Quá nhiều sự lựa chọn nhưng vẫn chưa đến mức mất lý trí.
Nếu chọn người giấy thì sẽ trở thành mục đồng đời tiếp theo, cái giá phải trả là linh hồn mục nát. Nếu bước vào dòng sông, sau khi đầu thai trí nhớ bị xoá sạch, hắn có còn là hắn nữa không?
Hơn nữa hoà thượng Ngũ Uẩn đã giải phóng chúng sinh nguyện chỉ dẫn vong hồn, nếu thật sự bước vào, tu hành của hắn sẽ bị hao hụt, Tụ Hồn Trận là lựa chọn thích hợp nhất. Đáng tiếc là tỷ lệ thành công quá thấp, thay vì liều mạng với ba phần xác suất thì chẳng thà nắm giữ vận mệnh trong tay.
Trước khi đại trận phòng ngự chưa hoàn toàn vỡ nát, thừa dịp trời phạt bị ngăn cản, Đỗ Thánh Lan nhanh nhẹn bay thẳng đến chỗ thiên lôi.
Không thể khinh thường sức manh của Hoá Long Kiếp, trong một đống luồng điện hình cung hỗn loạn, bây giờ Đỗ Thánh Lan bị trọng thương chỉ là một nhân vật nhỏ bé và tầm thường.
Hoá Long Kiếp có tổng cộng ba lượt, một là ngưng gân cốt, hai là tụ long châu, ba là mọc sừng.
Khi lao vào lượt sét thứ nhất, Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy sấm chớp mênh mông, cố đoạt xá sẽ bị đánh thành tro bụi.
Trong tiếng sấm rít gào, Cố Nhai Mộc đã da tróc thịt bong trước khi lôi kiếp kịp đánh xuống. Cơ thể ngân long kéo dài trăm trượng, vừa di chuyển vừa phun lửa nhanh chóng đốt cháy một phần lôi kiếp.
Hoá Long Kiếp cũng bắt đầu bành trướng, to không kém gì ngân long. Đỗ Thánh Lan bám trên mép trụ sét tìm kiếm cơ hội đoạt xá.
Tuy vết sừng gãy vẫn không ngừng chảy máu nhưng ánh mắt của ngân long lại vô cùng tỉnh táo, y quyết đoán nói: “Đoạt xá lôi kiếp thứ hai.”
Long châu vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, chỉ cần y có thể mau chóng độ được Hoá Long Kiếp lượt thứ nhất thì lượt thứ hai sẽ không quá mạnh. Lôi kiếp vẫn đang bùng lên áp đảo, ngân long gần như phải bay lòng vòng dưới tầng thấp, móng vuốt loang lổ vết máu.
La Sát đạo quân là người ngoài cuộc, bị Hoá Long Kiếp khí thế hung hãn ép lui bước. Hắn không nghe thấy Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan trao đổi, sắc mặt nặng nề. Theo lý mà nói, lượt lôi kiếp đầu tiên sẽ không gây tổn thương lớn như vậy, nhìn vết thương hầu như đều tập trung ở phần đuôi và đoạn đầu phần thân của ngân long, La Sát đạo quân lập tức hiểu được y đang bảo vệ long châu.
Giữ lại phần lớn chân khí bảo vệ long châu, nhân tiện khống chế cường độ của lượt lôi kiếp thứ hai, Cố Nhai Mộc muốn cho Đỗ Thánh Lan một môi trường đoạt xá tốt nhất.
Một danh sách bảo vật hiện lên trong đầu, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài. Cấp bậc của Hoá Long Kiếp vượt xa thiên kiếp bình thường. Những bảo vật của La Sát Môn đều không có tác dụng.
Lực xuyên thủng của lôi quang rất mạnh, Đỗ Thánh Lan ở gần Cố Nhai Mộc là vì muốn sử dụng Tôi Thể Pháp. Cố Nhai Mộc phát hiện Đỗ Thánh Lan, khẽ lắc đầu: “Dồn sức cho đoạt xá đi.”
Đây đã là cách tốt nhất. Nếu có thể đoạt xá thành công, Đỗ Thánh Lan có thể khống chế cường độ của lượt lôi kiếp cuối cùng, nâng cao tỷ lệ độ kiếp thành công của ngân long.
Nhưng khi Đỗ Thánh Lan nhìn thấy cả người ngân long toàn là máu, cổ họng nghèn nghẹn, sự chua xót trong lòng khó diễn tả được, cuối cùng hắn chỉ nói khe khẽ: “Ta ở đây.”
Hắn sẽ luôn ở đây.
Giống như Cố Nhai Mộc từng nói: Cùng sống và cùng chết.
Trong tiếng sét nổ ầm ầm, ngân long chủ động bay lên cao, trong khoảnh khắc móng vuốt tiếp xúc với lôi kiếp, cơ thể ngân long như bị đánh thành hai đoạn. Ngân long đau đớn cũng chỉ khẽ run lên, sau đó trực tiếp dùng móng vuốt bắt lấy kiếp quang mãnh liệt nhất trong lôi kiếp.
Cố Nhai Mộc gắng gượng vài giây, không dám lơ là, nếu không y sẽ bị bạo thể mà chết.
Sấm sét bị kéo rách, hoà tan trong ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.
Đỗ Thánh Lan đứng ngoài rìa chủ động xông về phía ngọn lửa, hắn muốn thử xem sống lại lần nữa có thể có chuyển biến tốt đẹp nào không. Thực tế tàn nhẫn chứng minh hoàn toàn vô dụng, trước khi tham gia thiên kiếp có trạng thái gì thì khi sống lại sẽ có trạng thái đó.
Nguyên thần người tí hon trong mầm tia chớp vẫn bị cụt tay cụt chân.
Gió bão gào thét, luồng điện hăng hái dung hợp, hơn nữa còn xen lẫn một tia lôi kiếp màu tím khác thường trong tiếng ngưng tụ ầm ầm.
Cùng lúc đó, lực trời phạt công phá đại trận phòng ngự, tiếp tục xông về phía Đỗ Thánh Lan. Ánh sáng tử vong đầy kinh sợ lan tràn, bị lá chắn vô hình ngăn cản. Dưới hạ giới có một nguyên tắc là không thể xen vào độ kiếp của người khác, áp dụng cho cả khe hở không gian.
Bất kỳ hành vi nào làm suy yếu lôi kiếp cũng không được phép.
Đây là một cuộc đọ sức giữa thiên kiếp và trời phạt. Nói một cách chính xác là cuộc chiến giữa ý chí Thiên Đạo và lực Thiên Đạo, ý chí Thiên Đạo đang cố khống chế lực Thiên Đạo.
Hai loại kiếp quang khác biệt đối đầu, ánh sáng màu đỏ tía và màu đen ăn mòn lẫn nhau, khung cảnh lộng lẫy lạ thường. Thậm chí ánh sáng còn xuyên qua giới bích, rất nhiều tu sĩ ở hai giới đều có thể nhìn thấy.
Hai bên đều liên quan đến Thiên Đạo, uy nghiêm vô tận, tu sĩ ý chí yếu không nhịn được quỳ gối dưới thiên uy.
“Đánh nhau đi, đánh nhau đi…”
Khi đầu gối sắp chạm đất, một âm thanh không đúng lúc vang lên.
Người xem kịch hay là Đỗ Thánh Lan, từ trước đến nay hắn luôn có thể tìm niềm vui trong sự đau khổ. Hình như Đỗ Thánh Lan nghĩ tới điều gì đó ôm chặt thiên kiếp, chờ lượt sét thứ hai đánh xuống thì chủ động bay về phía trời phạt và thiên kiếp đang đánh nhau.
Tia lửa điện bắn tung toé vì bị ma sát dữ dội, Đỗ Thánh Lan là đầu sỏ gây tội liều mạng chui vào giữa trụ điện. Trụ điện bị cạo một lớp da, khi đánh xuống bị thu nhỏ khá nhiều.
Đỗ Thánh Lan bắt đầu chính thức đoạt xá.
Hai ‘người già ốm yếu’ Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan đang giãy giụa trong biển sét.
Hai đối tượng Đỗ Thanh Quang và mảnh vỡ Thiên Đạo quan tâm đến kết quả nhất đã bị ép rời khỏi khe hở không gian trước khi Cố Nhai Mộc bẻ sừng.
Ngoài ra, mảnh vỡ Thiên Đạo phát hiện Phi Tuyết đạo quân tới, chẳng những hắn tới mà hơi thở của con rối cấp chuẩn đế cũng đang đến gần. Sau khi hiến tế lực Thiên Đạo, mảnh vỡ không còn là đối thủ của con rối nên chỉ có thể tạm thời rời khỏi nơi đó.
Đỗ Thanh Quang chọn lui đến địa điểm trước kia của Phạn Môn, quả nhiên không bị con rối tìm thấy.
Phạn Môn từng huy hoàng một thời, bia đá ngoài cửa đã bị cạo một nửa. Không bị sự hoang vắng ảnh hưởng nhưng lại không thể thấy được tình hình trong khe hở không gian, mảnh vỡ sốt ruột nhìn về xa xăm.
“Không bao lâu nữa, chúng ta có thể phi thăng.”
Linh thức do mảnh vỡ tu luyện tạm thời rời cơ thể nhưng bản thể vẫn còn nằm trong đầu Đỗ Thanh Quang. Mảnh vỡ Thiên Đạo chỉ lo nhìn đằng xa, không chú ý đến sắc mặt u ám của Đỗ Thanh Quang.
Chậm chạp thì hay có biến.
Thường thì trời phạt không thể kéo dài lâu như vậy.
Bởi vì bầu không khí quá tĩnh lặng, cuối cùng mảnh vỡ cũng quay lại nhìn Đỗ Thanh Quang, ông ta nhìn xuống dưới, không biết suy nghĩ điều gì.
“Đây là tử cục, không ai có thể thoát khỏi trời phạt.” Mảnh vỡ không nhịn được nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Đỗ Thanh Quang gật đầu cho có lệ, song trong lòng lại đang nghĩ đến một vấn đề: Trên đời này thật sự có tử cục sao?
Sư tử Tuyết Hoa ước gì có thể chui vào trong, nó chờ mãi vẫn không cảm nhận được người giấy hồi âm, nôn nóng bước lên hai bước, cuối cùng bị Âm Khuyển cắn cổ kéo ra.
“Đỗ Thánh Lan đang đoạt xá.” Âm Khuyển nói rõ mục đích của Đỗ Thánh Lan.
Hai mắt sư tử Tuyết Hoa tròn xoe, khi ánh sáng nối liền trời và đất, cuối cùng nó cũng nhìn thấy nguyên thần người tí hon cụt tay cụt chân.
Niệm chú, thi pháp, cướp đoạt.
Nguyên thần người tí hon làm việc rất gọn gàng, cứ như rất thông thạo nghiệp vụ vậy.
Trên thực tế, Đỗ Thánh Lan còn khuya mới được thoải mái như vậy, hắn cảm thấy mình như nổ tung. Cho tới bây giờ, Đỗ Thánh Lan cũng không dám để nguyên thần xuất khiếu. Một thoáng chần chừ, hắn quan sát lôi bích xung quanh rồi hạ quyết tâm, sau đó nguyên thần đột nhiên bay ra ngoài.
Liên tục va chạm hai lần, nguyên thần người tí hon còn sót lại càng thêm rách nát. Đỗ Thánh Lan cắn răng xông về phía trước, hắn không thể lùi bước, nếu không thể đoạt xá lượt Hoá Long Kiếp thứ hai yếu nhất thì lượt thứ ba càng không có hy vọng.
“Ui!” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đau đớn còn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Công pháp đoạt xá này có thể đổi tên là công pháp đoạt mệnh.
Trong công pháp, đạo tâm trong suốt như hoa sen, lúc vẫn còn sung sức thì không sao, tuy nhiên bây giờ nguyên thần đã sắp vỡ vụn, sao còn có thể trong suốt được nữa.
Thình! Thịch!
Đỗ Thánh Lan có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Không giống với tay chân đang dần biến mất, trái tim yếu ớt nhất giờ lại vô cùng mạnh mẽ. Nó khiến người khác có cảm giác cho dù cơ thể bị huỷ, trái tim vẫn sống cứ như có một sức mạnh dồi dào đang rót vào.
“Sức mạnh tín ngưỡng.”
La Sát đạo quân là người đầu tiên nhận ra, các tu sĩ hóng chuyện trên thượng giới cũng lần lượt phát hiện. Trước đó không lâu, vì muốn thu thập sức mạnh tín ngưỡng nên Phạn Hải tôn giả từng công khai xây miếu ở hạ giới, không có tiên nhân nào không khát khao có được tín ngưỡng, đây là sức mạnh nằm ngoài hệ thống tu luyện.
Bây giờ nguồn sức mạnh này đang chảy ra từ trái tim, bảo vệ nguyên thần chẳng còn lại bao nhiêu.
Một vị tiên nhân thiếu điều giậm chân: “Điên rồi à? Ai lại tín ngưỡng hắn?”
Rất nhiều ánh mắt nghi ngờ của các tu sĩ ở giới bích tiên giới nhìn về phía hạ giới.
Cách một vùng kiếp quang và khe hở không gian, mặc dù không nhìn thấy nhau nhưng tu sĩ hạ giới dường như cảm thấy có người đang nhìn mình. Cửu Nô tự nhiên nhìn sang mục đồng, mục đồng thẹn quá hoá giận: “Ta không phải biến thái.”
Nói xong thì mục đồng đổi sang nhìn sư tử Tuyết Hoa, nó cực kỳ khó hiểu.
“Không phải nó.” Âm Khuyển lạnh lùng nói.
Đứa trẻ này có niềm tin và sự ỷ lại tuyệt đối với Đỗ Thánh Lan nhưng không thuộc phạm trù này. Khái niệm tín ngưỡng này có cảm giác hơi xa vời.
Trong hàng loạt suy đoán của mọi người, con rối không tìm được kẻ chủ mưu bước vào khe hở không gian.
Giọng nói lạnh lùng của con rối vang lên: “Vì tình yêu, vì dâng hiến. Quốc chủ, con dân Phúc Nhạc sẽ phù hộ cho người.”
Con rối vừa dứt lời, sức mạnh tín ngưỡng càng dồi dào hơn.
Đỗ Thánh Lan nhớ đến bà lão, trên thực tế dân bản địa trong tiểu thế giới cũng không nhiều, đa số đều đang đánh nhau đoạt thành, theo lý mà nói không thể có nhiều dân chúng như thế.
Chẳng lẽ dạo này nữ đế Phụng Thiên đang mở rộng lãnh thổ hả?
Không có thời gian suy nghĩ đến tình hình trong tiểu thế giới, sau khi vết thương ổn định, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng vào trạng thái. Hắn dùng toàn bộ tu vi đẩy nhanh công pháp đoạt xá, ngay khi cướp đoạt, nguyên thần vỡ thành từng hạt nhỏ bám vào Hoá Long Kiếp.
Cảm giác bị bổ đôi rất quen thuộc.
Ngụp lặn trong sự tê dại, Đỗ Thánh Lan dường như nhìn thấy ngân long đang dùng móng vuốt kéo một góc lôi kiếp.
Đối với hai người, một hơi thở ngắn ngủi cũng trở nên dài đằng đẵng. Vòng xoáy trên cao dần ổn định, ngay khi Hoá Long Kiếp mờ nhạt, bên trong đột nhiên loé lên ánh sáng mãnh liệt như có thứ gì đó đã thoát khỏi gông cùm.
“Cố Nhai Mộc.” Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
Dưới lôi quang, ngân long cũng sắp đến giới hạn, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Ngân long muốn đáp lại nhưng nó thật sự quá mệt, móng vuốt đẩy lôi kiếp yếu ớt trượt xuống đất.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn.
Lượt Hoá Long Kiếp thứ hai đã sắp biến mất, trước khi nguyên thần quay về bầu trời đột nhiên dịu dàng hôn lên chỗ sừng gãy.
Rất nhẹ, cảm giác như là ảo giác, không biết có phải do sử dụng Tôi Thể Pháp khiến người ta ý loạn tình mê hay không. Sau đó, tia chớp nhỏ nhẹ nhàng thổi lên vết thương, dỗ dành khe khẽ: “Không đau.”
Đôi mắt ngân long đang khép hờ bỗng nhiên mở to.
Y vẫn chịu được!
Lượt Hoá Long Kiếp thứ ba là lượt quan trọng nhất, Đỗ Thánh Lan đang cố gắng khống chế cường độ. Lúc liếc sang bên cạnh, trời phạt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Đỗ Thánh Lan than thở một tiếng đáng tiếc.
Rất khó thoát khỏi kiếp quang, nếu không thì hắn đã bảo Cố Nhai Mộc lên thượng giới độ kiếp rồi gọi con rối cùng khống chế cường độ.
Chỉ trong vài hơi thở, Đỗ Thánh Lan đã bị ép buộc cùng một đống tia chớp xông thẳng xuống dưới.
Lượt lôi kiếp cuối cùng là lượt quan trọng nhất, cũng là lượt khó khăn nhất.
Đỗ Thánh Lan như muốn nói điều gì đó nhưng giọng bị lôi kiếp lấn át, ngân long an ủi hắn: “Không còn đường lui. Yên tâm, ta chắc chắn sẽ thành công.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn niệm ‘A di đà phật’, dòng sông vàng óng tự nhiên chảy đến chỗ ngân long.
Mục đồng vung tay lên, Tụ Hồn Trận bay đến bên cạnh Cố Nhai Mộc.
Người giấy cũng lắc lư phía trước cách đó không xa.
Lúc trước Đỗ Thánh Lan không chọn cái nào, bây giờ đổi thành Cố Nhai Mộc lựa chọn.
Mặc dù Đỗ Thánh Lan dùng hết sức làm yếu lôi kiếp nhưng uy thế của lượt Hoá Long Kiếp cuối cùng vẫn rất đáng sợ. Nhận được sức mạnh bóng tối dẫn dắt, nó biến thành một thanh đao, mũi đao loé lên ánh đỏ vô tình chém về phía ngân long.
Khi lôi kiếp chạm vào cơ thể, mũi đao hạ xuống.
Đại đao khủng bố này vốn phải chém về phía đan điền, Đỗ Thánh Lan cố gắng xoay đến phần đuôi, mũi đao khuếch tán dòng điện cao áp tổn thương da thịt.
Ai cũng hiểu Cố Nhai Mộc khó mà vượt qua lượt lôi kiếp này.
Bình thường khi các tu sĩ vong mạng, một nửa là chết trong khi đang đánh nhau, một nửa còn lại là chết trong thiên kiếp. Đặt mình trong hoàn cảnh của Đỗ Thánh Lan, hiếm ai hả hê, có người than thở: “Đường đi trắc trở, thiên lôi vô tình.”
Gã còn chưa kịp than thở thêm, lôi kiếp mang theo giọng nói của Đỗ Thánh Lan vang lên hết sức rõ ràng.
“Chờ ngươi hoá rồng, chúng ta sẽ kết đôi đạo lữ.”
Giờ phút này, ngân long khoẻ lại rồi!
Ngân long chợt vung đuôi, trong nháy mắt bộc phát năng lượng sắp theo kịp sự hung tàn của Hoá Long Kiếp. Vảy rồng xù lên, không còn sáng sủa như trước kia nhưng vẫn sắc bén, lôi kiếp biến thành trường đao bị quét gãy làm đôi.
“Đi.” Cố Nhai Mộc kéo tâm ma nặng ba trăm cân ra ngoài rồi ném lên trời.
Tâm ma độc lập có chỗ tốt của tâm ma độc lập, tuy có nguy hiểm dễ bị cắn nuốt nhưng dùng rất tốt, tâm ma có thể trở thành một đại chiến tướng.
Tâm ma hát vang cả đoạn đường, có lẽ là chửi bậy, chỉ là trong ánh chớp đá lửa nghe như đang ngâm xướng. Nắm đấm màu đen mang theo lửa giận ngút trời, cứ như sét không phải là sét mà là khuôn mặt của người kia, cầm búa đập tới.
Các tu sĩ trước đó nói thiên lôi vô tình, sắc mặt tái xanh, nghẹn ngào rít một chữ ‘đ.ụ’.
“Hay!” Nam tử âm nhu vỗ tay: “Bây giờ có hy vọng rồi.”
Cửu Nô nheo mắt: “Con nuôi ta ở đâu? Có bị đánh trúng không?”
Đỗ Thánh Lan đã sớm trở lại trạng thái cầm cá ban đầu, treo người tuốt ngoài rìa, chờ tới lúc Hoá Long Kiếp không chịu nổi sẽ tự động biến mất.
Hoá Long Kiếp bị chặt đứt chỉ là một thanh đao không được mài bén. Sau khi tâm ma bay lên trời cho một đấm, kiếp quang bắn ngược, tâm ma xui xẻo từ ba trăm cân bị thu nhỏ chỉ bằng nắm đấm. Ngân long hưng phấn bay lên trời, dùng móng vuốt bê bết máu thịt xông vào xé toạc vết rách.
Hoá Long Kiếp nổ tung cho đến khi vỡ nát toàn bộ. Sau những tiếng rồng ngâm vang dội, vết nứt trên long châu dần khép lại, mọc ra sừng mới từ lỗ máu đáng sợ trên đầu ngân long.
Đến khi khe hở không gian tan mây thấy được ánh trăng, mảnh vỡ Thiên Đạo đã sắp trông mòn con mắt.
Chờ thêm chút nữa.
Nó không ngừng lặp lại không ai có thể thoát khỏi lực trời phạt, không giống lúc ban đầu nhấn mạnh với Đỗ Thanh Quang, bây giờ giống như nó đang tự an ủi, tự tẩy não chính mình.
Một giây trôi qua dài như cả kỷ nguyên.
Trong sự chờ đợi đằng đẵng, nó bay.
“Sắp phi thăng rồi phải không?” Mảnh vỡ mờ mịt hỏi.
Đỗ Thanh Quang đột nhiên cảm thấy mảnh vỡ còn ngu hơn con chó kia.
Trời phạt trong khe hở không gian đã hết, đạo nguyên lại không quay trở về. Sức mạnh đất trời vĩ đại đưa họ đến nơi hư vô. Mảnh vỡ Thiên Đạo hoảng sợ, liều mạng giãy giụa: “Không, không!”
Nó không cam lòng, nó không muốn vá trời.
Mảnh vỡ cố gắng cảm ứng đạo nguyên nhưng đều vô ích.
Sự hoảng sợ khiến nó mất đi cảnh giác, đến khi cơn đau truyền đến, mảnh vỡ Thiên Đạo mới phát hiện nguy hiểm bên cạnh: Sức mạnh của nó đang bị Đỗ Thanh Quang cắn nuốt.
“Đ.ụ m.á tổ tiên nhà ngươi! Không có đạo nguyên và mất đi lực Thiên Đạo, chúng ta sẽ phải vá trời.” Mảnh vỡ không giấu giếm hậu quả khi thất bại nữa, chửi um sùm: “Cho dù có sức mạnh cũng có tác dụng chó gì!”
Đỗ Thanh Quang không biết Đỗ Thánh Lan chống lại lực Thiên Đạo như thế nào, ông ta đã dung hợp với mảnh vỡ, dựa vào sức một người hoàn toàn không thể thoát khỏi nguy hiểm. Ông ta phải bảo vệ thức hải, cho dù sau này vá trời cũng có thể thoát thân. Nếu Thiên Đạo là tường đồng vách sắt thì sẽ không xuất hiện mảnh vỡ không trọn vẹn.
Một vệt sáng từ xa bay tới, thiên lôi nhỏ nhắn ngồi trên đầu ngân long dựa vào sừng rồng, cười như không cười nhìn bọn họ.
“Quả nhiên là trốn ở đây.”
Sau khi Cố Nhai Mộc độ kiếp thành công, con rối nói cảm nhận được hơi thở của mảnh vỡ Thiên Đạo nhưng lại không tìm được, Đỗ Thánh Lan lập tức nghĩ đến Phạn Môn. Phạn Môn sụp đổ, các đệ tử lưu lạc bên ngoài rất sợ dính líu đến sư môn nên nơi hiu quạnh này rất phù hợp để ẩn náu.
Tuy nhiên, sau khi Đỗ Thanh Quang và mảnh vỡ Thiên Đạo bị ép bay lên trời, có trốn kỹ cũng vô dụng.
Ngân long khống chế tốc độ cùng họ bay lên cao.
Đỗ Thánh Lan tựa như người nhà tiễn tử tù chặng đường cuối vào pháp trường, hình ảnh vô cùng cảm động, song người nhà lại mỉm cười: “Cha à, ta nhớ cha từng dạy ta đi đúng đường tắt còn khó hơn đi đường tắt.”
Lần gọi cha gần đây nhất chính là lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan đột phá đến tìm Đỗ Thanh Quang.
Khi đó đứa bé mang kiếm vất vả đi về phía trước, ánh mắt luôn nhìn gia chủ cao vời vợi trong đại sảnh. Sau này hắn vẫn mang kiếm vất vả đi về phía trước, chỉ là không cần phải nhìn ai nữa.
Đỗ Thanh Quang phớt lờ lời mỉa mai của Đỗ Thánh Lan, vươn tay bắt lấy linh thức của mảnh vỡ Thiên Đạo. Ông ta không quan tâm tiếng la thảm thiết của nó, hấp thu những thứ còn lại trong linh thức.
“Đại đạo vô tình, người bước trên đại đạo đều hy sinh vì đạo.”
Con ngươi trong mắt Đỗ Thanh Quang vặn vẹo theo không khí: “Điểm khác biệt là chết vì chúng sinh hay chết vì chính mình.”
Tận mắt nhìn thấy ông ta hấp thu mảnh vỡ Thiên Đạo, Đỗ Thánh Lan cười mỉa: “Cũng sắp đi vá trời rồi, hà tất phải đau khổ giãy giụa làm chi? Cho dù có ý thức hay không thì cuối cùng đều sẽ trở thành một phần của Thiên Đạo.”
Trước đây, tứ đại gia tộc ỷ vào suy nghĩ này nên muốn đẩy hắn đi vá trời.
Khi bay lên ngàn trượng, một nguồn sức mạnh siêu phàm lượn lờ trên không trung. Vì lý do an toàn nên Cố Nhai Mộc không bay theo.
Trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy như một hòn đảo khổng lồ, Đỗ Thanh Quang gần như sắp hoà tan vào vòng xoáy, áp lực ngập trời dù ở dưới đất cũng cảm nhận được. Đỗ Thánh Lan nhìn chằm chằm cảnh này, đột nhiên hỏi: “Ông biết mình thua ở đâu không?”
Bầu trời trắng đến loá mắt, trong ánh sáng trắng hư vô không thể nhìn thấy rõ nét mặt của Đỗ Thanh Quang, bóng dáng đang dần tan ra.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: “Ông có thể nghĩ đến tên của ta.”
Một đoạn ký ức xa xưa hơn hai mươi năm chợt hiện.
Lúc Đỗ Thánh Lan vừa ra đời, dị tượng hoa lan cùng nở, Thiên Cơ đạo nhân luôn ở ẩn tự mình đến chúc mừng.
“Chúc mừng Đỗ gia chủ đạt được ước nguyện, hoa lan được mệnh danh là quân tử trong các loài hoa, đứa trẻ này chắc chắn có tương lai xán lạn.”
“Quân tử trong các loài hoa…” Đỗ Thanh Quang đứng chắp tay nhìn dị tượng rất lâu, sau đó mới nói: “Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng.”
Bởi vì suy nghĩ này nên hắn được lót chữ ‘Thánh’, cái tên Đỗ Thánh Lan được quyết định như vậy.
Đứa trẻ vừa sinh ra đã được gửi gắm hy vọng phi thăng của tứ đại gia chủ, hy vọng của họ là Đỗ Thánh Lan có thể trưởng thành theo kế hoạch của họ, rèn luyện tâm tính cứng cỏi đi vá trời. Khi mảnh vỡ Thiên Đạo đang tìm chuyển thế của U Lan tôn giả, Đỗ Thanh Quang cũng nghĩ đến dị tượng năm ấy mới bỏ qua sự nghi ngờ cuối cùng.
Nhưng ông ta chưa hề hoài nghi dị tượng năm đó là thật hay giả.
Giờ phút này, cơ thể Đỗ Thanh Quang tan ra. Gần vạn năm sau, bầu trời không nhìn thấy tận cùng đã được hoàn thiện.
Trong khoảnh khắc sau cùng, suy nghĩ của ông ta vẫn không thoát khỏi ký ức năm đó cùng Bùi Cửu Tinh xoá trí nhớ của các tu sĩ nhìn thấy dị tượng ở gần đó. Thiên Cơ đạo nhân đứng ngoài tường cho đến khi mặt trời lặn mới rời đi.
Thiên Cơ đạo nhân để lại một viên cờ trong suốt đã được mài nhẵn trên thềm đá ngoài cửa.
Nhiều năm qua, Đỗ Thanh Quang luôn cho rằng con cờ này chỉ Đỗ Thánh Lan, bây giờ nghĩ lại, người Thiên Cơ đạo nhân châm chọc là ông ta. Từ lúc ông ta biết đạo thể trời sinh là đã trở thành một con cờ trong tay Thiên Cơ đạo nhân.
Đỗ Thánh Lan hoàn toàn không phải là U Lan tôn giả chuyển thế.
“Thiên Cơ… Ha ha ha… Hay cho một tên Thiên Cơ…”
Lúc vá trời, Đỗ Thanh Quang vẫn có thể giữ bình tĩnh nhưng khi tiêu tán, ông ta lại cười những tiếng không cam lòng.
Đỗ Thánh Lan cũng cười, song nụ cười kia vô cùng phức tạp, cuối cùng khoé miệng dường như không cong lên.
Gài bẫy người khác siêu như thế, không biết Đỗ Thanh Quang nhìn lại hai mươi năm nay thì có thấy châm chọc không.
Tiếng cười biến mất, đất trời lại quay về sự yên tĩnh.
Đỗ Thánh Lan nhắm mắt cảm nhận được linh khí càng ngày càng nồng đậm. Khi hắn mở mắt thì nhìn thấy một bóng người thẫn thờ bước đến.
Tiếu Tiếu không có thói quen vượt xuyên không gian, đến khi dừng lại thì bả vai đã hơi run rẩy.
Bị vải đen che khuất nên không thể nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Tiếu.
Cho đến khi La Sát đạo quân và Phi Tuyết đạo quân xuất hiện, Tiếu Tiếu mới quỳ xuống đất, khóc thê lương: “Nhị sư huynh, nhị sư huynh…”
La Sát đạo quân và Phi Tuyết đạo quân giật mình, họ đều muốn biết những lời chưa nói xong của Tiếu Tiếu là có ý gì, Linh Thanh đạo quân vui vẻ ôm một đám yêu thú đi tới, ngơ ngác hỏi: “Huynh nói cái gì?”
“Đã quá trễ…” Tiếu Tiếu gào lên: “Lúc ta tìm được huynh ấy đã quá trễ.”
Thậm chí Tiếu Tiếu còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đỗ Thánh Lan rũ mắt, không phải là muộn một khắc mà là muộn hai mươi năm.
Trong đầu La Sát đạo quân như có tiếng ong ong, một lát sau hắn mới đau khổ nhắm mắt.
Từ khi xảy ra trời phạt, ngoài Tiếu Tiếu thì những người khác gần như đều đoán được Thiên Cơ đạo nhân đang mưu tính điều gì. Không gian Kiếm Tâm Kính, Đỗ Thánh Lan rút kiếm trước, Nhạn Kiếp Kiếm sẽ không đổi chủ, nếu Đỗ Thánh Lan không phải là U Lan tôn giả chuyển thế thì Nhạn Kiếp Kiếm đã bị lừa.
Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan im lặng lấy ra Nhạn Kiếp Kiếm.
Cố Nhai Mộc chạm vào chuôi kiếm, Nhạn Kiếp Kiếm đang định đánh bay thì đột nhiên thu lại kiếm khí, cảm nhận linh hồn của Cố Nhai Mộc.
“Ơ?!!”
Nhạn Kiếp Kiếm sợ đến độ rơi xuống đất.
Tại sao lại có hai chủ nhân?
Phản ứng của Nhạn Kiếp Kiếm đủ để chứng minh mọi chuyện, ánh mắt của nhóm La Sát đạo quân vô cùng rối rắm. Linh Thanh đạo quân thì thầm: “Rõ ràng không giống.”
U Lan tôn giả là người nhã nhặn, thỉnh thoảng thích trêu chọc người khác, ví dụ như để cơ duyên ở nơi dễ thấy nhất, thậm chí còn nhét vào hòn đá. Có nhiều lúc U Lan tôn giả điềm tĩnh thông minh, phong thái này dù có bỏ qua tu vi, ném vào trong đám đông cũng không thể không chú ý.
Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên nói: “Kiếp trước và kiếp này vốn không giống nhau.”
Hắn không muốn bước vào con sông chuyển thế cũng vì lý do này.
Song nếu cho Cố Nhai Mộc thêm một ngàn năm nữa, có khi y sẽ trở thành bậc trưởng giả đầy nhẫn nại, ít nhất thì lúc y dạy sư tử Tuyết Hoa vẫn rất kiên nhẫn.
Đỗ Thánh Lan ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thiên Cơ đạo nhân còn có một đồ tôn ở hạ giới.”
Tiếu Tiếu lắc đầu: “Nhị sư huynh không thể có con.”
Bước lên con đường này gần như không thể có đời sau.
“Có lẽ là nhận nuôi đồ tôn.” La Sát đạo quân nhìn lướt qua Linh Thanh, Linh Thanh đạo quân lấy một quyển bí tịch và đan dược đưa cho Đỗ Thánh Lan: “Giúp sư huynh đưa những thứ này cho nó.”
Trên thượng giới có linh áp nên không thể đưa đồ tôn đó tới đây.
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Đệ sẽ đi ngay.”
“Đợi đã.” Linh Thanh đạo quân gọi hắn lại, đột nhiên dịu dàng xoa đầu Đỗ Thánh Lan như đang đối xử với một đứa bé, thở dài nói: “Chuyện của nhị sư huynh, đệ chịu ấm ức rồi.”
Đỗ Thánh Lan không trả lời.
Đến khi ngồi trên người ngân long chạy về hạ giới, một giọng nói vang lên: “Lựa chọn cuối cùng là đệ tình nguyện.”
Linh Thanh đạo quân ngẩn người, bật cười lắc đầu.
Dọc đường Cố Nhai Mộc không trách Đỗ Thánh Lan chủ động chịu trận thay y, Đỗ Thánh Lan cũng không nhắc lại chuyện bẻ sừng làm giao long. Hai người cùng trải qua quá nhiều biến cố, họ biết có một số việc không cần phải nói nhiều.
Là nguyện vọng, là chốn về trong tim.
Cũng là người trong lòng.
Giới bích.
Đỗ Thánh Lan vẫy tay với đám người mục đồng và Ngũ Uẩn đại sư: “Hẹn gặp lại ở tiên yến, mọi người nhớ tới nha.”
Xuyên qua giới bích, bay qua trăm vạn ngọn núi, lúc đi ngang qua Trảm Nguyệt Sơn thì đuôi rồng vung lên, sóng đen cuồn cuộn trên vùng trời Trảm Nguyệt Sơn.
Phó chưởng môn Lý Đạo Tử vội vã dẫn các trưởng lão ra ngoài, dàn trận sẵn sàng đón địch.
Nhưng hai người kia đã đi xa từ lâu, trưởng lão Hình đường sốt ruột hỏi: “Có cần thông báo tông chủ trở về không?”
Lý Đạo Tử suy nghĩ rồi nói: “Cho dù báo thù cũng khó liên luỵ đến Trảm Nguyệt Sơn.”
Bọn họ chỉ đối phó với tông chủ.
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đã đi xa nhưng Lý Đạo Tử vẫn đứng yên một chỗ.
Các trưởng lão cho rằng hắn đang đề phòng hai người kia quay lại nên cũng phòng thủ xung quanh. Ai ngờ Lý Đạo Tử chỉ nghĩ đến ngày ác long thoát khỏi phong ấn, bầu trời cũng ngập tràn ánh lửa và sóng lớn cuồn cuộn như vậy.
Một lát sau, trong mắt Lý Đạo Tử loé lên ánh sáng kỳ lạ: “Duyên phận thế gian thật thần kỳ.”
Vật đổi sao dời, cuối cùng một người một rồng vẫn quấn quýt bên nhau.