Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đứa con trai ngoan của Tần Mai Tuyết chính là bảy tấc của bà ấy.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trai mình, tôi đã thực sự ngạc nhiên trước vẻ ngoài của nó.
Nó là một nghệ sĩ piano tài năng đã nổi tiếng quốc tế từ tuổi mười tám, tôi nghe nói nó sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc vào năm sau.
Một thiên tài như vậy truyền thông sao có thể không tìm cách đào bới thân phận và bối cạnh của nó.
Có vẻ như Tần Mai Tuyết không muốn người khác biết con trai mình là đứa con ngoài giá thú.
Tần Vũ ngồi trước đàn piano trông giống như hoàng tử bước ra từ manga Nhật Bản vậy.
"Sau khi nghe anh ấy chơi piano, em đã nhận ra sự khác biệt giữa ngừoi thường và thiên tài." Tô Nhan say mê nói, "Ngay cả khi em luyện tập thêm một trăm năm nữa, em vẫn không thể sánh bằng một ngón tay của cậu ấy."
Tôi chống cằm, ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan của Tần Vũ, hỏi Tô Nhan: “Sao, em ưng nó rồi hả?"
Tô Nhan mặt đỏ lên, "Lâm Lâm, thật xin lỗi chị, chuyện này em không làm được đâu. Nhìn thấy cậu ấy em liền đỏ mặt, làm sao có thể dụ dỗ cậu ấy được chứ. Hôm nay Tần Chiêu Nghiệp thật sự nhìn không nổi nữa mới đem cậu ấy trói lại đây."
“Em thật có tiền đồ ghê cơ:)” Tôi cũng không trông cậy vào Tô Nhan có thể giải quyết được vấn đề này, dù sao tên Tần Vũ đó cũng có một bộ dáng vô cùng hoạ thuỷ.
Ban đầu tôi vốn trông cậy vào một chiêu mỹ nhân kế, để Tô Nhan hạ gục Tần Vũ, thuận tiện uy hiếp Tần Mai Tuyết.
Cuối cùng, vẫn là Tần Chiêu Nghiệp ra tay.
Tần Vũ đánh đàn xong, quay đầu lại nhìn tôi.
“Đợi lát nữa có người gọi đến, kêu cậu khóc cậu liền khóc, nghe hiểu không?” Tôi đi tới, cười vỗ vỗ tay Tần Vũ, “Không nghe lời thì đôi tay này xem như phế.”
Tần Vũ ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến không tưởng.
Nó ôm lấy cánh tay của mình, cười nhẹ: "Chị không phải chỉ muốn hợp tác với mẹ tôi cho Tô Bồi An một trận sao? Cần gì phải vòng vo như vậy."
Tần Vũ tự mình rút ra một điếu thuốc, hút một hơi, dựa vào đàn nói: "Chỉ cần tôi mở miệng, mẹ tôi cái gì cũng đồng ý."
Tần Vũ thở ra những vòng khói, trong nháy mắt tựa như một thiên thần sa đoạ thành ác ma.
Tôi giựt lấy điếu thuốc của nó, hỏi: "Điều kiện thế nào?"
"Để cô ấy chơi với tôi vài ngày." Tần Vũ nhìn Tô Nhan cười nói.
"Đừng có nói linh tinh!” Tôi bổ một phát vào cổ nó.
Không ngờ tên tiểu tử Tần Vũ này căn bản không ra bài theo lẽ thường!
Tần Mai Tuyết vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Tần Vũ, bà ta đã hét vào mặt tôi: "Cô thực sự đã bắt cóc con trai tôi! Cô còn trẻ mà lại ác độc như vậy, tôi phải báo cảnh sát tống cô vào tù!"
Tôi chưa kịp nói gì, Tần Vũ đã lấy ra một con dao nhỏ nhắm vào cổ của mình, lạnh lùng nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn con sống thì chỉ cần nghe lời Lâm Sam, giúp cô ta tống Tô Bồi An vào tù. Nếu không hôm nay con liền nằm xuống ở đây."
"Tiểu Vũ!" Tần Mai Tuyết nước mắt giàn giụa nói: "Mẹ vất vả như vậy là vì ai? Tại sao con luôn không hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ, còn muốn tra tấn mẹ như vậy?"
Tôi phát hiện một vết sẹo dài dưới đồng hồ đeo tay của Tần Vũ, trông giống như cậu ấy đã từng tự sát.
Lại nhìn dáng vẻ của Tần Mai Tuyết, tôi bối rối, hai mẹ con nhà này ở nhà cũng thường diễn đi diễn lại màn này sao.
Tần Vũ chậm rãi rạch cổ, vui vẻ cười nói: "Mẹ, nếu rạch sâu hơn một chút, tuần sau con có thể sẽ không tham gia họp báo được. Đến lúc đó, mẹ với tư cách là quản lý, xem xem mẹ có thể giải thích thế nào với giới truyền thông?".”
“Cái đồ này!” Tôi đá con dao ra khỏi tay Tần Vũ.
Tô Nhan ở một bên chạy tới, lập tức giấu con dao đi, cảnh giác nhìn Tần Vũ, tựa hồ sợ hắn đoạt lại con dao.
"Tần Mỹ Tuyết, tôi không giỡn với bà nữa." Tôi thẳng thắn nói: "Chỉ sợ dù con của bà không bị điên rồi, tôi cũng có một vạn cách đem tay nó huỷ đi. Điều tôi muốn rất đơn giản, đem Tô Bồi An ra thế. Bà theo ông ta nhiều năm như vậy, tôi không tin trong tay bà không có thóp của ông ấy. Bà muốn gả cho cha tôi, đơn giản chỉ vì muốn Tần Vũ có một thân phận danh chính ngôn thuận. Chỉ cần bà phối hợp với tôi, tôi liền để Tần gia thả tiếng gió ra ngoài nói Tần Vũ chính là người của Tần gia. Cái thân phận này so với thân phận con riêng của Tô Bồi An đáng giá hơn biết bao nhiêu lần."
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô?" Tần Mai Tuyết lau nước mắt nhìn tôi một cách phòng bị.
Tần Vũ chỉ vào cửa sổ nói: "Mẹ, nếu mẹ không đồng ý với cô ấy, con sẽ nhảy lầu."
“Đồ , câm miệng!” Tôi đá vào mông Tần Vũ, cau mày nhìn nó, "Bị bệnh bao lâu rồi?"
Tần Vũ sờ vết sẹo trên tay, cười gợi đòn: "Chị, nhãn lực thật tốt nha."
Tôi không nói gì, tôi từng thấy một người rất giống Tần Vũ.
Không khống chế được cảm xúc, lúc vui lúc buồn.
Sau đó... Sau đó, người chị đó đã nhảy lầu.
Mẹ của chị ấy còn mắng, chết rồi thật thanh tịnh, tránh khỏi suốt ngày giả ngây giả dại, gặp bác sĩ tâm lý phí tiền.
"Những gì Lâm Sam nói chính là ý của tôi." Tần Chiêu Nghiệp ra khỏi phòng, ôm vai tôi nói với Tần Mai Tuyết, "Chỉ cần bà giúp cô ấy đưa Tô Bồi An vào tù, tôi sẽ chống lưng cho Tần Vũ."
"Thêm một điều kiện." Tần Mai Tuyết suy nghĩ một chút và nói một cách quyết đoán, "Cậu cho Tiểu Vũ thêm % cổ phần, tôi cam kết sẽ đưa Tô Bồi An vào tù."
Tôi nhìn dáng vẻ kiên quyết của bà ấy, trong lòng vui vẻ: “Cô làm tình nhân nhiều năm như vậy, một chút cũng không yêu Tô Bồi An sao?”
“Chỉ là một người đàn ông mà thôi.” Tần Mai Tuyết vén tóc cô, chỉnh lại lớp trang điểm, bình tĩnh nói: “Nếu không phải ông ấy có thể đưa tôi ra nước ngoài học tiếp, cho tôi một cuộc sống giàu sang, ông ấy tính là thứ gì chứ."
Tần Vũ lại muốn hút thuốc, giống như nghiện thuốc lá vậy.
Tô Nhan vội vàng đoạt lấy điếu thuốc của nó, đưa cho nó một cái kẹo que: "Lâm Lâm bị viêm mũi, đừng hút thuốc. Bọn họ muốn nói chính sự, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ, chúng ta đi phòng phim xem phim đi."
"Được." Tần Vũ cắn kẹo que, nhìn chằm chằm Tô Nhan.
"Tần Vũ, mày nếu dám khi dễ Tiểu Nhu, chị nhất định sẽ đập mày ra bã." Tôi cảnh cáo nó.
Sau khi hai người rời đi, Tần Mai Tuyết nói: "Ba năm trước, Tô Bồi An ở nước ngoài say rượu cng hip một cô gái. Tôi có bằng chứng."