- Ta nói hơi nhiều rồi.
Huynh cùng ta vào trong ăn cơm chiều đi.
Đưa ông đến đây luôn.
- Tiểu thư cứ ăn đi ạ.
Ông và tiểu nhân đều chưa đói.
- Thế để ta đem cơm đến cho ông cũng được.
- Sao dám phiền đến người ạ! - Thừa Lãng hoảng.
- Không phiền đâu.
Ta và huynh cùng ăn cơm với ông nào.
Yên Chi nắm lấy tay cậu kéo đi giữa ban ngày ban mặt.
Cảnh này vô tình bị rất nhiều người nhìn thấy.
Đặc biệt là Mặc Uyên và Đình Uyển.
Họ không cam tâm khi tiểu thư sủng ái một tên nam nhân mới đến kia.
Yên Chi bắt gặp vài nô tài khác trong phủ liền dặn dò họ mang cơm đến phòng của Thừa Lãng và ông cậu.
Cô chẳng hề biết hành động này của mình khiến cả phủ một phen nháo nhào.
Thừa Lãng bị cô nắm tay kéo đi đến đỏ cả mặt.
Họ dừng trước cửa phòng của ông, lúc này, Yên Chi mới chịu buông tay cậu ra rồi quay sang hỏi:
- Họ đem cơm đến chưa nhỉ? Mà sao mặt huynh đỏ quá vậy? Cảm nắng sao?
- Tiểu nhân...!- Thừa Lãng ấp a ấp úng.
- Đừng bảo là huynh đang ngại vì bị ta nắm tay nha? - Cô bình thản hỏi.
- Tiểu nhân...!Tiểu nhân...!- Thừa Lãng xua tay, hai má ngày càng đỏ hơn vì ngại.
Yên Chi bật cười.
Cô khoanh tay lại rồi nhẹ giọng nói:
- Ta là người thoải mái.
Ta không có quá phân biệt nam nữ.
Ai chơi được với ta thì đều sẽ là bạn ta thôi.
Bạn bè nắm tay nhau chút cũng không sao.
Huynh cứ xem ta như một thằng đàn ông là được rồi.
Vài câu nói vu vơ của cô lại khiến Thừa Lãng phải dở khóc dở cười.
Làm sao cậu có thể xem một nữ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời, ba vòng đẫy đà này là nam nhân được.
- Tiểu nhân không dám...!
- Huynh còn nhát hơn Mặc Uyên nữa.
Mặc Uyên ít ra thì...!- Cô bất chợt tự ngắt lời mình.
Đâu thể nói Mặc Uyên ít ra còn dũng cảm ôm cô.
- E hèm.
Người xưa ngay cả nắm tay thôi cũng đủ ngại rồi.
- Yên Chi nói thầm.
Cô cười tươi rồi lại tiếp tục kéo tay Thừa Lãng vào phòng ăn cơm cùng mình.
Chủ yếu là cô muốn ăn cơm với ông để bù đắp đi nỗi sợ trong quá khứ thôi.
- Nào nào, đi thôi.
- Tiểu thư à!
...
Cơm nước đã dọn ra sẵn, Yên Chi thoải mái ngồi cùng hai nam nhân.
Ông của Thừa Lãng cũng có vẻ rất hoà đồng.
Dù tay ông đã yếu đi khó di chuyển như những người trẻ nhưng vẫn cố gấp thức ăn vào trong bát cho cô.
Hoá ra tình cảm ông cháu là thế này sao.
Yên Chi cảm nhận được ấm áp liền gấp miếng thịt mềm vào bát ông.
- Ông cũng ăn nhiều vào ạ.
- Cảm tạ tiểu thư đã không chê mà ngồi cùng tiểu nhân.
- Đâu có gì đâu.
- Cháu nội.
- Ông chỉ vào Thừa Lãng.
- Vâng.
- Thừa Lãng mỉm cười.
- Cháu dâu.
- Ông tiếp tục chỉ vào Yên Chi rồi cười vui vẻ.
Cô cười gượng gạo, còn Thừa Lãng thì hoảng hốt vội vã đặt bát cơm xuống mà cúi đầu xin lỗi.
- Tiểu thư mong người thứ tội! Ông tiểu nhân thần trí không được ổn định nên...!
- Không sao không sao! Chắc ông muốn một đứa cháu dâu thôi.
Huynh đã có đối tượng là ai chưa?
- Tiểu nhân nghèo khổ như vậy, chỉ có thể đi làm thiếp người ta thôi ạ.
Nào dám mơ tưởng đến người nào.
- Nghĩ như vậy đâu có đúng.
Huynh vẫn có thể tìm một người chung thủy với huynh mà.
Thừa Lãng im lặng, ánh mắt đầy thiện cảm nhìn cô.
Yên Chi không nhận ra điều đó mà cứ tiếp tục nói:
- Nếu huynh có đối tượng rồi, ta có thể giúp huynh.
- Tiểu thư đã làm quá nhiều cho tiểu nhân rồi ạ.
Tiểu nhân không xứng với mấy điều đó.
- Xứng hay không xứng cái gì? Nhà ta cũng hơi dư tiền, chẳng biết đổ tiền vào đâu để bớt giàu.
Nên huynh có gì cứ nói ta.
- Tiểu nhân...!
- Thôi được rồi, ăn tiếp đi.
À mà huynh từ đâu đến vậy?
Thừa Lãng bỗng dưng khựng lại, như có điều gì đó khó nói.
Hai mắt cứ đăm đăm nhìn đi chỗ khác, miệng mấp máy nói lắp bắp.
- Dạ...!Trước đây tiểu nhân sống ở một ngôi làng khá xa kinh thành.
Được người khác gọi là làng...!"Ăn Mày"...!Nơi đó hạn hán mất mùa, người dân nằm chết đầy đường.
Tiểu nhân phải cố xoay sở để đưa ông mình chuyển đi nơi khác sống.
- Ra là vậy.
Huynh cứ ở đây đi.
Vui vẻ lên.
- Vâng.
Cô bất chợt nhớ đến Mặc Uyên cùng Đình Uyển.
Bọn họ cũng đến từ một vùng quê cách xa kinh đô phồn hoa này.
Dù tác giả không ghi rõ xuất thân cụ thể là ở đâu, nhưng cô cũng biết mang máng là vậy.
Vì Hồ Tiểu Điệp là nhân vật chính nên tác giả chủ yếu xoay quanh câu chuyện này về cuộc đời nàng ta thôi.
Còn quá khứ, xuất thân của nhiều nhân vật phụ, khá mơ hồ và đều không rõ ràng.
Dù sao đây cũng là kiểu truyện giải trí, đọc để thỏa mãn con mắt thôi.
Đặc biệt là mấy cảnh nóng giường chiếu ấy.
Thật đồi trụy! Bởi vậy truyện này mới được đăng lên trong mấy web đen.
Nhưng ít ra cũng không biến thái đến mức tác giả cho nữ chính chơi threesome, foursome gì đó.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Yên Chi không ở lại lâu, chỉ ở đó ăn cơm xong thì liền chào hai người họ rồi rời đi.
Yên Chi vừa đi vừa nghĩ, truyện này không có drama gì, cũng không có phản diện.
Nhưng giờ cô trùng sinh nhập vào nữ chính như vậy chả biết có làm cho cốt truyện bị đảo lộn không nữa..