Chu Phong Thanh nhìn khung cảnh đang lướt qua ngoài cửa sổ.
Đầu óc đang suy nghĩ nên chơi với bé cưng như thế nào đây.
Phó Phong Niên thì thấy Chu Phong Thanh giống một tên tội phạm thái.
Trên người Lệ Hương Hương bị gắn chíp định vị, máy tính hiển thị ở vùng ngoại ô, sao cô không biết chân cô ta dài thế nhỉ, chạy ra tận đấy.
Lệ Hương Hương đang quấn chiếc khăn rách không biết vớ được ở chỗ nào, cũng đủ che chỗ không nên thấy, tóc tai bù xù, ai mà đụng phải nhất định sẽ chạy mất dép.
Lệ Hương Hương lê từng bước, không rõ phương hướng.
Bỗng bên cạnh cô ta xuất hiện chiếc xe màu đen, Lệ Hương Hương theo bản năng nhìn lên.
Một cô gái nhỏ nhắn bước xuống, một thân quần áo sạch sẽ, nhất là gương mặt kia, vứt giữa đám đông chính là hạc giữa bầy gà.
Ánh mắt cô ta thay đổi, càng ngày trở nên đỏ rực.
Nội tâm điên cuồng gào thét.
Giết nó, giết nó đi !
Tất cả đều do nó, chỉ cần nó chết mọi thứ sẽ quay về ban đầu.
Trước khi cô ta động thủ, Phó Phong Niên đã giữ chặt người lại.
Xung quanh vắng vẻ toàn là cây cối, không có ngưòi dân, cũng không có camera, thích hợp làm chuyện xấu.
Chu Phong Thanh không muốn động thủ liền ra lệnh cho Phó Phong Niên.
Lệ Hương Hương một thân đầy máu, nhất là gương mặt kia, ngưòi không ra người quỷ không ra quỷ.
Chu Phong Thanh nhìn người bê bết máu dưới chân, cô nắm lấy tóc cô ta, bắt cô ta ngẩng đầu lên giọng nói như gần như xa vang lên, cô nở nụ cười quỷ dị.
" Tao đã nói mày đừng đụng tới tao rồi, thế mà mày không thèm nghe "
Lệ Hương Hương đang bị nhấn chìm trong nỗi đau thể xác, làm sao khống chế được bản thân mình, trước mắt là gương mặt mà cô ta luôn ghen tị, phải hủy hoại nó, ý nghĩ thôi thúc Lệ Hương Hương, cô ta lao lên như một con chó điên, muốn túm lấy cô, nhưng sao có thể đúng như ý muốn của cô ta được.
Chu Phong Thanh dùng lực tinh thần áp chế cô ta xuống, cơ thể Lệ Hương Hương cứng đơ, không thể cử động theo ý muốn được.
Đầu Chu Phong Thanh hơi căng ra.
" Aaaaaaaa" Cơ thể Lệ Hương Hương giống như bị kéo căng, chỉ cần thêm chút nữa là đứt tay chân ra.
Cô ta đau đớn ngất đi.
Chu Phong Thanh thả lỏng người, ra hiệu Phó Phong Niên rời đi.
Chu Phong Thanh đi đến một quán trà tư nhân, thả Phó Phong Niên thích làm gì thì làm.
Cô ngồi trong phòng riêng của quán trà, giống như đang chờ đợi ai đó, cô thản nhiên nhấp một ngụm trà trắng, hương vị thanh, còn có chút chát, hương thơm quấn quanh đầu mũi, cuối cùng còn vương lại vị ngọt trong khoang miệng.
Cánh cửa phòng trà mở ra, cô gái phục vụ mặc trang phục truyền thống, đúng lễ nghĩa cúi chào cô rồi đưa tay ra làm dấu mời người đứng sau vào trong.
Người bước vào là một anh chàng nho nhã, đeo thêm chiếc kính màu vàng trắng, tôn lên khí chất của một ngưòi đọc sách.
Chu Phong Thanh nhìn kỹ mới thấy, đây không phải là vị đại thiếu gia nhà họ Lục sao.
" Lục Nhất Quang ? " Chu Phong Thanh cũng khá kinh ngạc, tên ăn chơi trác táng trong kí ức của nguyên chủ, cùng với giáo viên tiểu A hay đùa cợt lại là người tri thức, ôn tồn, lễ độ trước mặt đây sao.
" Em gái Chu, đừng xa cách thế chứ, cơ mà em cũng giỏi tạo ra kinh hỉ nhỉ " kinh hồn khiếp đản thì đúng hơn.
Lục Nhất Quang lễ độ chào hỏi, rồi ngồi xuống, chén trà vừa mới được đưa lên, đang tỏa ra khói nóng.
Hai người nhìn nhau, không gian tĩnh lặng, hai ánh mắt không kiêng dè gì dò xét đối phương.
Em gái Chu xinh đẹp, yêu kiều, lại là người mang biệt danh Lôi Phong làm mưa làm gió trên hệ thống tin tức của chợ đen cả tháng nay.
Không biết Chu Nhất Phi có biết, em gái bảo bối của anh ta mở miệng là chữ ngoan đóng miệng cũng là chữ ngoan, lại hung dữ như thế này không.
Thấy là người quen, Lục Nhất Quang cũng lười giả vờ, bắt đầu trêu trọc.
" Sao em đóng giả làm Lôi Phong thế, giới tính cũng không giống "
Chu Phong Thanh liếc nhìn anh điềm đạm trả lời : " Tại sao không ? Giống nội tâm là được " Câu trả lời thản nhiên của Chu Phong Thanh khiến Lục Nhất Quang sặc nước, à không, là sặc trà, giống cái con khỉ khô ấy.
Chu Phong Thanh như không để tâm, đưa tay lên uống một ngụm nhỏ.
" Vào việc đi "
" Danh sách đó, anh muốn mua đứt "
" Anh Lục, anh ích kỷ thế cơ à " lộ vẻ ngứa đòn muốn trêu chọc.
Đầu anh ta văng tục một tiếng, trên hệ thống này nếu không mua bản quyền thì người bán có thể bán nhưng người khác, vậy thì ai thắng ai thua còn phải đua tốc độ nữa cơ.
Lục Nhất Quang tự tin, anh ta chắc chắn là người sớm nhất biết danh sách kia ở trong tay Chu Phong Thanh.
" Có vẻ anh phải cạnh tranh rồi, anh Lục "
Vừa dứt lời cửa phòng mở ra, một người đàn ông đeo kính râm bước vào, gật đầu chào hỏi.
Lục Nhất Quang cũng đánh giá người này, đơn hàng lần này của anh ta có vẻ khó khăn rồi.
" Gọi Chu tiểu thư là được rồi "
" Chu tiểu thư, hân hạnh được gặp " Thân hình cao gầy của anh ta cùng với sườn mặt góc cạnh, cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt, khiến người ta xàng thêm tò mò..