Trong quán truyền ra từng trận âm thanh rống giận, tiếng người ồn ào, Tần Lam Gia nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.
Tất cả khách khứa từ bên trong chen nhau ra bên ngoài, trên mặt mang vẻ hoảng sợ.
“Giết, giết người a! Chạy nhanh lên đi! ” một khuôn mặt có chút quen thuộc chạy đến trước mặt Tần Lam Gia, run rẩy nói với hắn.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a, mấy người kia là ai a? ” Tần Lam Gia lo lắng hỏi.
“Đừng động tới, không phải chuyện chúng ta cần quản! Tiểu Tần, nhanh lên đi thôi! Cùng cậu không có quan hệ! ” người nọ vừa nói xong lại hướng ra ngoài chen đi, một tay kéo cánh tay Tần Lam Gia.
Biết ông chủ và đồng nghiệp còn đang trong quán, Tần Lam Gia không yên lòng, đi ra bên ngoài liền ngừng lại. Người nọ thấy kéo hắn không đi, liền hung hăng dậm chân, bối rối đi theo đám người chạy xa.
Tần Lam Gia dựa vào góc tường, lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại.
“Uy, cảnh sát phải không? Mời nhanh phái người tới! XX khu XX đường số , có người ở đây kéo bè kéo lũ đánh nhau!”
Trong sở cảnh sát, Tần Lam Gia được an bài ngồi trong một góc, mệt mỏi nhìn không khí bận rộn trước mắt.
Sau khi gọi điện thoại, cảnh sát rất nhanh liền đến. Bị tiếng xe cảnh sát kinh động mấy tên côn đồ từ trong quán chạy ra, thấy xung quanh chỉ có một mình Tần Lam Gia ôm điện thoại di động dựa ở bên tường, làm bọn họ nhìn ra chính Tần Lam Gia đã báo cảnh sát. Một người đàn ông vẻ mặt hung ác tiến lên níu lấy cổ áo Tần Lam Gia, bàn tay nắm chặt mãnh liệt đấm lên gương mặt hắn.
Trong miệng cắn nát, rát đau. Gương mặt ê ẩm trướng trướng khó chịu, Tần Lam Gia cảm giác chắc là đã sưng phồng lên rồi. Bản thân nhận lấy bộ dạng bi thảm như vậy, còn phải hơn nửa đêm hai giờ sáng ở lại đồn cảnh sát chờ ghi khẩu cung.
Rõ ràng hắn rất tuân theo kỷ luật luật pháp, tại sao lại phải nhiều lần vào đồn cảnh sát, mặc dù mỗi lần cũng chỉ làm công dân hỗ trợ phá án, kinh nghiệm như vậy thật sự không thế nào khoái trá nỗi.
Tần Lam Gia không có tinh thần cúi đầu ôm balô, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh về chỗ ở, hảo hảo mà ngủ một giấc.
Không biết qua bao lâu, lúc bắt đầu buồn ngủ, Tần Lam Gia đột nhiên bị người đánh thức.
“Uy, đồng chí, tỉnh tỉnh. Để cậu đợi lâu thật không tốt, tôi đến ghi khẩu cung cho cậu, sau đó cậu có thể về nhà… Di? ” cảnh sát kia nói đến một nửa, đột nhiên ngạc nhiên một tiếng, “Đồng chí cậu nhìn rất quen mắt a, chúng ta có phải là đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Lời như thế Tần Lam Gia từ lúc làm bồi bàn đến nay nghe qua đã rất nhiều, dường như bản lĩnh kém nên lấy cớ giống nhau. Tần Lam Gia có chút dở khóc dở cười ngẩng đầu, mới cảm thấy cảnh sát trước mắt này đích xác là rất quen.
“A, cậukhông phải là người kia sao? ” cảnh sát vỗ tay một cái kêu lên, “Là bạn của Đồ Quang nha, sao cậu chạy đến đây?”
Dưới tình huống này, lại ở chỗ này nghe được tên của người quen, Tần Lam Gia nghi ngờ nhìn người trước mắt.
“Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là đồng nghiệp Đồ Quang a, nói a lần trước gặp nhau cũng là tôi ghi khẩu cung cho cậu, chúng ta thật đúng là có duyên a.” Cảnh sát kia lấy thái độ giải quyết công việc chung, vỗ vỗ bả vai Tần Lam Gia, “A đúng rồi, Đồ Quang lần đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về một mực tìm cậu, tìm muốn điên luôn, cậu có cùng y liên lạc hay không a.”
Tần Lam Gia ngơ ngác một chút, theo bản năng lắc đầu.
“Như vậy a. ” cảnh sát kia sờ sờ càm, “Đúng rồi, nếu là người quen theo lời mà nói…, cậu trước ở chỗ này chờ đi, tôi trước đi xử lý những chuyện phiền toái, chờ một chút sẽ tìm cậu a. ” nói xong cũng chạy xa.
“Uy —— ” Tần Lam Gia có chút lo lắng kêu lên, cảnh sát kia một bộ dạng hấp tấp, trong nháy mắt liền thất tung.
Là người quen nên bắt mình tiếp tục chờ, hai chuyện này có gì quan hệ với nhau sao? Tần Lam Gia chỉ muốn nhanh lên một chút cho xong chuyện, hắn chỉ là muốn trở về ngủ a.
Mặc dù hắn bỏ đi cũng không phải là không thể được, chính là Tần Lam Gia không muốn làm người không có trách nhiệm, chỉ có thể biết điều tiếp tục chờ.
Yên lặng một lúc, tên Đồ Quang đột nhiên hiện lên.
Từ tám năm trước rời khỏi thành phố S, đã thật lâu không có nghe tin tức Đồ Quang.
Nếu như không xảy ra chuyện kia thì…, có lẽ tình cảnh mình bây giờ so với trước khác nhau rất xa. Đối với sự việc đó, Tần Lam Gia chưa từng trách cứ Đồ Quang. Quang cảnh khi đó, thấy thế nào cũng giống như Đồ Quang đang nằm vùng. Bởi vì mình nhất thời vọng động gọi tên khỏi miệng, suýt chút nữa làm hư chuyện Đồ Quang.
Đồ Quang nhanh trí đem chuyện đó che dấu cho qua, nhưng chuyện đó đối với người bình thường mà nói là quá kích thích, cũng làm cho hắn không cách nào ở trong trường tự nhiên hành xử. Khi đó hắn sợ Đồ Quang xảy ra phiền toái cho nên chịu đựng không phủ nhận, cho dù phủ nhận đại khái cũng sẽ không có ai tin tưởng, tin đồn người ta không để ý là chuyện thật hay giả, vô luận như thế nào nơi đó cũng không có đất để hắn đặt chân.
Người hắn và Đồ Quang cùng lúc quen biết người vốn chỉ có Đàm Lăng Việt, hơn tám năm nay hắn và Đàm Lăng Việt cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì về Đồ Quang, quả nhiên là chặt đứt liên lạc.
Tần Lam Gia nghĩ tới chuyện cũ, mơ mơ màng màng thiếp đi, không biết qua bao lâu, đột nhiên trên gương mặt truyền đến cảm giác lạnh lẻo khiến hắn giật mình thức tỉnh.
Tần Lam Gia bật dậy, vừa ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải một khuôn mặt quen thuộc làm cho hắn lại giật mình sững sờ.