Yên Chi ngẩn người ra, chớp mắt suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào hết.
Bệ hạ nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, liền giúp giải vây:
- Hoàng hậu đừng hỏi vậy, con bé ngại.
- Vâng, bệ hạ nói phải, là phu tế thiếu tinh ý.
- À, chuyện hội trại của con, lúc thượng triều trẫm đã thông báo với các quan lại rồi.
Bảy ngày sau tổ chức, con thấy thế nào?
- Tiểu nữ tạ ơn bệ hạ.
Yên Chi nghe xong liền hớn hở.
Nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần biến đi đâu mất.
Cùng nhau ăn uống, nói chuyện hăng say với bệ hạ và các vị phi tần một hồi, tự nhiên nhận ra họ giống với các thầy cô giáo trường cấp ba cũ của cô quá.
Sau khi ăn uống no say, Yên Chi vác cái bụng no căng của mình đi ra ngoài rồi thoải mái khoác tay lên vai Mặc Uyên và Đình Uyển.
- Đi thôi! Chúng ta trở về phủ chuẩn bị lều trại nào!
- Lều trại gì ạ? Mà tiểu thư không nên hành động như vậy trước cửa thiện phòng của bệ hạ đâu ạ.
- Mặc Uyên lên tiếng.
- Ò.
- Cô bối rối để tay xuống rồi đưa ra đằng sau nắm chặt lại.
- Chúng ta hồi phủ thôi.
À mà để A Manh và Hoàng Ân ngồi trên xe đi.
Ta muốn cưỡi ngựa chung với hai người.
- Tiểu thư biết cưỡi ngựa sao ạ? - Đình Uyển hỏi.
- Không biết.
Nhưng hai người chỉ ta là được.
Cô bước đi trước, vẻ mặt đầy ngại ngùng, không dám ngoảnh đầu lại nhìn ai cả.
A Manh và Hoàng Ân có vẻ không để ý chuyện đó nên vẫn cư xử với cô như bình thường.
Còn Yên Chi, cứ nghĩ đến lại muốn hét lên rồi tát mình mấy cái.
Người ta là con gái đấy, sao cô có thể làm thế chứ? Sờ ngực thì thôi đi, đằng này còn...!còn...!còn lếu lều cả đầu ti đẹp đẽ ấy.
Nghĩ đến đây, Yên Chi liền ôm mặt chạy đi thật nhanh về trước.
Dù cho xe ngựa vẫn chưa chuẩn bị xong.
- Tiểu thư ơi! Người đừng chạy mà! Tiểu nhân còn chưa bảo A Manh và Hoàng Ân về nữa! - Đình Uyển hét lên.
Đúng là một mớ lộn xộn mà.
Bảo hai người họ đi xe riêng được không? À, bốn người đi chung xe luôn đi.
Yên Chi tự dưng chỉ muốn đi một mình thôi.
- Bảo hai người họ đi xe sau được không? Ta nghĩ lại rồi!
- Tiểu thư, đây vẫn đang ở hoàng cung đấy ạ!
- Chết tiệt! Tất cả đều tại mình!
Bọn họ cứ thế chạy thẳng ra đến cổng lớn của hoàng cung.
Yên Chi mệt quá cuối cùng cũng chịu dừng lại thở hổn hển.
Cô đau đớn ôm bụng mình rồi tự trách mắng bản thân:
- Ôi trời ạ! Con hâm này! Quên mất là mới ăn no xong...!A...!
Lúc này hai anh em nhà họ Trần mới chạy đến chỗ cô.
Dáng người thì thấp bé nhỏ nhắn mà Yên Chi chạy nhanh phết.
Thấy Yên Chi cau có mặt mày, hai người họ liền đi đến xem xét.
.
- Tiểu thư mới ăn xong không nên chạy như vậy.
- Mặc Uyên đỡ cô ngồi xuống.
- Tại vì...!ta sợ chạm mặt hai người họ.
Ây da...!Bảo họ đi xe sau về phủ được không? Ta...!mệt quá.
- Được, được ạ! Tiểu thư hít thở sâu nào!
- Đau...
- Đau sao ạ? Để tiểu nhân xoa bụng cho người.
- Xe ngựa bệ hạ chuẩn bị đã đến rồi.
Chúng ta lên xe rồi xoa bóp sau, ở đây không tiện.
- Đình Uyển lo lắng thúc giục.
- Để huynh bế tiểu thư lên vậy.
Mặc Uyên bế Yên Chi lên xe, Đình Uyển cũng lên theo.
Tên thị vệ khác cưỡi ngựa chạy đi.
Ba người, hai nam một nữ ở cùng một chiếc cỗ xe ngựa, đúng là chẳng ra thể thống gì mà.
Nhưng cả ba đều không quan tâm đến việc đó, hai huynh đệ họ chỉ lo xoa xoa bụng cho tiểu thư, mong người nhanh hết đau.
Còn Yên Chi, vốn dĩ là người hiện đại, giúp người là việc hiển nhiên, đâu cần phân biệt nam nữ làm gì.
Nhưng đi được nửa đường, cô cũng hết bị tức bụng.
Lúc này, Yên Chi nhìn hai anh em họ mới nhận ra tình huống bây giờ có chút không ổn.
- Phụ thân ta sẽ không nói gì nếu cả ba chúng ta cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa chứ?
Giờ, Mặc Uyên mới nhìn Đình Uyển đầy lo lắng.
- Tiểu nhân nghĩ...!thừa tướng nhất định sẽ nói.
- Đình Uyển thật thà lên tiếng.
- Tiểu thư đừng lo lắng quá ạ.
Chúng ta giải thích là được mà.
- Mặc Uyên mỉm cười nắm lấy tay cô mà trấn an.
- Huynh nghĩ ta nên giải thích thế nào? Ở đây cũng là nam nữ thụ thụ bất tương thân mà.
Đừng bảo là...!
Ánh mắt Mặc Uyên nhìn cô đầy trông đợi làm sao.
Yên Chi chợt hiểu, cô bất giác rút tay lại rồi bối rối né tránh ánh mắt từ hai người họ.
Là lỗi của cô, là do cô đã lỡ miệng bảo sau này sẽ nạp họ làm thiếp.
Tại lúc ấy vừa mới sống dậy, môi trường mới, còn gặp được hai anh đẹp trai, ai mà chả muốn hốt càng nhanh càng tốt.
Nghĩ lại lúc mới gặp, cô đã ngáo ngơ điên khùng đến mức nào chứ.
Thật mất mặt mà.
Còn bảo họ lại ngồi cùng mình rồi khoác vai thử cảm giác ôm trai đẹp là như nào.
Nghĩ lại xong chỉ muốn đào lỗ chui xuống thôi.
- Tiểu thư sao thế ạ? - Mặc Uyên buồn bã hỏi.
- Xin lỗi hai người...!Ta nghĩ hai người nên tìm các cô nương giàu có xinh đẹp khác.
Bọn họ có thể cho hai người cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mấy lời trước đây cứ quên đi.
Nhìn vẻ mặt họ sau khi nghe xong câu này của cô, thật sự không ổn chút nào.
Hoàn toàn không ổn.
Hai mắt Mặc Uyên đỏ hoe từ bao giờ, còn Đình Uyển thì đẫm lệ, nước mắt đã trượt dài trên má cậu.
- Ê này...!Ta...!Đừng khóc mà!
- Là do tiểu nhân tự ảo tưởng, mơ mộng hão huyền được trèo cao.
Tiểu nhân có tội! - Mặc Uyên cúi đầu.
- Tiểu nhân...!- Đình Uyển nói không nên lời.
Yên Chi hoảng loạn.
Cô không biết cách dỗ dành nam nhân ở thế giới này đâu.
Nhìn họ đau lòng như vậy, còn thêm sắp về phủ rồi, cô đang nghĩ có nên nói dối để an ủi họ không..