa bảo: "Mời các vị ngồi, vốn ta là khách, để mọi người đứng thế này há chẳng phải là chim gáy chiếm tổ chim khách sao." Mọi người thấy từ chối không được mới ngồi xuống. Trước tiên Tiết Minh Hiên giới thiệu đại tẩu, đại tẩu đứng dậy hành lễ.
Sau đó Tiết Minh Viễn vừa cười vừa nói: "Đại nhân, đây là Diêu thị, thê tử của tại hạ."
Nhược Thủy đứng lên, nàng cười với Trương Thụy Dương rồi hành lễ. Mọi người còn đang kinh ngạc, Trương Thụy Dương đã cười bảo: "Muội muội khách khí với cả ta từ khi nào thế. Tiết huynh đệ không cần giới thiệu, ta và Nhược Thủy mới hai năm không gặp thôi, ta và muội ấy vốn thân thiết từ nhỏ."
Tiết Minh Viễn vô cùng ngạc nhiên, y hết nhìn Nhược Thủy, lại nhìn sang Trương Thụy Dương, hai người thì vui vẻ cười xòa. Tiết Minh Viễn hỏi Nhược Thủy: "Nương tử, nàng quen biết Trương đại nhân sao?" Nhược Thủy cười đáp: "Hôm qua thiếp đã định nói với phu quân chuyện này, nhưng phu quân quá mệt mỏi nên vẫn chưa kịp mở lời."
Tiết Minh Hiên nói: "Đúng là trùng hợp, nguyên soái đến tệ xá vừa hay lại quen biết đệ muội, Tiết gia và đại nhân hẳn là có duyên phận."
Trương Thụy Dương gật đầu đáp: "Phải, rất có duyên." Không nói nhiều thêm, Trương Thụy Dương tặng cho mấy đứa bé vài món quà nhỏ. Kế đó lập tức bị Chu đại nhân đến vời đi dự yến tiệc. Trước khi đi, Trương Thụy Dương nói với Nhược Thủy: "Ta và Nhược Thủy đã vài năm không gặp, khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa. Ta đi trước."
Trương Thụy Dương đi rồi, Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy về phòng. Trên đường đi, Tiết Minh Viễn không hỏi han gì, thế nhưng bọn nhỏ lại không nhịn được sự tò mò. Tiết Hạo hỏi Nhược Thủy: "Mẫu thân, người ban nãy là đại tướng quân đánh thắng trận trở về sao?"
Nhược Thủy cười bảo: "Thúc ấy đúng là đánh thắng trận, nhưng không phải đại tướng quân mà là đại nguyên soái, chính là người chỉ huy đại tướng quân đấy."
Tiết Hạo "ồ" lên một tiếng rồi nói bằng giọng kính nể: "Vậy là thúc ấy rất lợi hại sao. Thúc ấy biết mẫu thân, sao mẫu thân cũng biết thúc ấy vậy ạ?"
Nhược Thủy cười nói: "Bởi vì nhà mẫu thân ở kinh thành quen biết với nhà thúc ấy, giống như Hạo nhi quen biết Thôn nhi nhà họ Vương bên cạnh, từ nhỏ đã chơi với nhau sao lại không biết nhau chứ? Hơn nữa mẫu thân còn có một ca ca song sinh, tình cảm giữa Trương đại nhân và ca ca của mẫu thân rất tốt, khi bọn họ ra ngoài chơi cũng thường dẫn mẫu thân theo cùng, vì thế cho nên rất thân thiết với nhau."
Tiết Hạo gật gù nói: "Mẫu thân có ca ca nha, con cũng muốn có muội muội, Thôn nhi có muội muội đó. Thôn nhi bảo có muội muội chơi rất vui, hù một cái sẽ khóc ngay." Nhược Thủy cười ha ha, con trai khi còn nhỏ đều bướng bỉnh như thế, thấy muội muội mình khóc lớn thì nghĩ là chơi vui lắm. Đưa các con về phòng xong, Nhược Thủy đến chính phòng cùng Tiết Minh Viễn.
Nhược Thủy rót trà cho Tiết Minh Viễn, nàng vừa cười vừa hỏi: "Phu quân có chuyện gì muốn hỏi thiếp sao?"
Tiết Minh Viễn gật đầu, y nhìn Nhược Thủy rồi bình tĩnh hỏi: "Phụ thân của Trương nguyên soái là Quốc công gia, mẫu thân là tôn thất quận chúa, mặc dù ta chưa từng đến kinh thành, thế nhưng xung quanh phủ Quốc công không phải nơi người bình thường có thể đến. Nương tử và nguyên soái quen biết nhau, nhà mẹ nương tử nhất định không phải nhà bình thường. Chuyện này..."
Tiết Minh Viễn nhìn vẻ mặt mỉm cười của Nhược Thủy, bất chợt y cảm thấy hối hận. Hỏi gì mà hỏi chứ, chẳng phải mình đã nói sẽ không hỏi nàng về chuyện đau lòng ấy sao, nếu Nhược Thủy có thân thế hiển hách thì khi đó đã chẳng phải gả cho mình. Nội tâm Tiết Minh Viễn rất mẫu thuẫn, y vừa muốn biết về thân thế của Nhược Thủy, mặt khác y cũng đã biết năm xưa Nhược Thủy bị tổn thương, hơn nữa lúc đó Chu phu nhân đã nói rõ là nữ nhi nhà họ Diêu, lấy cũng đã lấy, hỏi đi hỏi lại có ích gì chứ.
Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn hơi do dự bèn chủ động lên tiếng: "Cha thiếp chính là thái phó đương triều Diêu Văn Viễn - Diêu thái phó. Thiếp chính là con gái dòng chính của Diêu gia." Tiết Minh Viễn há hốc mồm, mẫu thân của con mình lại là nữ nhi của Diêu thái phó, phu nhân của mình rốt cuộc là người thế nào đây?
Tiết Minh Viễn cố gắng tự trấn an, cũng không phải không có khả năng, chắc là thứ nữ, còn không thì là ngoại thất nữ, cũng có thể lắm. Thế nhưng thứ nữ của Diêu thái phó mà gả cho mình cũng đủ kỳ lạ. Tiết Minh Viễn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trước đây Chu phu nhân có nói nàng vốn có hôn ước, thế nhưng người ta vì vết thương của nàng mà hồi hôn, chuyện này là thật sao?" Nhược Thủy gật đầu.
Tiết Minh Viễn nói: "Trước đây Chu phu nhân chỉ nói rất mập mờ, có phải vì chuyện này có liên quan đến chốn quan trường, hôn sự của nàng có liên quan phức tạp đến chính trị?" Nhược Thủy lại gật đầu. Tiết Minh Viễn lập tức thấy thoải mái hẳn, tự mình hỏi ra mới thấy suy đoán trước đây đều không sai, ngoại trừ việc đánh giá hơi thấp về thân thế của phụ thân Nhược Thủy. Nhược Thủy quả thật không được yêu thương, vì hôn sự không thành mà bị người nhà gả đến nơi xa.
Cuối cùng Tiết Minh Viên còn hỏi Nhược Thủy một chuyện, "Nương tử, chuyện này... Người trước đây có hôn ước với nàng có phải là Trương Thụy Dương - Trương nguyên soái không?" Lúc này đến lượt Nhược Thủy giật mình, Nhược Thủy tròn mắt nhìn Tiết Minh Viễn, ai lại muốn gả cho Trương Thụy Dương quái vật kia chứ?!